Tỉnh Mộng

Chương 41: Cùng tha thứ




"Em vẫn nghĩ chuyện này thật trùng hợp." Cao Thuật cau mày nói nhỏ.

Tin tức về Tháp lam cậu vừa mới nói sượt qua trong đầu Doãn Vụ Thi, cô im lặng không nói gì.

Nhưng không có nghĩa cô không đồng tình với lời của Cao Thuật: Đúng là trùng hợp thật.

Cậu vừa mới nắm giữ thông tin quan trọng, chuẩn bị tới chia sẻ với cô, thế mà đột nhiên đương sự biến mất không thấy tăm hơi, chuyện này vừa nghe liền thấy kỳ lạ.

Doãn Vụ Thi không muốn nghi ngờ ai, nhưng cô cũng không thể nhắm mắt làm ngơ việc này.

"Cậu có suy đoán gì không?" Cô hỏi.

"Không có bằng chứng." Cao Thuật buồn rầu thở dài: "Đâu thể nghi ngờ ai."

Đạo lý này chẳng ai không hiểu, nhưng nỗi nghi giống như hạt giống, một khi đã gieo mầm nó sẽ đâm chồi nảy lộc. Từng cái gai trong mỗi nhịp đập đều đau nhói khó nói nên lời, cho tới thời khắc chân tướng hiển lộ.

"Việc cấp bách là tìm Tiểu Đường đã." Trì Trọng Hành vẫn luôn an tĩnh lắng nghe nãy giờ: "Cao Thuật, cậu đi theo Bạch Hoa đi, cẩn thận một chút."

Các thí sinh đã chia thành mấy nhóm nhỏ, đi do thám khắp thôn. Doãn Vụ Thi có chút suy đoán đối với vị trí của Tiểu Đường, nhưng cô không định nói ra.

Nghi vấn về từ đường còn rất nhiều, chính cô cũng chưa hiểu hết, bây giờ gióng trống khua chiêng không phải chuyện sáng suốt.

Cô quay đầu nhìn thoáng qua Trì Trọng Hành.

Người phía sau gật đầu với cô một cái.

Lam Xuân Kiều nhìn thấy thế liền biết, vẻ mặt cậu ủ rũ: "Chị! Chị không định dẫn em theo sao..."

Doãn Vụ Thi nhướng mày: "Chị đi giết người phóng hỏa, cậu xác định muốn đi theo?"

Lam Xuân Kiều ngơ ngác: "?"

"Nơi bọn tôi đến có chút nguy hiểm, lỡ xảy ra chuyện gì sẽ không thể bảo vệ cậu." Trì Trọng Hành tận lực sửa lại lời cho cô: "Cậu cứ yên tâm đi theo thầy Từ đi."

Lam Xuân Kiều xơ xác đáp một tiếng.

Cậu nghĩ ngợi một lúc, vẫn chưa từ bỏ ý định: "Mỗi lần có nguy hiểm đều là hai người chống đỡ phía trước, chẳng lẽ em không thể phụ giúp một chút?"

Doãn Vụ Thi nhìn cậu chằm chằm, nhìn tới nỗi Lam Xuân Kiều sởn tóc gáy.

"Em trai ngoan, lời của cậu khiến chị nhớ ra một chuyện." Doãn Vụ Thi lấy một tấm thẻ trong túi ra.

Không biết vì sao, Lam Xuân Kiều đột nhiên cảm nhận nguy cơ xưa nay chưa từng có.

Tấm thẻ xoay giữa những ngón tay của Doãn Vụ Thi. Câu nói tiếp theo đã chứng minh dự cảm của Lam Xuân Kiều.

"Đúng là có chuyện cần cậu giúp thật."

Ánh sáng xanh lóe lên.

Thời khắc mấu chốt, Lam Xuân Kiều đột nhiên bột phát khả năng nhanh nhẹn, cậu nhảy xa ba thước, tránh đi thứ chị cậu ném tới.

Chỉ còn lại Cao Thuật đứng đó, vẻ mặt mờ mịt, không rõ chuyện gì đang xảy ra.

- - Với cái mũ ảo thuật xanh trên đỉnh đầu.

Trì Trọng Hành cảnh giác lùi về sau hai bước.

Cao Thuật:?

Cao Thuật duỗi tay lấy cái mũ trên đầu xuống, nhìn thoáng qua, mặt mày khẽ nhíu lại khác với vẻ ôn hòa mọi khi.

Doãn Vụ Thi: "... Ối, vô ý làm thương cậu rồi, xin lỗi nha." 

Lời nói như vậy, nhưng khó mà nhìn ra ý tứ chân thành trong lòng cô.

Cao Thuật: "......"

Quên đi, cậu còn có thể làm gì khác đâu.

Cậu trả mũ lại cho Doãn Vụ Thi: "Cái này có công dụng gì đặc biệt sao?"

"Thí sinh cùng phòng thi đội mũ lên sẽ giúp tôi hồi phục kỹ năng của cái mũ này. Chính là khả năng sao chép lúc trước cậu từng thấy đó." Doãn Vụ Thi nói: "Cảm ơn đã giúp sạc điện..."

Cô cầm thẻ chuẩn bị cất vào, đột nhiên "Hả" một tiếng.

"Sao vậy?"

"Chưa hồi phục được." Doãn Vụ Thi nhìn số lần sử dụng trên tấm thẻ, nó vẫn biểu thị màu xám 0/1.

Cô ngẩng đầu lên, bâng quơ hỏi một câu: "Thế nào? Chẳng lẽ cậu không phải thí sinh?"

Ngón tay Trì Trọng Hành đang rũ bên người khẽ giật.

Lời này không thể nói bậy, hai người bọn họ bây giờ rất nhạy cảm với vấn đề này.

Cao Thuật không hiểu: "Em không phải thí sinh chẳng lẽ là giám khảo?" Cậu vươn tay ra: "Cho em mượn lại mũ một chút được không?"

Cậu nhận mũ, ngắm nghía cẩn thận rồi nhìn về phía Lam Xuân Kiều: "Anh Tiểu Lam, anh lại xem có cái này lạ lắm."

Cao Thuật xưa nay là người dịu dàng chính trực, Lam Xuân Kiều được cậu chiếu cố rất nhiều, cho nên tự nhiên vẫn giữ mấy phần tín nhiệm đối với cậu. Lam Xuân Kiều chậm rãi đi tới chỗ cậu, khép nép như chim cút con: "Lạ chỗ nào vậy?"

"Lạ là... Anh đội cái này rất đẹp."

Cao Thuật nhanh tay trùm mũ lên đầu Lam Xuân Kiều.

Lam Xuân Kiều:???

Trái tim chân thành này đã đặt niềm tin nhầm chỗ sao.

Nhưng biểu tình như thể thế giới sụp đổ của Lam Xuân Kiều không kéo dài lâu, Doãn Vụ Thi nhìn tấm thẻ trên tay, cô lắc đầu.

Số lần sử dụng vẫn chưa hồi phục.

Ban nãy trong đầu cô còn vài ý định chọc ghẹo, nhưng lúc này sắc mặt Doãn Vụ Thi đã quá mức nghiêm trọng. Mấy giây ngắn ngủi, cô khó lòng khống chế được suy nghĩ chạy như bay, lập tức liên tưởng tới lọ ước nguyện của Tiểu Điền cùng nhẫn trên tay Bạch Hoa. 

Cô cố gắng loại bỏ những suy nghĩ này ra khỏi đầu, cô nhìn Trì Trọng Hành, ánh mắt thăm dò ý kiến.

Doãn Vụ Thi muốn hỏi anh cảm thấy thế nào về tình huống này, nào ngờ anh khẽ thở dài một hơi, không nói gì mà lấy mũ đội lên đầu mình.

Vành nón màu xanh lục che khuất nửa khuôn mặt anh, Trì Trọng Hành ngẩng mặt lên, đôi mắt lạnh thấu xương xưa nay bỗng chỗc có chút nhu hòa bất đắc dĩ ngay thời khắc này: "Thế nào? Đã được chưa?"

Có lẽ vì muốn an ủi cô, ánh mắt anh dịu dàng hơn hẳn mọi khi, Doãn Vụ Thi sửng sốt một lát.

Nhưng cô cúi đầu nhìn tấm thẻ, bàn tay lại lần nữa siết chặt.

- - Vẫn không được.

Nhìn biểu cảm của cô, Trì Trọng Hành cũng đoán được kết quả, nhưng anh không nóng vội mà vẫy tay gọi tóc vàng ở gần đó: "Cậu trai, lại đây một chút."

Anh sơ lược về chuyện hồi phục kỹ năng cho Doãn Vụ Thi, tóc vàng sảng khoái đồng ý, đội mũ lên xoay qua xoay lại mấy vòng: "Vậy thôi sao? Chỉ cần đội lên, không cần làm gì khác?"

Xác thật không cần, bởi vì con số màu xám trên thẻ đã khôi phục lại thành màu đen.

"... Cho nên tôi đã dùng hết cơ hội hồi phục của ba người sao?" Doãn Vụ Thi như ngẫm nghĩ điều gì: "Cũng phải, xác thật là phong cách của tôi."

Cầm dao nhằm vào đội mình trước rồi mới tới người ngoài.

Tác phong của cô trước sau như một.

Trì Trọng Hành bước tới bên cạnh cô: "Không phải cô nghi ngờ bọn tôi không phải là thí sinh sao?"

"Đừng! Nếu ba người không phải là thí sinh, tôi sẽ cho rằng chỉ có chính mình thật sự là thí sinh trong đây, không phải chuyện đó quá thê thảm sao." Doãn Vụ Thi thở dài: "Tôi không thích cảm giác đó."

Trì Trọng Hành không nói nữa.

Anh cũng không thích.

Không thể tin tưởng ai, cảm giác đó rất khó chịu. Không ai có thể khống chế được nỗi nghi hoặc trong lòng, bởi mỗi một quyết định sai lầm đều phải trả giá bằng sinh mạng, chẳng ai có thể đánh cược nổi.

Dưới tình huống này, cho dù là ai đi nữa cũng khó lòng giữ được bản thân.

Bộ dạng mất khống chế rất khó coi.

Suy cho cùng, trên thế giới này không gì xảo quyệt hơn lòng người.

Hiện tại anh cấp thiết phải làm rõ bối cảnh phòng thi này. Nếu phỏng đoán của anh là chính xác, cho dù có kẻ trộm không rõ lai lịch trà trộn ở đây, thì phần lớn hiềm nghi giữa các thí sinh vẫn có thể giải bỏ.

Hai người nhanh chóng đi tới bên ngoài từ đường.

Doãn Vụ Thi ngồi xổm bên vách tường của một ngôi nhà, lén lút thò đầu ra nhìn, lại nhanh chóng thụt về.

Cửa sau cũng có thôn dân canh gác, phòng bị lúc ban ngày chặt chẽ hơn buổi đêm rất nhiều.

Cô nghi ngờ bọn họ đã phát hiện ra chuyện cuốn sổ bị trộm mất.

Doãn Vụ Thi dùng ánh mắt dò hỏi: "Làm gì bây giờ?"

Điệu hổ ly sơn hay là dương đông kích tây?

Trì Trọng Hành ra hiệu: Đều không.

Anh chọn tấn công.

Ba phút sau, hai thôn dân bị lột áo được đặt gọn trong góc tường.

Doãn Vụ Thi đóng cửa lại từ bên trong, cô chỉnh lại chiếc áo thô ráp trên người, biểu tình vừa đắc ý vừa ghét bỏ.

Vị vua tung hoành bao nhiêu năm ở phố Nam Uyển này thực chất có lấy kính hiển vi ra cũng không soi được chút khí chất vương giả nào. Cô rất giỏi việc cân nhắc thực lực giữa quân địch và đội mình, có cơ hội đánh lén sẽ không bao giờ đánh trực diện, trong đầu chỉ toàn chiêu trò mánh khóe.

Hai tay Trì Trọng Hành kéo hai người dân vào góc tường, bọn họ dù hôn mê vẫn nhíu mày giơ tay che lại đũng qu@n.

Hai người quen cửa quen nẻo mà tiến vào từ đường.

Trong không khí nồng nặc mùi gỉ sét, các rãnh khắc trên mặt sàn lại lần nữa thấm đẫm máu tươi. Màu đỏ tươi mới trùm lên vệt nâu đen còn sót lại, giống như lòng sông khô cạn.

Người đàn ông lần trước đã không thấy nữa, trên giá gỗ, Tiểu Đường buông thõng đầu, hai tay dang ra, những ống rỗng nhiễm máu xuyên thủng cánh tay.

Doãn Vụ Thi đứng bên cạnh Tiểu Đường, cô duỗi tay sờ gáy cậu, làn da tái nhợt lạnh lẽo, phía dưới đã không còn mạch đập.

Cô nhẹ nhàng nâng khuôn mặt cậu lên.

Khuông mặt này không có thần sắc thống khổ, ngủ rất say, tựa như chốc nữa sẽ tỉnh dậy, sau đó oán giận tối qua ăn chưa no, hôm nay phải ăn hai bữa sáng.

Nhưng đôi mắt này sẽ không mở ra lần nữa.

Trì Trọng Hành nhặt cặp mắt kinh đã vỡ tròng dưới đất lên, lau sạch bụi rồi treo trên cổ áo mình.

Doãn Vụ Thi quay mặt đi chỗ khác.

Cô vốn dĩ chỉ rời mắt khỏi vết thường của Tiểu Đường, nào ngờ lại phát hiện ra -- khi nhìn bức bích họa dưới ánh nến vào ban đêm, dù sao ánh sáng cũng bị hạn chế, có những chi tiết không thể nhìn rõ. Nhưng lúc này đây, những đường nét vụng về kia tựa hồ có điểm khác biệt. 

Doãn Vụ Thi ghé sát lại xem, vị Thần hồ trong tranh cũng mặc một bộ váy xanh đậm, chìm dưới nước từ đoạn bắp chân. Cô vốn tưởng đường cong ngay mặt hồ là gợn sóng nước, nhìn gần mới biết không phải.

Lớp vảy dày đặc phủ chồng lên nhau. Đó là đuôi cá.

Dưới hồ nước dịu dàng, cái đuôi xinh đẹp kia ánh lên màu xanh đằm thắm.

- - Nhưng Thần hồ bọn họ từng nhìn thấy trước đây, đuôi của nàng chỉ là dòng nước tạo thành.

"Hoặc không phải cùng một Thần hồ, hoặc đuôi của nàng đã mất." Trì Trọng Hành quay đầu nhìn ngăn tủ bí mật: "Bây giờ chúng ta cần tìm cách lấy cuốn sổ về..."

Anh đột nhiên im bặt, vẻ mặt hiện lên tia cảnh giác, tay ra dấu "suỵt" về phía Doãn Vụ Thi.

Ở hướng cửa sau, có tiếng bước chân chống chất lẫn nhau, tuy rằng đã cố hạ thấp, nhưng Trì Trọng Hành vẫn chú ý tới. Anh lắng nghe cẩn thận, sau đó giơ số "8" với Doãn Vụ Thi.

Tám người đang tới, là thôn dân.

Doãn tổng căn bản không để mấy người kia vào mắt, cô khoa tay múa chân: "1 chọi 4?"

Cô nói như thể mình là quần chúng ăn dưa chứ không phải người lâm nạn. Có điều, trong mắt Doãn Vụ Thi, số lượng đông không phải là ưu thế, hôm nay cô phải khiến bọn họ học được tư tưởng "tới càng nhiều cúng mạng càng nhiều".

Môn phái đánh lén đáng sợ vậy đó.

Trì Trọng Hành khẽ lắc đầu.

Xuyên qua bệ cửa sổ, anh nhìn được thứ trong tay những thôn dân không mặt mũi đó.

Thứ vũ khí màu đen vàng.

Doãn Vụ Thi ngồi xổm bên cạnh anh, cô cũng nhìn thấy: "Cái đó là..."

"Taser X26, súng kích điện." Trì Trọng Hành đè nặng giọng nói: "Thứ này có chút cũ rồi, không ngờ hệ thống khắc họa lại cả cái này."

Anh hít một hơi, quyết định rất nhanh: "Cô lập tức đi thông báo cho những người khác đi. Thôn dân sẽ phát hiện ra chuyện từ đường bị đột nhập sớm thôi, nếu bọn họ cháy nhà lòi mặt chuột, chúng ta cần chuẩn bị chạy trốn."

Về phần mình, anh không nói gì.

Anh định ở lại câu giờ.

Doãn Vụ Thi: "Vậy còn anh..."

"Nếu bị bắt, tôi sẽ nghĩ cách để lại ký hiệu cho cô. Cho dù bọn họ muốn đóng đinh tôi cũng cần một khoảng thời gian, hơn nữa cũng không chết ngay được."

Trì Trọng Hành cười với cô một cái -- con người lạnh nhạt từ trước đến nay thật sự cười với cô ngay thời điểm này.

Tính từ lúc quen biết anh, có một lần Doãn Vụ Thi cho rằng anh là robot. Tinh chuẩn, ổn trọng, không mắc lỗi, cũng không nóng giận, sinh hoạt mỗi ngày đều theo khuôn khổ, giống như nhân sinh của anh không có gì đáng để vui buồn lo giận, như một điện tâm đồ chết, thẳng băng không đường gợn.

Đây là lần đầu tiên cô thấy Trì Trọng Hành cười.

Lúc này cô mới phát hiện --

Đôi mắt của người này vô cùng trong trẻo, tròng mắt khi đón sáng sẽ hiện lên màu hổ phách nhạt, lúc cười rộ có lúm đồng tiền nho nhỏ ngay má trái.

Trong nháy mắt, vô số hình ảnh chạy qua trong đầu Doãn Vụ Thi, khi nhỏ, lúc nghỉ hè cùng bạn bè ngồi vây quanh xem mấy bộ phim truyền hình cẩu huyết, cùng những tiếng kêu thấu tâm can "Em đi đi!, "Không em không đi!, "Chúng ta cùng đi!".

Cô cảm thấy giờ khắc này, tình cảnh này, nếu cô bỏ chạy mà không nói gì thì đúng là không phải con người.

Thế nên Doãn Vụ Thi nắm lấy tay anh, trịnh trọng nói: "Được!"