Tình Mỏng Tựa Sương Đau Thương Tựa Khói

Chương 509






Tề Bách Hào gỡ tay của Mạc Trúc Tiên ra rồi chấp hai tay lại: “Trúc Tiên em có ngày hôm nay tất cả cũng đều do anh mà ra, nếu anh không cho em hy vọng thì hai bàn tay của em cũng đã không nhuốm máu tươi em vẫn cô gái ngây thơ ngoan hiền không có thủ đoạn và toan tính như hiện tại, nếu như anh an phận không dành tình cảm cho em mà một lòng với Cẩm Phi thì cô ấy cũng sẽ không chết, Lăng Hạo sẽ sống hạnh phúc và Cẩm Giang không phải luôn tự cảm thấy bản thân mình là kẻ tội đồ như hiện tại.

Tất cả đều là lỗi của anh hết, anh xin lỗi”.

Mạc Trúc Tiên rơi nước mắt: “Bách Hào em xin anh đừng tự trách bản thân mình nữa từ đầu tới cuối là em sai, em không nên chen chân vào gia đình của anh là em không đúng em đang phải chịu trách nhiệm cho toàn bộ tội ác của mình rồi vì vậy anh đừng tự trách nữa”.


“Thời gian qua anh đến Linh Sơn Tự để ăn chay niệm phật mong rằng có thể hóa giải toàn bộ oán niệm trong lòng của em, cũng để bản thân mình được tịnh tâm cảm thấy thanh thản hơn…Trúc Tiên em đừng khóc hãy để anh nhìn em thật xinh đẹp vào lần cuối cùng này”.

Mạc Trúc Tiên ngẩn người ra giọng bà ta run lên: “Bách Hào! nhìn em thật xinh đẹp vào lần cuối cùng là sao chứ?”.

Tề Bách Hào thở dài ông cũng không giấu diếm mà nói sự thật cho Mạc Trúc Tiên nghe luôn: “Mắt của Lăng Hạo không thể nhìn thấy được nữa chỉ có thay giác mạc mới có cơ hội nhìn thấy lại ánh sáng…anh đã suy nghĩ rất kỹ rồi bao nhiêu năm qua là anh có lỗi với nó vì vậy anh quyết định sẽ hiến giác mạc của mình cho con trai anh”.

Mạc Trúc Tiên liền bị kích động: “Không được…toàn bộ những chuyện mà chúng ta đang phải gánh chịu là do một tay của Tề Lăng Hạo gây ra em cảm thấy nó bị như vậy chính là đang gặp quả báo đó.

Nó bất hiếu với anh nên trời hành nó không thể nhìn thấy được là đúng rồi anh tuyệt đối không được hiến giác mạc cho nó”.

Tề Bách Hào thẫn người hồi lâu khi nghe Mạc Trúc Tiên nói mấy lời sáo rỗng vô lương tâm này: “Trúc Tiên tất cả những gì mà chúng ta đang phải gánh chịu chính là đang trả nghiệp cho nửa đời trước hồ đồ sao em có thể nói Lăng Hạo như thế chứ…à mà suy cho cùng thì em cũng không phải mẹ ruột của Lăng Hạo nên em đâu thể toàn tâm toàn ý dành tình yêu thương cho nó được”.

“Không phải như vậy em đã rất cố gắng yêu thương Lăng Hạo rồi nhưng mà nó chưa bao giờ mở lòng ra với em hết nó toàn chống đối em thôi anh cũng nhìn thấy mà”.


Tề Bách Hào thở dài khẽ lắc đầu: “Trước đó anh không hề biết là Lăng Hạo đã biết hết chuyện độc ác mà chúng ta gây ra, bắt nó cố kìm chế bản thân đối mặt với em suốt bao nhiêu năm qua cũng chứng minh được sự kiên nhẫn của nó quá lớn rồi…không ai có thể chấp nhận kẻ thù giết chết mẹ của mình làm mẹ được hết em nên hiểu điều đó”.

Mạc Trúc Tiên nhất thời rơi vào trầm mặc bản thân bà ta cũng sẽ chẳng bao giờ tha thứ cho kẻ cho lỗi với mình huống chi là Tề Lăng Hạo.

“Mẹ của em, Lăng Hạo đã lo lắng chu toàn hết rồi, hiện tại bà ấy đang sống cùng Mạc Hy Nhi và Đường Việt rất là vui vẻ không dính líu gì đến thù hận nữa…Hy Nhi nó cũng nhiều lần lầm lỡ nhưng mà hiện tại nó buông bỏ ác niệm trong lòng xuống cam tâm tình nguyện là một người vợ hiền lành của Đường Việt rồi…quay đầu là bờ anh mong rằng em cũng sẽ buông bỏ hết oán hận trong lòng mình xuống”.

Mạc Trúc Tiên nghĩ gì đó rồi lên tiếng hỏi: “Còn Cẩm Giang thì sao hả? Cẩm Giang sống có tốt không? Từ lúc em bị bắt giam đến giờ chắc là nó hận em lắm nên chưa lần nào đến thăm em hết…em nhớ Cẩm Giang lắm”.

“Em yên tâm đi anh đã chuyển nhượng lại 10% cổ phần tập đoàn Hoàng Kim cho Cẩm Giang rồi, Tề Trạch Viên cũng cho lại con bé bởi vì Lăng Hạo bảo rằng ở đó có quá nhiều ký ức đau lòng nên nó không muốn quay về đó nữa”.

Mạc Trúc Tiên nghe thấy cuối cùng Tề Cẩm Giang cũng sở hữu 10% cổ phần của tập đoàn Hoàng Kim thì cảm thấy rất là vui mừng, bà ta toan tính bao nhiêu năm qua cũng chỉ chờ ngày này mà thôi, chỉ cần sở hữu cổ phần của tập đoàn Hoàng Kim thì một ngày nào đó chắc chắn Tề Cẩm Giang có cơ hội làm chủ Hoàng Kim.

“Vậy thì tốt quá rồi” Mạc Trúc Tiên vui mừng lên tiếng.


Tề Bách Hào nói tiếp: “Chờ anh phẫu thuật chuyển giác mạc cho Lăng Hạo xong để Lăng Hạo và Uyển Vũ kết hôn rồi thì anh sẽ lại đến thăm em”.

Mắt của Mạc Trúc Tiên toát lên vẻ thâm độc: “Kiều Uyển Vũ trở về rồi sao?”.

Tề Bách Hào gật đầu: “Phải, Uyển Vũ đã trở về rồi mọi hiểu lầm của con bé và Lăng Hạo đều được gỡ bỏ hết, anh muốn tổ chức một hôn lễ thật là hoành tráng cho hai đứa nó để đền bù lại những tổn thương mất mát trong quá khứ”.

Nội tâm của Mạc Trúc Tiên kêu gào không cam tâm bà ta thầm nghĩ trong đầu “Tề Lăng Hạo mày đã hại tao thê thảm như thế này còn muốn sống vui vẻ hạnh phúc hay sao cuộc đời này thật quá bất công mà”.

.