Tình Mỏng Tựa Sương Đau Thương Tựa Khói

Chương 417






Khóe mắt của Kiều Uyển Vũ đỏ hoe lên một giọt nước mắt trong suốt rơi xuống, giọng cô nghẹn ngào vang lên: “Em chỉ cần anh thôi Lăng Hạo chỉ cần anh ở lại bên cạnh em bất cứ chuyện gì em cũng sẽ chấp nhận…chúng ta đừng ly hôn có được không?”.

Nhìn Kiều Uyển Vũ khóc đến thảm thương ngay trước mặt Tề Lăng Hạo cảm giác như có ai đó bóp chặt trái tim anh lại khiến cho nó không thở nỗi, anh nắm chặt tay thành nắm đấm để không cho bản thân mình bước đến an ủi dỗ dành cô nữa.

“Nhưng mà anh không cần em nữa…anh đã tìm được tình yêu đích thực của cuộc đời mình rồi em cũng nên giải thoát cho bản thân đi chẳng phải em chờ đợi ngày này lâu lắm rồi hay sao”.

Kiều Uyển Vũ thổn thức: “Nhưng bây giờ em không muốn tự do nữa em muốn ràng buộc cuộc đời mình với anh cơ”.


Tề Lăng Hạo thở dài: “Em làm vậy là đang cản trở hạnh phúc của anh đó Uyển Vũ à, chúng ta trả tự do cho nhau nha em”.

Cả đêm đó Tề Lăng Hạo nằm ở thư phòng tự dày vò cả đêm không sao ngủ được hết, Kiều Uyển Vũ thì khóc sưng hết cả mắt vì đau khổ.

Suốt nhiều ngày cả hai không thèm nói với nhau một câu mỗi lần Tề Lăng Hạo xuất hiện thì Kiều Uyển Vũ lại né tránh sợ anh nhắc đến chuyện ly hôn, cô thà tự lừa gạt bản thân mình cũng không muốn ly hôn với anh.

Sáng sớm nay, Tiểu Lộc đã chạy qua phòng của Kiều Uyển Vũ đánh thức cô dậy: “Thiếu phu nhân lần này không hay thật rồi…”.

Kiều Uyển Vũ ngơ ngác hỏi: “Có chuyện gì mà mới sáng sớm đã trông cô hốt hoảng vậy Tiểu Lộc?”.

Hai chân mày của Tiểu Lộc cau chặt lại muốn dính vào nhau, cô cầm ipad đưa cho Kiều Uyển Vũ xem: “Thiếu phu nhân cô mau xem đi, báo chí đồng loạt đưa tin tối qua thiếu gia đã cầu hôn Mạc Hy Nhi ở quảng trường Bạch Xuyên đó”.

Kiều Uyển Vũ mở to mắt, không dám tin vào những gì mà mình vừa nghe thấy, cô vội đưa tay giật lấy cái ipad trên tay của Tiểu Lộc rồi lướt nhanh tin tức trên mạng xã hội, hầu như tất cả các trang báo lớn nhỏ ở Vịnh Xuyên đều đưa tin về sự kiện Tề Lăng Hạo – Phó Chủ tịch tập đoàn Hoàng Kim cầu hôn thư ký riêng của mình Mạc Hy Nhi ở quảng trường Bạch Xuyên vào tối hôm qua.


Có rất nhiều clip do phóng viên và người qua đường quay lại cũng được đăng lên trang mạng thể hiện sự ngưỡng mộ tình yêu của cặp đôi trai tài gái sắc nhà người ta, Kiều Uyển Vũ cũng nhấp vào xem clip thế nào, cô quả thật không muốn tin đây là sự thật chỉ mong mỏi tìm ra khe hở để biết tin tức là giả mà thôi.

Hình ảnh Tề Lăng Hạo mặc bộ vest màu đỏ rượu áo sơ mi bên trong màu trắng được ủi thẳng tắp không có lấy nếp nhăn, trên áo có một cái ghim cài áo hình con bọ cạp khung được làm bằng vàng, phần lưng đính kim cương đen vừa nguy hiểm mà cũng vừa thần bí, anh đi giày tây màu đen, tóc được vuốt ngược nhìn rất phong trần.

Trên tay Tề Lăng Hạo cầm một chiếc hộp nhung màu đỏ bên trong có chứa chiếc nhẫn kim cương màu xanh lá nhìn rất tinh tế, anh quỳ một chân xuống cầu hôn Mạc Hy Nhi: “Hy Nhi, em đồng ý gả cho anh được không?”
Viên cương trên chiếc nhẫn kia được thiết kế có 9 mũi tên tượng trưng cho tình yêu vĩnh cửu đây là mẫu thiết kế mới nhất của thương hiệu Démalo* ở Pháp, chiếc nhẫn kim cương này là hàng limited trên toàn thế giới chỉ có 3 cái, thiết kế này vừa ra mắt đã khoáy đảo các tính đồ cuồng trang sức và giới thượng lưu trên toàn thế giới.

* Démalo: Một thương hiệu trang sức trong truyện.

Để sở hữu một món đồ như thế quả thật không phải dễ dàng gì mà có được, cho nên mọi người ai ai cũng thấy được sự dụng tâm của Tề Lăng Hạo dành cho Mạc Hy Nhi.

Mạc Hy Nhi tỏ vẻ xúc động khi được cầu hôn một cách bất ngờ như thế, nước mắt hạnh phúc rơi xuống trên gương mặt xinh đẹp của cô: “Hạo, lời anh vừa nói là thật lòng sao?”.

Tề Lăng Hạo nở một nụ cười chân thành trên môi: “Đương nhiên là thật lòng rồi, đi qua tất cả mọi chuyện anh mới nhận ra rằng người mà anh cần không phải ai khác mà chính là em, trước nay anh không dám đối mặt với sự thật nhưng bây giờ anh quả thật không thể sống thiếu em được Hy Nhi à”.


Mạc Hy Nhi cong môi lên mỉm cười: “Anh có biết là em chờ câu nói này từ anh lâu lắm rồi không hả?”.

“Anh xin lỗi vì tất cả, những chuyện đã qua chúng ta quên đi hãy cùng nhau bắt đầu lại được không? Gả cho anh nhé Hy Nhi?”.

Mạc Hy Nhi liền gật đầu: “Em đồng ý”.

Tề Lăng Hạo đứng dậy lấy chiếc nhẫn kim cương đắc giá trong chiếc hộp nhung kia ra rồi đeo lên ngón tay áp út của Mạc Hy Nhi, anh nhìn cô khẽ nở một nụ cười ấm áp: “Vậy là từ bây giờ ngón tay vô danh của em đã có chủ rồi nhé!”.

Ánh mắt của Tề Lăng Hạo vừa vặn hướng vào ống kính như là đang cố tình nói như vậy để người nào đó nghe thấy vậy.