Tề Lăng Hạo đồng ý điều kiện của Tôn Hoàng Uyển Vân anh một mình lái xe đi đến đó bởi vì anh biết là người của Tôn Hoàng Uyển Vân vẫn đang giám sát anh suốt thời gian qua.
Tôn Hoàng Thuyết, Diệp Phi Anh, Hàn Côn Nhị và lực lượng cảnh sát thì rời khỏi Hoàng Kim Uyển Cảnh bằng một cách cổng bí mật đằng sau và đến chỗ của Tôn Hoàng Uyển Vân bằng một con đường khác không để cô ta phát hiện ra.
Nhân lúc canh phòng bên ngoài lỏng lẻo Đoạn Phong Lãng đã lẻn được vào căn phòng nhốt Kiều Uyển Vũ khiến cho cô có chút bất ngờ.
“Sao anh lại ở đây?”.
Đoạn Phong Lãng tỏ vẻ hiếu kỳ lên tiếng hỏi: “Uyển Vũ cô gái đó là ai mà sở hữu gương mặt giống em như hai giọt nước vậy hả?”.
Kiều Uyển Vũ đưa mắt nhìn một cách cảnh giác rồi thì thầm với Đoạn Phong Lãng: “Mau thả tôi ra trước đi chuyện dài dòng lắm rồi khỏi đây rồi nói tiếp”.
Đoạn Phong Lãng gật đầu rồi cởi trói cho Kiều Uyển Vũ khi cả hai đang tính rời đi thì nghe bên ngoài có tiếng người quát tháo: “Mày canh gác kiểu gì mà bỏ đi đâu vậy hả con nhỏ trong đó mà trốn thì mày chờ chết đi là vừa”.
“Em đi vệ sinh thôi mà anh”.
“Để tao vào trong kiểm tra xem thế nào”.
Kiều Uyển Vũ vội ra hiệu cho Đoạn Phong Lãng tìm chỗ trốn còn cô thì ngồi lại vị trí bị trói giả vờ như đang nhắm mắt ngủ.
Tên kia mở cửa phòng đi vào nhìn thấy Kiều Uyển Vũ vẫn ngoan ngoãn nên tỏ vẻ hài lòng đi ra ngoài.
Lúc này Đoạn Phong Lãng và Kiều Uyển Vũ mới nhẹ nhàng đứng dậy nhìn qua khẽ hở cửa xem nên trốn đi bằng đường nào.
Tôn Hoàng Uyển Vân nghe thuộc hạ báo lại là Tề Lăng Hạo đã đến liền trang hoàng lại tóc tai quần áo rồi đi ra ngoài gặp anh.
“Không ngờ anh lại đúng hẹn với em như thế” Tôn Hoàng Uyển Vân vui vẻ lên tiếng.
Tề Lăng Hạo tỏ thái độ bài xích: “Tôi đã đến đây rồi cô mau thả Uyển Vũ ra đi”.
“Được rồi anh đứng đây đợi một lát em vào trong đem Uyển Vũ ra, em chỉ cần gặp anh một lần thôi cũng chẳng tính làm hại cô ta”.
Tôn Hoàng Uyển Vân đi vào trong thay bộ y phục của Kiều Uyển Vũ rồi chạy từ hướng khác ra ngoài như là vừa mới chạy trốn xong.
Cô gái chạy vội với vẻ mặt sợ hãi ngã nhào xuống nền đất miệng cười lẩm bẩm: “Lăng Hạo anh đang ở đâu mau đến cứu em với…hu hu hu em sợ quá đi”.
Tề Lăng Hạo vội đỡ cô gái ấy lên nôn nóng lên tiếng hỏi: “Uyển Vũ, Tôn Hoàng Uyển Vân có làm gì em không hả?”.
Một tên côn đồ trợn mắt trắng dã lên tiếng: “Con khốn vậy mà mày dám trốn à?”.
“Xin các người tha cho tôi đi mà”.
Cô gái nhỏ trốn trong lòng ngực của Tề Lăng Hạo với vẻ mặt sợ hãi rồi thổn thức lên tiếng: “Tôn Hoàng Uyển Vân đã dọa sẽ giết chết em để chiếm đoạt anh đó hu hu hu…em sợ lắm Lăng Hạo à”.
Giọng nói trầm ấm của Tề Lăng Hạo vang lên: “Không sao đâu Uyển Vũ đã có anh ở đây rồi”.
Tôn Hoàng Uyển Vân thầm nhoẻn miệng mỉm cười thầm nghĩ “Kiều Uyển Vũ lần này hãy để tao sống thay mày đi, còn mày cứ trở về nước F mà thừa hưởng tập đoàn The High sống trong tình yêu thương của ba mẹ và ông nội, tính ra cuộc trao đổi này mày cũng đâu có lỗ lã gì đâu”.
Đoạn Phong Lãng và Kiều Uyển Vũ cùng xông ra ngoài, anh đánh nhau với một tên đang giữ trước cửa để Kiều Uyển Vũ chạy trước, lúc cô chạy ra ngoài thì nhìn thấy Tề Lăng Hạo đang ôm ấp Tôn Hoàng Uyển Vân vỗ về cô ta.
Kiều Uyển Vũ liền gào lên: “Tề Lăng Hạo em mới là Uyển Vũ của anh mà”.
Tề Lăng Hạo ngẩng đầu lên thì nhìn thấy Kiều Uyển Vũ mặc trang phục của Tôn Hoàng Uyển Vân trước đó nên cau mày: “Tôn Hoàng Uyển Vân cô thôi dở trò được rồi đó”.
Tôn Hoàng Uyển Vân nắm lấy cánh tay của Tề Lặng Hạo giả vờ sợ hãi: “Hạo à, cô ta cố tình giả mạo em giống như lần trước ở nước F đó anh đừng tin cô ta nha”.
Tôn Hoàng Thuyết và Diệp Phi Anh xuất hiện trước mặt của Kiều Uyển Vũ rồi cùng nhau lên tiếng khuyên ngăn cô: “Uyển Vân à con buông tha cho em gái con đi mà chúng ta cùng nhau trở về nước F sống như trước đây”.
Kiều Uyển Vũ chỉ tay về phía cô gái đang được Tề Lăng Hạo che chở rồi lên tiếng: “Tôn Hoàng Uyển Vân là cô ta hai người đi mà nói với cô ta đó”.
Diệp Phi Anh nắm lấy bàn tay của Kiều Uyển Vũ rồi rưng rưng nước mắt: “Uyển Vân à, em gái con chịu khổ quá nhiều rồi chúng ta đã không thể cho con bé những điều tốt đẹp thì đừng gây thêm tổn thương cho nó nữa con à”.
Kiều Uyển Vũ một mực phủ nhận: “Tôi đã nói tôi là Kiều Uyển Vũ rồi mà, chính là Tôn Hoàng Uyển Vân cố tình bắt cóc tôi rồi dàn dựng lên những chuyện này đó”.
Đoạn Phong Lãng từ bên trong chạy ra nói với Tề Lăng Hạo: “Anh bị ngu à Tề Lăng Hạo ngay cả vợ của mình mà cũng không nhận ra”.
Tề Lăng Hạo nhớ đến nốt ruồi son màu đỏ ở đuôi mắt trái của Tôn Hoàng Uyển Vân nhưng anh nhìn mãi cũng chẳng thấy nó tồn tại trên mặt của hai cô gái này.