Tình Mỏng Tựa Sương Đau Thương Tựa Khói

Chương 379






Sau khi Vệ Đồ phá sản, Kiều Cẩn Dương và Kiều Uyển Vũ phải dọn đến sống ở một khu chung cư cũ kỹ chẳng khác nào ổ chuột hết.

Hàm Linh thì biết được sự thật Hàm Tuấn và Thẩm Mộc Chi là ba mẹ ruột của mình, cô từ chẳng có gì trở thành đại tiểu tư của Hàm gia còn Kiều Uyển Vũ từ một tiểu thư thứ thiệt trở thành cô bé lọ lem nghèo nàn đáng thương.

Lúc Hàm Tuấn, Thẩm Mộc Chi và Hàm Linh chính thức dọn đến sống tại biệt thư của Kiều gia thì Hàm Linh đã nhanh tay lấy hết tất cả những bản thiết kế của Kiều Uyển Vũ dự định đem ứng tuyển vào đại học One giấu đi.

Kiều Uyển Vũ đến tìm thì Hàm Linh còn giả vờ vô tội: “Xin lỗi nha Uyển Vũ, mấy người dọn nhà đã đem hết đồ cũ vứt ra đường hết rồi, nói không chừng là đang nằm trong đống rác đó, nếu cậu không sợ bẩn thì ra đó tìm thử coi”.


Kiều Uyển Vũ đã phải mở từng túi rác ra để tìm nhưng không có bất kỳ dấu vết gì của những bản thiết kế đó hết, cô tuyệt vọng ngồi khóc ở vệ đường trông rất đáng thương.

Hàm Linh thì đứng nhìn Kiều Uyển Vũ đau đớn tuyệt vọng, bế tắc từ chính cửa sổ phòng ngủ trước đó của Kiều Uyển Vũ, lúc đó cô cảm thấy Kiều Uyển Vũ bị như vậy rất xứng đáng cô ta có cái gì mà dám hơn thua với cô chứ.

Nhà của Kiều Uyển Vũ trở thành nhà của Hàm Linh, mẹ của Kiều Uyển Vũ trở thành mẹ của Hàm Linh…phòng ngủ, bảng thiết kế, ngôi vị học sinh giỏi nhất lớp và cả Đoạn Phong Lãng đều ngang nhiên chuyển từ của Kiều Uyển Vũ thành của Hàm Linh.

Có người mất hết mọi thứ chỉ sau một đêm sống không bằng chết, có người tưởng chừng như chẳng có gì lại có tất cả trong tay. Cuộc sống này đôi lúc thật lạ niềm vui của người này lại là nỗi đau của người khác.

Hàm Linh chạm tay vào những bản thiết kế treo trong phòng vẽ riêng của Kiều Uyển Vũ, ánh mắt chứa đựng niềm vui khó tả, tất cả những tinh hoa nghệ thuật này rồi sẽ thuộc quyền sở hữu của cô còn Kiều Uyển Vũ thì tay trắng không còn gì nữa.

Hàm Linh đến tận nhà để tìm Lan Tú Uyên bắt đầu thực hiện mưu sâu kế hiểm của mình nhưng không một ai hay biết hết.

Lan Tú Uyên còn đứng nhìn Hàm Linh cả buổi trời mới lên tiếng hỏi: “Một nữ sinh thì đến tìm tôi có chuyện gì chứ?”.

Hàm Linh vẫn không chấp nhất thái độ khinh người của Lan Tú Uyên dù sao thì sau này bà cũng trở thành mẹ chồng cô mà, đã yêu Đoạn Phong Lãng như vậy thì buộc lòng phải chấp nhận mẹ anh ta thôi.


“Bác đã biết chuyện Vệ Đồ phá sản chưa ạ?”.

Lan Tú Uyên khẽ thở dài ngao ngán: “Tin tức về đại gia ngành lụa Kiều Cẩn Dương gian thương lụa giả mỗi ngày đều tràn lan khắp các mặt báo, ngay cả người mù cũng còn có thể nghe thấy người ta bàn tán ầm ầm kia mà”.

Hàm Linh gật đầu: “Vậy là bác vẫn có ý định để Lãng và Kiều Uyển Vũ tiếp tục quan hệ yêu đương sao?”.

Lan Tú Uyên như bị ai đó chạm vào cái vảy ngược trên người liền cau có gắt giọng bảo: “Cô bị điên hả? trước đây con nhỏ đó là đại tiểu thư của Kiều gia còn có thể di du cho nó qua lại với Lãng nhưng nay thì khác rồi, gia thế của nó còn không xứng đứng bên cạnh Lãng của tôi mà”.

Hàm Linh tỏ vẻ đồng quan điểm với Lan Tú Uyên: “Bác nói rất đúng con cũng cảm thấy rất bất bình khi Kiều Uyển Vũ đó không có liêm sỉ, bản thân như đứa ăn mày mà cứ suốt ngày đeo bám không tha Lãng”.

Lan Tú Uyên liền khó chịu ra mặt: “Cô nói con nhỏ đó dám đeo bám Lãng nhà tôi sao?”.

Hàm Linh gật đầu: “Đúng vậy” sau đó rút một số tấm ảnh mà cô ta chụp lén Đọan Phong Lãng và Kiều Uyển Vũ trước giờ đưa cho Lan Tú Uyên xem.

“Bác xem một cô gái như vậy liệu có xứng với con trai bác không mà còn dám đeo bám không tha chứ?”.

Lan Tú Uyên đưa tay giật lấy xấp hình trên tay Hàm Linh, một ảnh là Đoạn Phong Lãng nằm ngủ trên đùi của Kiều Uyển Vũ dưới sân trường, một ảnh là Kiều Uyển Vũ và Đoạn Phong Lãng tựa đầu vào vai nhau trên sân thượng của trường, một ảnh là hai người cùng ngồi vòng đu quay ở công viên giải trí, một ảnh là Đoạn Phong Lãng cầm ô che chung với Kiều Uyển Vũ khi trời mưa…và còn vô số hình ảnh thân thiết giữa hai người bọn họ.


“Không thể được”.

Lan Tú Uyên cau có quát lên rồi xé rách những tấm ảnh đó: “Tôi nhất định không để Lãng qua lại với cô gái này được”.

Vệ Đồ sụp đổ, Kiều Cẩn Dương từ đại gia ngành lụa hàng đầu cả nước trở thành kẻ lừa đảo, tất cả sản nghiệp của Kiều gia đều bị phát mãi để lấy tiền đền bù hợp đồng chẳng những vậy ông còn bị phạt thêm 6 tháng tù vì tội gian thương. Kiều Uyển Vũ từ một tiểu thư cao ngạo trở thành một cô gái không nhà, không tiền gánh đủ mọi tai tiếng mà mọi người gieo rắc lên đầu cô.

Những ngày tháng đó, Kiều Uyển Vũ không dám bước chân ra đường không dám gặp người quen mỗi ngày cô đều phải làm việc bán thời gian tới tận khuya mới về, ở trường học lại tung tin cô đi làm gái ngành để trả nợ cho cha.