Tình Mỏng Tựa Sương Đau Thương Tựa Khói

Chương 301




Kiều Uyển Vũ xong công việc thì liền lên máy bay đến nước F để gặp Tề Lăng Hạo cả hai người vui mừng ôm chầm lấy nhau.

“Mới không gặp em có một tuần thôi mà anh nhớ chết đi được”.

Kiều Uyển Vũ hôn nhẹ lên má của Tề Lăng Hạo rồi hỏi: “Công việc đã xong hết chưa”.

Tề Lăng Hạo nhíu mày đáp: “Còn thiếu một chút nữa, nếu qua ngày hôm nay thì có thể thành công đem về hợp đồng rất lớn luôn”.

“Vậy là phải đi ăn mừng thật lớn rồi”.

Buổi chiều cùng ngày, Tề Lăng Hạo đi vào phòng rồi ngồi gục đầu vào vai của Kiều Uyển Vũ tỏ vẻ chán nản: “Anh phải sao bây giờ đây?”.

Thấy vẻ mệt mỏi trên gương mặt của Tề Lăng Hạo, Kiều Uyển Vũ không nở liền lên tiếng hỏi: “Rốt cuộc là gặp phải chuyện gì mà than ngắn thở dài từ chiều đến giờ vậy? Cần mượn tiền không em cho vay?”.

Tề Lăng Hạo ngẩng đầu lên nhìn vẻ mặt đầy ý chăm chọc của Kiều Uyển Vũ rồi nói: “Em nghĩ anh thiếu tiền đến nỗi cần mượn em sao?”.

Kiều Uyển Vũ nghĩ nghĩ rồi nói: “Nếu không liên quan đến tiền thì dùng tiền để giải quyết đi”.

Tề Lăng Hạo lại thở dài: “Nếu dùng tiền để giải quyết được thì đã không có chuyện để nói rồi”.

Kiều Uyển Vũ nhíu mày: “Thế rốt cuộc là gặp phải chuyện gì?”.

Vẻ mặt của Tề Lăng Hạo vô cùng ai oán: “Thì là chuyện của Hàn Côn Nhị và Tề Kỳ Nam chứ còn gì nữa, hai cái tên đó kéo nhau đi bar sau đó bị sốc phản vệ với rượu nhập viện rồi”.

Kiều Uyển Vũ bất ngờ đến độ thốt lên: “Hả? Hàn Côn Nhị mà bị sốc phản vệ với rượu á? Tin được không trời”.

Tề Lăng Hạo liền gật đầu: “Đúng vậy thật mà anh còn không dám tin đó chứ, ngày mai anh có hẹn gặp mắt bên đối tác vậy mà cả hai tên đó đều vào viện hết rồi, chẳng lẽ anh đi ký hợp đồng một mình không có thư ký, trợ lý riêng gì hết, chắc mất mặt lắm”.

“Căng quá vậy?”.

Vẻ mặt của Tề Lăng Hạo lại ủ dột lên tiếng một cách yểu xìu: “Vậy mới có chuyện để nói đó”.

Kiều Uyển Vũ đắn đó một hồi rồi quay sang hỏi Tề Lăng Hạo: “Anh thấy em có thích hợp làm thư ký của anh không?”.

Tề Lăng Hạo quay sang nhìn Kiều Uyển Vũ bằng ánh mắt quỷ dị rồi lên tiếng: “Ây da, em càng ngày càng bạo nha”.

“Là sao???” Kiều Uyển Vũ ngây người ra không hiểu Tề Lăng Hạo đang có ý hết.

Tề Lăng Hạo khẽ nở nụ cười xấu xa lên tiếng giải thích: “Thì em muốn mối quan hệ của chúng ta khoác màu sắc mới nên giả làm thư ký của anh, bọn mình có một tình yêu vụng trộm mà ngọt đến sâu răng luôn chứ gì”.

Kiều Uyển Vũ đưa tay đỡ trán, không biết logic trong đầu cái tên này hình thành kiểu gì mà nguyên lý hoạt động khác người dữ vậy không biết.

“Ý em là em sẽ giả thành thư ký của anh khi anh đi ký hợp đồng đó, anh nghĩ đi đâu vậy không biết”.

Tề Lăng Hạo lúc này mới tỉnh ra: “Ừ ha, sao ban đầu anh không nghĩ ra là sẽ nhờ em giúp đỡ ha”.

“Sao hả em trở thành thư ký của anh có ổn không?” Kiều Uyển Vũ tò mò hỏi.

Vẻ mặt của Tề Lăng Hạo trở nên trầm tư vài giây rồi nói: “Như vậy là thiệt thòi cho em quá rồi vốn muốn giới thiệu với bọn họ em là bà xã của anh cơ”.

“Vậy thôi bỏ qua đi coi như em chưa nói gì”.

Kiều Uyển Vũ vừa đứng dậy tính đi ra ngoài ban công thì Tề Lăng Hạo liền níu lấy cánh tay cô lại: “Nếu em đã có lòng thì sao anh có thể từ chối được chứ, phụ tâm ý của vợ là tội rất lớn nha anh không gánh nổi đâu”.

“Làm quá” Kiều Uyển Vũ bĩu môi.

Ngày hôm sau, lúc Kiều Uyển Vũ đang ngồi trước bàn trang điểm chuẩn bị lát nữa đi cùng Tề Lăng Hạo đến gặp đối tác của anh thì anh đột nhiên bước đến gần rồi hỏi: “Có cần anh giúp em không?”.

Kiều Uyển Vũ né qua một bên: “Cảm ơn ý tốt của anh nhưng em quả thật không muốn làm trò hề trước mặt người khác đâu”.

Tề Lăng Hạo đưa tay ôm ngực rồi tỏ vẻ tội nghiệp kêu lên: “Em làm anh tổn thương quá rồi đó”.

Tề Lăng Hạo chờ Kiều Uyển Vũ trang điểm xong hết rồi mới ngồi sát lại gần cô, khoảng cách gần như vậy Tề Lăng Hạo lại nhìn cô chằm chằm nhất thời cho cô thấy rất hồi hộp, tim cũng đập lỗi nhịp không biết bao nhiêu lần.

Mặt của Kiều Uyển Vũ bắt đầu đỏ lên vì hồi hộp, cô nhắm mắt lại không dám cử động cứ ngồi yên như tượng, Tề Lăng Hạo đưa tay cầm lấy bút vẽ viền môi lên chấm nhẹ lên đuôi mắt trái cô một chấm nhỏ màu đỏ.

Giọng nói phấn khích của Tề Lăng Hạo vang lên: “Thật là hoàn hảo”.

Kiều Uyển Vũ cảm nhận được hành động kỳ lạ của Tề Lăng Hạo liền mở mắt ra nhìn vào trong gương, thấy chấm đỏ nhỏ ở đuôi mắt cô cảm thấy khó hiểu liền lên tiếng hỏi: “Anh làm gì vậy?”.

Tề Lăng Hạo khẽ nở nụ cười một cách bí hiểm rồi đáp: “Đây là ký hiệu để nhận biết em là ai?”.

Kiều Uyển Vũ mở to mắt ra nhìn Tề Lăng Hạo rồi lên tiếng: “Ký hiệu để nhận biết em, bị điên hả?”.

Kiều Uyển Vũ vừa đưa tay lên tính lau đi chấm đỏ kia thì Tề Lăng Hạo liền lên tiếng: “Không được bôi đi, nếu em dám bôi đi anh nhất định sẽ mi em đó” Tề Lăng Hạo buông lời ham dọa còn để ngón tay trỏ lên môi mình rồi nháy mắt với Kiều Uyển Vũ một cái.

Kiều Uyển Vũ cau mày: “Tính chơi lễ hội hóa trang hay gì?”.

“Từ bây giờ cho đến lúc mọi chuyện sáng tỏ em phải luôn để dấu chấm son này mỗi lúc đi ra ngoài nhớ chưa”.

Kiều Uyển Vũ ngu ngơ tỏ vẻ khó hiểu: “Sáng tỏ cái gì cơ chứ?”.