Tình Mỏng Tựa Sương Đau Thương Tựa Khói

Chương 249




Sau khi ăn tối xong, Tề Lăng Hạo lái xe đưa Kiều Uyển Vũ đến công viên giải trí lớn nhất Vịnh Xuyên để dạo chơi xả stress.

Tề Lăng Hạo mặc quần jeans đen, áo thun trắng khoác thêm một chiếc áo sơ mi màu xanh nhạt chân đi giày thể thao còn Kiều Uyển Vũ thì mặc một bộ váy dài quá gối màu hồng bằng voan nhẹ nhàng màu sắc nhạt dần từ thân áo đến đuôi váy rất phá cách cô chọn giày búp bê đế bằng để đi nhiều cũng không sợ đau chân.

Công viên giải trí ngày nào cũng thu hút đông đảo người đến đi dạo, Tề Lăng Hạo và Kiều Uyển Vũ cũng hòa vào dòng người tấp nập.

Kiều Uyển Vũ đứng nhìn vòng quay ngựa gỗ cổ tích rồi kéo tay của Tề Lăng Hạo: “Này mình chơi trò đó đi Lăng Hạo”.

Tề Lăng Hạo khẽ nhếch môi thì thầm vào tai của Kiều Uyển Vũ: “Tối qua em “chơi cưỡi ngựa” vẫn chưa đã hay sao hả?”.

Mặt của Kiều Uyển Vũ liền nóng lên ngại ngùng khi nhắc đến chuyện của đêm qua cô đánh vào bắp tay của Tề Lăng Hạo một cái: “Anh đúng là đồ lưu manh mà”.

“Cũng chẳng bằng bộ dạng bá đạo của em đêm qua”.

Kiều Uyển Vũ quay mặt đi chỗ khác: “Anh không chơi thì thôi em chơi một mình đây”.

Tề Lăng Hạo liền nắm tay của Kiều Uyển Vũ lại: “Anh nói chơi thôi mà sao em dễ giận quá vậy hả?”.

Sau đó Tề Lăng Hạo và Kiều Uyển Vũ cùng ngồi vòng quay ngựa gỗ cổ tích, chơi nhà gương, lâu đài cổ tích,… đi lòng vòng đến lúc mỏi chân rồi hai người lên ngồi vòng đu quay ngồi để ngắm cảnh thành phố Vịnh Xuyên về đêm.

Ngồi trên vòng đu quay có thể nhìn ngắm toàn cảnh thành phố Vịnh Xuyên về đêm vô cùng đẹp mắt, các tòa cao ốc như những người khổng lồ đứng sừng sững, những ô cửa sổ của các ngôi nhà xinh xinh cũng lấp lánh ánh đèn, ánh đèn khiến cho những con đường như được dát vàng dát bạc vô cùng lung linh rực rỡ.

Phía xa xa nơi có những ánh đèn rực rỡ nhất thành phố chính là khu đô thị sang trọng bậc nhất Hoàng Kim Vịnh Thần.

Kiều Uyển Vũ chỉ tay về hướng Hoàng Kim Vịnh Thần rồi hớn hở nói với Tề Lăng Hạo: “Từ chỗ này có thể nhìn thấy được khu đất vàng mà chúng ta đang sống luôn kìa Lăng Hạo”.

Tề Lăng Hạo gật đầu: “Đương nhiên rồi anh đầu tư khu đó trở thành điểm sáng nhất thành phố Vịnh Xuyên này mà”.

Tề Lăng Hạo chỉ tay về hướng ngược lại rồi nói với Kiều Uyển Vũ: “Còn bên này thì em có thể nhìn thấy Hoàng Kim Hoa Viên nè”.

Kiều Uyển Vũ đưa mắt nhìn theo hướng tay của Tề Lăng Hạo thì nhìn thấy một khoảng trời choáng ngợp màu hồng của hoa Anh Đào, những cây hoa được trang trí thêm dây đèn nhiều màu nên lấp lánh trong đêm tối.

“Đẹp thật đó”.

Tề Lăng Hạo liền dẩu môi nói: “Đẹp thì đúng là đẹp thật nhưng mà anh thích ngắm hoa Anh Đào rơi ở Hoàng Kim Uyển Cảnh hơn”.

Kiều Uyển Vũ liền tỏ vẻ tán đồng: “Phải đó, em cũng thích ngắm hoa ở Hoàng Kim Uyển Cảnh hơn, cảm giác cả vườn hoa đều là dành riêng cho mình không cần san sẻ với bất cứ ai hết”.

Tề Lăng Hạo chần chừ hồi lâu rồi lấy trong túi áo một chiếc đồng hồ quả quýt mạ vàng được chạm khắc tinh tế tỉ mỉ đưa về phía của Kiều Uyển Vũ: “Tặng cho em này”.

Kiều Uyển Vũ tỏ vẻ ngạc nhiên: “Sao tự nhiên lại tặng cho em quà vậy hả?”.

Tề Lăng Hạo mở lòng bàn tay của Kiều Uyển Vũ ra rồi để và rồi lên tiếng giải thích: “Cái này là di vật của mẹ anh để lại, nguyên bản chiếc đồng hồ này được sản xuất lần đầu tiên vào thế kỷ XVII tại Thụy Sĩ, được Tề gia thu mua lại và sở hữu qua nhiều thế hệ cái này là lúc trước bà nội tặng lại cho mẹ anh bây giờ nên để em giữ gìn”.

Nghe Tề Lăng Hạo nhắc đến mẹ của mình Kiều Uyển Vũ cũng thoáng buồn theo luôn, cô chần chừ rồi lên tiếng hỏi: “Anh không tính giữ lại làm kỷ niệm hay sao mà lại tặng nó cho em vậy?”.

Tề Lăng Hạo ngẩng đầu lên nhìn Kiều Uyển Vũ rồi lên tiếng đáp: “Chiếc đồng hồ này đã truyền qua tay nữ chủ nhân của Tề gia đã nhiều thế hệ lắm rồi, sau này em chính là chủ mẫu của Tề gia anh đưa em bảo quản là tốt nhất rồi còn gì”.

Kiều Uyển Vũ gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, cô mở chiếc đồng hồ quả quýt đó ra xem mặt đồng hồ là một phần bản đồ Châu Âu thu nhỏ, kim đồng hồ làm bằng vàng sáng lóa, có 12 viên kim cương trên mặt đồng hồ tượng trưng cho 12 con số, tổng thể thì chiếc đồng hồ quả quýt này rất là đẹp mắt.

Chỉ là Kiều Uyển Vũ nhìn qua chiếc đồng hồ này hồi lâu vẫn thấy nó đứng yên một ví trí không hề hoạt động nên quay sang hỏi Tề Lăng Hạo: “Nó bị hết pin nên không chạy được phải không?”.

Ánh mắt của Tề Lăng Hạo chứa một nỗi bi thương khó tả, anh rủ mắt lên tiếng đáp: “Thật ra từ thời khắc mà mẹ của anh mất thì chiếc đồng hồ này đã dừng lại không còn chạy được nữa, dường như thời gian của anh đã dừng lại vào thời khắc đó rồi bàn đầu anh nghĩ khi nào mối thù của mẹ chưa báo xong thì thời gian của anh sẽ không thể hoạt động trở lại nữa nhưng sau này anh phát hiện ra qua thời gian không hoạt động nên nó thật sự hư mất rồi”.

Kiều Uyển Vũ nhíu mày: “Hay là chúng ta mang đem sửa lại có được không hả?”.

Tề Lăng Hạo khẽ lắc đầu lên tiếng đáp: “Cái đồng hồ này vốn là cổ vật rồi rất khó để sửa được anh nghĩ trên thế giới này chỉ có nhà phục chế các mẫu đồng hồ cổ Rop. Jonathan ở Thụy Sĩ mới có thể khiến nó hoạt động trở lại mà thôi”.