Tình Mỏng Tựa Sương Đau Thương Tựa Khói

Chương 248




Đoạn Phong Lãng không muốn làm Hàm Linh thất vọng như vậy sẽ ảnh hưởng đến đứa bé trong bụng cô nên lên tiếng dỗ dành cô: “Chờ app game của anh được nâng cấp xong anh sẽ dành thời gian cho em nhiều hơn, với cả anh phải cố gắng kiếm tiền để lúc em sinh con anh mới có thời gian ở bên cạnh chăm sóc cho em chứ”.

Hàm Linh cảm thấy Đoạn Phong Lãng cũng là đang suy nghĩ cho tương lai của hai người thôi nên không phàn nàn gì nữa: “Được rồi tất cả đều nghe theo anh hết đi”.

Đoạn Phong Lãng nhíu mày chần chừ rồi lên tiếng: “À từ hôm nay chúng ta sẽ chính thức sống chung ở nhà riêng của anh tại Phố Vịnh Hoa, nếu em thích thì có thể thường xuyên về đây chơi với mẹ là được rồi”.

Hàm Linh cũng không muốn sống ở Đoạn gia bởi vì mỗi ngày đều phải nhìn sắc mặt lúc nóng lúc lạnh cùng những lời nói khó nghe đến từ Đoạn Nguyên Nhựt nhưng cô ta vẫn giả vờ lo lắng lên tiếng hỏi: “Anh đã bàn chuyện này với ba mẹ chưa em sợ ba mẹ lại không đồng ý thì không tốt đâu”.

“Anh đã bàn chuyện này với ba mẹ từ trước lúc chúng ta kết hôn rồi nên em cứ an tâm đi, đồ đạc của em anh đã cho người chuyển đến nhà của chúng ta rồi còn sắp xếp một người giúp việc để phụ giúp em việc nhà nữa”.

Hàm Linh nhón chân lên hôn môi của Đoạn Phong Lãng một cái: “Cảm ơn ông xã đã lo nghĩ cho em nha”.

Đoạn Phong Lãng có chút bất ngờ nếu là bình thường chắc chắn là anh sẽ đẩy Hàm Linh ra rồi nhưng mà bây giờ cô đã làm vợ anh nên anh đành chấp nhận mặc dù trong lòng không hề muốn gần gũi với cô như thế.

Đoạn Phong Lãng đến công ty, Hàm Linh cũng xin phép Đoạn Nguyên Nhựt và Lan Tú Uyên cho cô về nhà ở Phố Vịnh Hoa để sắp xếp lại hành lý một chút và được sự đồng ý của ba mẹ chồng.

Đối với cô con dâu này Đoạn Nguyên Nhựt không có thiện cảm nên ông cũng chẳng muốn sống chung một nhà với cô ta chẳng qua vì Đoạn Phong Lãng nên phải cố gắng chấp nhận nhau mà thôi.

Hàm Linh ôm bó hoa Cẩm Chướng vàng về nhà ở Phố Vịnh Hoa, dù ý nghĩa loài hoa đó có là gì cũng không quan trọng đối với cô những thứ mà Đoạn Phong Lãng tặng đều sẽ trở thành kỷ vật tình yêu của hai người nên cô sẽ trân trọng.

Hàm Linh mở cửa bước vào căn biệt thự ở Phố Vịnh Hoa, cô cảm thấy rất thích không gian trong ngôi nhà này, Hàm Linh dành thời gian cả ngày trang hoàng lại phòng ngủ của cô và Đoạn Phong Lãng.

Lúc dọn dẹp phòng sách của Đoạn Phong Lãng thì Hàm Linh vô tình nhìn thấy ảnh chụp Kiều Uyển Vũ để trong ngăn bàn của anh, ánh mắt của Hàm Linh toát lên vẻ tức giận nghiến rắng nghiến lợi: “Tại sao anh vẫn còn lưu giữ lại hình ảnh của cô ta chứ?”.

Sự hằn hộc tức tối trong lòng đã khiến cho Hàm Linh cầm tấm ảnh đập vỡ tan tành trên nền đất, ánh mắt cô ta toát lên vẻ độc ác: “Kiều Uyển Vũ mày tuyệt đối không được cản trở hạnh phục của tao và Lãng được, mày tốt nhất là cút khỏi cuộc sống của vợ chồng tao đi”.

Đoạn Phong Lãng vừa bước vào nhà đã nghe tiếng kính vỡ từ trên lầu vọng xuống nên vội chạy lên lầu xem đã có chuyện gì xảy ra, anh thấy đèn thư phòng sáng nên đi vào và nhìn thấy Hàm Linh đứng bên trong.

“Em đang làm gì vậy Hàm Linh?”.

Hàm Linh nghe giọng của Đoạn Phong Lãng vang lên liền giật mình thu ánh mắt thâm độc của mình lại mà bày ra vẻ mặt vô tội run rẩy: “Lãng à, em xin lỗi trong lúc dọn dẹp thì có một con gián từ đâu chạy lướt qua chân em…em sợ quá trượt tay nên làm vỡ mất khung ảnh của…Uyển Vũ rồi”.

Đoạn Phong Lãng cảm thấy có chút áy náy trong đôi mắt của mình, tấm ảnh này của Kiều Uyển Vũ anh đã cất giữ suốt nhiều năm nay rồi hôm nay anh quên khóa tủ lại để cho Hàm Linh nhìn thấy chắc là lại khiến cô ấy suy nghĩ thêm nhiều.

“Hàm Linh à, ảnh này anh để ở trong ngăn tủ lâu rồi nếu đã vỡ vậy thôi chúng ta mang bỏ đi”.

Hàm Linh ngồi xuống giả vờ nhặt ảnh của Kiều Uyển Vũ lên rồi cố tình chạm tay vào mảnh kính vỡ để nó làm tay cô chảy máu kêu lên: “A”.

Đoạn Phong Lãng vội bước qua với vẻ mặt lo lắng cầm lấy bàn tay của Hàm Linh lên xem: “Em đó cẩn thận một chút chứ”.

Hàm Linh lại bày ra vẻ mặt yếu đuối: “Em xin lỗi, em hậu đậu quá cái gì cũng không làm được hết”.

Đoạn Phong Lãng dìu Hàm Linh đứng dậy: “Thôi em ra ngoài đi để anh gọi người giúp việc vào dọn dẹp chỗ này”.

“Dạ được ạ” Hàm Linh ngoan ngoãn đi ra ngoài trước.

Bề ngoài Hàm Linh tỏ vẻ nghe lời của Đoạn Phong Lãng nhưng cô vẫn đứng ở cửa sổ kính nhìn vào trong xem thái độ của anh thế nào, quả nhiên cô bắt gặp được khoảnh khắc Đoạn Phong Lãng ngồi xuống nhặt tấm ảnh của Kiều Uyển Vũ lên rồi nhìn chằm chằm hồi lâu.

Móng tay của Hàm Linh đã ghim sâu vào lòng bàn tay đến đổ máu, cô thừa biết ánh mắt đó của Đoạn Phong Lãng cho thấy anh vẫn còn tình cảm với Kiều Uyển Vũ rất là sâu nặng.

Cho đến lúc Đoạn Phong Lãng để lại tấm ảnh vào ngăn kéo rồi lên tiếng gọi người giúp việc lên dọn mấy mảnh kính vỡ trên sàn thì Hàm Linh mới chịu rời khỏi đó.