Tình Mỏng Tựa Sương Đau Thương Tựa Khói

Chương 160




Triệu Tích bước đến chỗ Tề Kỳ Nam đang đứng rồi ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào mắt anh lên tiếng: “Chuyện công việc này chúng ta bàn riêng được không đừng có lôi công ty vào chỉ là giao dịch giữa riêng tôi và anh thôi”.

“Được thôi chỉ cần là ý muốn của em anh đều nghe theo” Tề Kỳ Nam gật đầu lên tiếng đáp.

“Vậy chúng ta đi thôi”.

Tô Tô thấy Triệu Tích và Tề Kỳ Nam cùng rời khỏi công ty Đường Ảnh thì tính chạy theo nhưng mà bị giám đốc Phương giữ lại.

“Tô Tô hôm nay cô về nhà nghỉ ngơi sớm đi”.

Tô Tô tỏ vẻ lo lắng: “Nhưng mà chị Triệu Tích đi với Tề thiếu đó ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì thì sao?”.

Giám đốc Phương chắc nịch lên tiếng khẳng định: “Để Triệu Tích đi với ai khác thì cô lo lắng nhưng mà đi với Tề thiếu thì tuyệt đối an toàn cho nên cô cứ an tâm đi, nếu thật sự xảy ra chuyện gì thì tôi sẽ hoàn toàn chịu trách nhiệm cho”.

Tô Tô đành nghe theo lời của giám đốc Phương đi về nhà nghỉ ngơi trước xem như tự thưởng cho mình một buổi tối trống lịch không phải chạy show cùng sao đi.

Triệu Tích ngồi vào xe của Tề Kỳ Nam cả hai cùng rời khỏi Đường Ảnh, qua một lúc im lặng thật lâu Tề Kỳ Nam lên tiếng hỏi: “Em muốn đi đâu bàn công việc đây hả?”.

“Về nhà của em được không?”.

Tề Kỳ Nam nhíu mày đáp: “Không được, ngộ nhỡ có ai thấy anh đi vào nhà của em vào buổi tối thì chắc chắn sẽ xuất hiện những tin đồn không hay ảnh hưởng đến em”.

Triệu Tích khẽ cười nhạt rồi lên tiếng: “Chứ không phải anh sợ người ta đưa tin Tề thiếu đến nhà em à”.

Tề Kỳ Nam ngông cuồng lên tiếng đáp: “Anh có gì để mất cũng chẳng có gì để sợ hơn nữa anh là con trai nên cũng chẳng ảnh hưởng gì, nếu em muốn thì anh đưa em về nhà em cũng được”.

Triệu Tích liền thở dài lên tiếng: “Vậy theo anh thì đi đâu mới an toàn cho cả hai”.

“Về nhà anh đi, ở khu Hoàng Kim Vịnh Thần an ninh rất tốt nên không sợ người ta dòm nhó dèm pha” Tề Kỳ Nam thản nhiên đáp.

Triệu Tích có chút ngạc nhiên lên tiếng hỏi: “Bây giờ là buổi tối anh lại đề nghị em đến nhà anh, anh không sợ em nghĩ rằng anh có ý đồ xấu với em hay sao?”.

Tề Kỳ Nam nhướng mày lên tiếng đáp: “Với một cô gái xinh đẹp như em thì anh đương nhiên là có chút ý nghĩ xấu rồi nhưng mà…nếu lỡ có xảy ra chuyện gì thì anh sẽ chịu trách nhiệm với em là được chứ gì”.

Khoảnh khắc đó Triệu Tích cảm thấy trái tim mình đập lỗi nhịp rõ rệt dường như giữa cô và Tề Kỳ Nam chưa bao giờ có khoảng cách xa nhau thì phải.

Xe của Tề Kỳ Nam chạy vào căn biệt thự riêng của anh ở khu đô thị Hoàng Kim Vịnh Thần đắc đỏ, ở đây an ninh rất tốt cho nên nhà báo, phóng viên đều không được phép tự ý ra vào.

Từ biệt thự của Tề Kỳ Nam nhìn qua dãy nhà đối diện có thể thấy được nét cổ phong của Hoàng Kim Uyển Cảnh, Triệu Tích lần đầu tiên được mở mang tầm mắt khi nhìn thấy khối kiến trúc lớn và đẹp đến như vậy.

“Khu dinh thự to lớn bên kia là của ai mà hoành tráng quá vậy?”.

Tề Kỳ Nam lên tiếng đáp: “Là của anh Lăng Hạo đó”.

Triệu Tích tỏ vẻ ngạc nhiên: “Vậy là anh ấy về định cư ở Vịnh Xuyên luôn rồi hả?”.

Tề Kỳ Nam gật đầu: “Phải anh Hạo về nước định cư luôn còn mang theo cả vợ của anh ấy về cùng nữa”.

“Là người ngoại quốc à?” Triệu Tích tỏ vẻ hiếu kỳ.

Tề Kỳ Nam vừa đi vào nhà vừa đáp: “Cô ấy là người ở Vịnh Xuyên nhưng qua nước ngoài du học thôi”.

Lần đầu tiên Triệu Tích bước vào nhà riêng của Tề Kỳ Nam, nhà anh chủ yếu là tông trắng kết hợp với xám vừa thanh lịch vừa hiện đại.

Tề Kỳ Nam hướng tay qua ghế sofa rồi lên tiếng: “Em ngồi đi, uống gì để anh lấy cho”.

“Cho em nước lọc là được rồi”.

Tề Kỳ Nam đi vào bếp mở lấy ly rót hai ly nước lọc rồi đem ra phòng khách ngồi đối diện với Triệu Tịch: “Mời em uống nước”.

“Nhà anh không có người giúp việc à?”.

Tề Kỳ Nam khẽ cười đáp: “Người giúp việc thì có nhưng mà anh thuê dịch vụ dọn dẹp theo giờ chứ không sống cùng anh, anh không thích có người khác sống trong không gian riêng tư của mình”.

Triệu Tích gật đầu: “Hóa ra Tề thiếu là người độc lập đến vậy”.

Tề Kỳ Nam khẽ nhún vai tỏ vẻ khiêm tốn: “Thôi vào vấn đề chính đi, em muốn điều kiện gì mới đồng ý làm người đại diện cho tập đoàn Hoàng Kim đây?”.

Triệu Tích ngẩng đầu lên nhìn Tề Kỳ Nam rồi hỏi: “Em muốn cái gì cũng được hết sao?”.

Tề Kỳ Nam gật đầu: “Uhm, em muốn bao nhiêu tiền anh đều có thể chi”.

“Em không cần tiền anh thừa biết mà…”.

“Vậy em cần cái gì?”.

Triệu Tích đứng dậy bước qua ngồi kế bên Tề Kỳ Nam rồi lên tiếng đáp: “Em muốn tình yêu của anh có được không Kỳ Nam?”.

Tề Kỳ Nam không ngờ là Triệu Tích sẽ nói như thế nên ngồi yên tại chỗ không kịp phản ứng, qua mấy giây anh mới hoàn hồn: “Em…em đừng có đùa nữa được không?”.

Triệu Tích nhìn thẳng vào mắt của Tề Kỳ Nam rồi nói tiếp: “Kỳ Nam em đang nói thật lòng chứ không có nói đùa…thật ra mấy năm em vẫn còn rất yêu anh chỉ là lòng tự tôn của em quá lớn cho nên mới cố tình giả vờ ghét anh mà thôi, anh cũng còn tình cảm với em có đúng không Kỳ Nam?”.

Tề Kỳ Nam tỏ vẻ khó xử quay mặt đi chỗ khác: “Triệu Tích à, là năm đó anh không tốt anh không lắng nghe những tâm tư nguyện vọng của em mà chỉ muốn làm theo ý của mình, anh cảm thấy mình không xứng đáng với tình cảm của em”.