Ngày thứ ba sau khi trận chiến Vân Cảnh kết thúc, Đế Tử Nguyên đổ bệnh ở thành Nghiệp. Bệnh cũ chồng chất vết thương mới, cái chết của Hàn Diệp đã giáng cho Đế Tử Nguyên một đòn đau đớn nhất, bệnh tình dồn dập ập đến, tình trạng của Đế Tử Nguyên lúc này rất đáng sợ, nàng bị Đế Tẫn Ngôn ngăn cản không thể nhảy xuống vực theo Hàn Diệp, nhưng cuối cùng không thể chống lại sự tấn công bệnh tình.
Mọi người lo lắng nhưng không biết phải làm sao, dù Tây Bắc có quân y, nhưng điều kiện dưỡng bệnh và điều trị không thích hợp như trong kinh. Nhưng Đế Tử Nguyên nhất quyết không chịu rời Tây Bắc, dù nàng bệnh đến mức nửa tỉnh nửa mê, lúc đầu óc được chút tỉnh táo hiếm hoi luôn cảnh cáo mọi người không được đưa nàng về kinh khi chưa có sự đồng ý của nàng, nếu không dù có bò nàng cũng sẽ bò trở về. Nàng là thống soái Tây Bắc, lời nói lúc nào cũng mang theo uy phong, hiện giờ nàng bệnh nặng, không còn cách nào khác ngoài uy hiếp mọi người thế này, nhất thời mọi người không biết nên khóc hay nên cười, nhưng thấy nàng kiên quyết như vậy, cũng không ai dám tự ý làm chủ, dù có là Đế Tẫn Ngôn nóng lòng như ngồi trên đống lửa cũng không dám tự ý đưa nàng về kinh.
Đế Tẫn Ngôn biết tại sao Đế Tử Nguyên lại cố chấp như vậy, là vì người đã vì nàng nhảy xuống núi Vân Cảnh — Điện hạ của bọn họ, tỷ tỷ vẫn chưa chấp nhận sự thật Điện hạ đã qua đời. Đế Tẫn Ngôn được Hàn Diệp nuôi dưỡng từ nhỏ, Hàn Diệp với hắn mà nói như cha như huynh, thân thiết nhất cũng là Hàn Diệp, hắn cũng không thể chấp nhận được chuyện Hàn Diệp đã chết, vì vậy hắn có thể hiểu được tâm trạng của tỷ tỷ. Hơn nữa, Hàn Diệp đối với Đế Tử Nguyên thế nào, hắn là người rõ nhất. Thế nên, sống phải thấy người, chết phải thấy xác, hắn và tỷ tỷ chỉ muốn tìm được Điện hạ. Không cần biết người đó trở thành dáng vẻ gì, bọn họ chỉ muốn đưa ngài ấy về.
Nhưng hiện giờ Đế Tử Nguyên bệnh nặng, trong lòng hắn lo lắng, vốn muốn phái người đưa Đế Tử Nguyên về kinh, còn bản thân ở lại Tây Bắc tìm Điện hạ. Không ngờ Đế Tử Nguyên cố chấp như vậy, hắn không thể làm trái ý tỷ tỷ mà cưỡng ép tỷ tỷ về kinh, đặt mình vào hoàn cảnh đó, không phải Đế Tẫn Ngôn cũng có tâm trạng thế sao?
Đế Tử Nguyên an bài tổng thể mọi chuyện ở thành Nghiệp và các thành ở Tây Bắc, hơn nữa có Đế Tẫn Ngôn được mài giũa ở Tây Bắc, có thể chống đỡ được một phần, hắn có thể thay mặt xử lý một vài chuyện trong quân. Ngoài hắn, còn có Uyển Thư và Quy Tây trải nhiều trận chiến lớn nhỏ cũng trở thành tướng lĩnh có thể một mình thủ thành ở Tây Bắc, ai cũng lo lắng cho bệnh tình của Đế Tử Nguyên, nên không thể làm rối loạn trận doanh, chỉ có thể bình tĩnh xử lý mọi việc.
Chỉ là tin tức lần lượt gửi về kinh, sơ ý một chút là sẽ rối tung lên.
Trước hết, tin tức về trữ quân tử trận là một cú sốc đập vào trái tim của mọi người trong kinh. Từ Thiên tử triều đình đến dân chúng phố phường, biết được Thái tử Đại Tĩnh dựa vào tài trí của mình diệt bảy mươi ngàn kỵ binh Bắc Tần, sau đó lại dùng mạng của mình dẫn dụ ba mươi ngàn quân địch vây giết, chỉ để đảm bảo tướng sĩ Đại Tĩnh có thể giữ được thành Nghiệp, đoạt lại Vân Cảnh, đánh bại Bắc Tần, bảo vệ quốc thổ. Mọi người lâm vào trầm mặc, trong lòng họ đều tiếc thương cho Thái tử Đại Tĩnh. Có những người mong đợi trữ quân Đại Tĩnh chết ở Tây Bắc, lúc này cũng chỉ biết tự thẹn, không dám nói gì.
Thái tử Đại Tĩnh Hàn Diệp tử trận ở Tây Bắc, lấy thân mình bảo vệ quốc thổ Đại Tĩnh, nói đến cùng, hắn và những tướng sĩ tiền tuyến Tây Bắc đã tận sức bảo vệ từng tấc đất thuộc về mỗi người trên quốc thổ Đại Tĩnh, nếu không có họ liều mạng chiến đấu ở tiền tuyến, thì những người trốn ở trong kinh này sẽ không thể hưởng thụ cuộc sống thoải mái vui vẻ và được bảo vệ khỏi chiến tranh.
Nhiều người đều nghĩ, Hàn Diệp là đích tử của Gia Ninh đế, sinh ra đã là Thái tử Đại Tĩnh, thật vinh dự và may mắn biết bao. Nhưng ít ai biết, trữ quân Đại Tĩnh đã trải qua những gì trong cuộc đời ngắn ngủi hơn hai mươi năm của mình, càng không ai biết được những gì hắn đã phải chịu đựng trong suốt những năm qua. Bọn họ đều nghĩ hắn là con cưng của trời, tất nhiên, người con cưng của trời này vẫn luôn đủ tư cách, thậm chí là trữ quân Đại Tĩnh ưu tú nhất. Nhưng bọn họ chỉ hiểu được như vậy mà thôi.
Bọn họ chưa từng biết người con cưng của trời này — trữ quân Đại Tĩnh có thể bất chấp mọi giá để bảo vệ quốc thổ Đại Tĩnh, dù có mất mạng cũng không hối hận không sợ hãi. Đứng trước một Thái tử Đại Tĩnh như vậy, những ai đã quen tận hưởng vui sướng an nhàn trong kinh khó tránh sẽ cảm thấy xấu hổ!
Nhưng đột ngột mất trữ quân một nước, nhẹ thì triều đình dao động, tệ hơn sẽ là rung chuyển căn cơ quốc gia.
Một tin khác truyền về kinh là thống soái Tây Bắc Tĩnh An Hầu quân bệnh nặng ở thành Nghiệp, nhưng tin này chỉ truyền đến phủ Tĩnh An Hầu và Thiên tử trong cung, tin tức thống soái Tây Bắc lâm bệnh không tiện lan truyền, thế cục Tây Bắc vừa ổn định, nếu lúc này lan truyền tin tức chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến tình hình Tây Bắc vừa mới ổn định, chuyện này sẽ càng làm cho tình hình của hoàng triều Đại Tĩnh vừa mất đi trữ quân trở nên tồi tệ hơn. Ngay cả Gia Ninh đế luôn muốn đẩy Đế Tử Nguyên vào chỗ chết, cũng trở nên nghiêm túc khi nghe tin từ ám vệ.
Thái tử Hàn Diệp tử trận gần như giáng một đòn chí mạng vào vị đế vương luôn cao ngạo cố chấp này, ngày nhận được tin, ông gần như suýt chết, Gia Ninh đế dường như già đi mấy chục tuổi chỉ trong vài ngày ngắn ngủi. Hiện giờ hoàng triều Đại Tĩnh rơi vào tình trạng không ổn định, Đế Tử Nguyên thân là thống soái Tây Bắc tuyệt đối không thể xảy ra chuyện gì vào lúc này, nếu không giang sơn Đại Tĩnh sẽ đứng bên bờ vực sụp đổ. Đế gia và Đế Tử Nguyên lớn mạnh đã là sự thật, Gia Ninh đế không thể động vào nàng được nữa. Thái tử của ông dùng mạng mình để cầm chân ông.
Thái tử Hàn Diệp là trữ quân được Gia Ninh đế hết lòng bồi dưỡng, hiện giờ trữ quân tử trận, tâm huyết bao năm của Gia Ninh đế như trôi theo dòng nước. Uy danh của Thái tử Hàn Diệp trong lòng dân chúng vẫn còn mạnh mẽ, nhưng người cũng đã mất, hiện thực huyết mạch hoàng tộc điêu linh bày ra trước mắt, hoàng triều Hàn thị chỉ còn lại một đứa trẻ ba tuổi — Thập tam hoàng tử Hàn Vân, làm sao có thể gánh vác giang sơn vạn dặm Đại Tĩnh. Đây không khác nào là một đòn nặng nề với Gia Ninh đế và toàn bộ hoàng triều Đại Tĩnh.
Gia Ninh đế cũng không còn cách nào khác, tuy ông bệnh nặng không dậy nổi nhưng vẫn gắng gượng chống đỡ tinh thần, ban hạ từng đạo thánh chỉ để ổn định tình hình triều đình.
Triều đình có Hữu tướng Ngụy Gián chống đỡ, nhiệm vụ cấp bách lúc này là trấn an lòng người, tin tức thống soái Tây Bắc bệnh nặng ở Tây Bắc không thể tiết lộ, vì vậy Thiên tử hạ chỉ: thống soái Tây Bắc Đế Tử Nguyên và thống soái Đông quân Thi Tranh Ngôn cùng xử lý sự vụ ở biên cương sau chiến tranh và tiếp nhận thư hàng.
Tĩnh An Hầu quân và thống soái Đông quân trung thành hộ quốc, có công với xã tắc, sau khi xử lý xong sự vụ ở Tây Bắc và biên cương phía Đông, khải hoàn về triều, luận công ban thưởng.