Chùa Vĩnh Ninh, Thái Sơn.
Sáng sớm, khi tia nắng đầu tiên lọt qua khung cửa sổ, Hàn Diệp đã tỉnh lại, nhưng hắn chỉ nằm im, cũng không mở mắt, vì trước mắt hắn là một màu tối đen, hình như mắt hắn bị một miếng vải băng ngang.
Hắn nằm trên giường một lúc, nghe thấy bên cạnh có tiếng hít thở nhè nhẹ, nhưng trên giường ngoài hắn thì không còn ai khác, hắn liền biết người này trông chừng bên cạnh giường. Hắn cử động nhẹ nhàng muốn ngồi dậy, tay vừa đặt xuống mép giường thì bị bàn tay khác nắm lấy, ngoài Đế Tử Nguyên thì không còn ai dám nắm tay hắn như vậy.
“Tử Nguyên.”
”Hàn Diệp.”
Hai giọng nói gần như cùng lúc vang lên, phản ứng trong tiềm thức đầu tiên của họ là gọi tên đối phương, hai người sững sờ một lúc, qua hồi lâu, cuối cùng Đế Tử Nguyên là người lên tiếng trước “Hàn Diệp, chàng cảm thấy thế nào rồi?”
“Ta đã đỡ nhiều rồi …… Tử Nguyên, cảm ơn nàng.” Hàn Diệp vốn là Thái tử Đại Tĩnh, rất ít người có thể khiến hắn hạ mình nói lời cảm ơn như vậy, cho nên lời nói ra có hơi gượng gạo.
Đế Tử Nguyên lại chẳng để ý, nàng hiểu ý của Hàn Diệp. Có lẽ là vì hôm qua nàng nắm tay hắn nói những lời đó trong thời khắc bệnh tình của hắn cứ dần xấu đi. Tuy hắn mê man, nhưng lúc Đế Tử Nguyên nói hắn vẫn còn một chút ý thức, hắn nghe thấy lời nàng, ghi nhớ nó trong lòng. Đế Tử Nguyên chỉ nhẹ giọng nói “Giữa chúng ta, không cần như vậy.”
Nàng ngước mắt nhìn miếng vải trắng băng trên mắt Hàn Diệp, dường như nhớ ra gì đó liền nói “Linh Khu sư phụ nói mắt của chàng sẽ từ từ hồi phục khi kinh mạch chống đỡ được nội lực. Do chàng bị mù quá lâu, Linh Khu sư phụ sợ chàng nhất thời không thích ứng với ánh sáng, nên mới băng mắt chàng lại. Đợi chàng tịnh dưỡng một thời gian, đến lúc thích hợp sẽ tháo xuống cho chàng.”
“Được.” Hàn Diệp chuyên tâm lắng nghe, đợi nàng nói xong thì nghiêm túc gật đầu.
Sau đó, hai người im lặng ngồi với nhau hồi lâu, không ai động đậy gì. Hàn Diệp không động đậy vì tay của hắn còn đang bị Đế Tử Nguyên đè bên mép giường, hắn thử nhẹ nhàng rút ra, nhưng lại bị đối phương ngang ngược nắm càng chặt hơn, hắn bất lực nên không còn muốn cố chấp giãy ra. Đế Tử Nguyên không động đậy vì nàng cảm giác được Hàn Diệp không muốn phối hợp với nàng, muốn giãy tay ra khỏi tay nàng.
Hai người giằng co hồi lâu, Hàn Diệp rốt cục không nhịn được mà nhỏ giọng khuyên nhủ “Tử Nguyên, chắc hẳn nàng cũng mệt rồi, đi tắm rửa rồi nghỉ ngơi một lúc. Ở đây có Cát Lợi là được rồi.”
Một tay của hắn vẫn bị Đế Tử Nguyên nắm chặt không buông, hai người ngầm đấu với nhau xem ai sẽ thỏa hiệp trước. Cuối cùng Hàn Diệp lên tiếng trước, nhưng không có ý định thỏa hiệp với Đế Tử Nguyên.
Cát Lợi sớm đã đứng bên ngoài, chờ hai vị chủ tử bên trong gọi mình, hai chủ tử trong phòng không gọi, Cát Lợi ngàn lần không dám tự tiện bước vào. Vì thế Cát Lợi thân là thị vệ thân cận của Hàn Diệp lại có võ công thính lực cao cường nghe thấy Hàn Diệp nhắc đến tên mình, mới dám tự tin gõ cửa.
“Điện hạ, Hầu quân, hai người dậy rồi sao?” Cát Lợi thận trọng hỏi.
Hàn Diệp vừa nói xong, thì gõ cửa bên ngoài liền vang lên, Đế Tử Nguyên nghe thấy Cát Lợi biết rõ còn hỏi, nàng trợn tròn mắt vô cùng cạn lời, không có ý định trả lời.
“Vào đi! Cát Lợi!” là giọng ôn hòa của Hàn Diệp.
Đế Tử Nguyên chỉ đành miễn cưỡng buông tay Hàn Diệp, đứng dậy thư giãn gân cốt mệt mỏi, rồi nói với Hàn Diệp “Cũng được, vậy ta đi nghỉ một lát.”
Nàng quay sang nói với Cát Lợi “Cát Lợi, hầu hạ Điện hạ nhà ngươi dùng xong bữa sáng, nhớ phải bảo chàng uống thuốc, ta đi đây.” nàng dường như cố ý nhấn mạnh mấy chữ ‘Điện hạ nhà ngươi’.
Cát Lợi cố hết sức giảm thiểu cảm giác tồn tại của mình hết mức có thể dưới ánh mắt không vui của Đế Tử Nguyên, đường đường là một chuẩn tông sư lại như con cút rút trong một góc. Nghe nàng dặn dò xong, mới ngoan ngoãn thận trọng trả lời “Vâng, Hầu quân.”
Đế Tử Nguyên lười so đo với Cát Lợi, phủi phủi mông rồi rời đi.
Sau khi dùng xong bữa sáng, uống thuốc xong, Cát Lợi dìu Hàn Diệp đi dạo trong rừng trúc phía sau chùa Vĩnh Ninh.
Chùa chiền vốn thanh tịnh, rừng trúc sau chùa càng an tĩnh, người thanh niên mặc bạch y, mắt bị vải che, được người bên cạnh cung kính dìu đi, tuy hành động không tiện, lại không thể che giấu được uy nghiêm cao quý trên người, thân như cây ngọc, còn đẹp mắt hơn những cây trúc trong rừng.
Hàn Diệp chỉ có thể nghe thấy tiếng gió nhẹ thổi qua kẽ lá trúc, thỉnh thoảng xen lẫn tiếng chim hót lanh lảnh.
Hai người im lặng đi một đoạn, khi đến một nơi khá an tĩnh, Hàn Diệp mới lên tiếng “Tình hình trong kinh thế nào rồi?”
Nếu đã sắp về kinh, định sẵn phải dấn thân vào thế cục, Hàn Diệp cần phải nắm rõ tình hình trong kinh, để tránh rơi vào thế bị động.
“Khởi bẩm Điện hạ, tình hình trong kinh tương đối ổn định, tạm thời không có chuyện gì lớn phát sinh. Chỉ là trước đó trong cung truyền đến tin tức, không biết tại sao Bệ hạ lại triệu kiến Tề tần nương nương đến thượng thư phòng, sau đó giam Tề tần vào lãnh cung, không quá ba ngày, Tề tần đã uống thuốc độc tự vẫn.”
Hàn Diệp hơi kinh ngạc khi nghe thấy Tề tần bị triệu đến thượng thư phòng, sau đó lại nghe Tề tần bị giam vào lãnh cung, không lâu sau đó cũng chết đi, liền lâm vào trầm tư.
Chẳng qua, hắn không suy nghĩ quá lâu, liền nói tiếp “Còn tin tức gì không?”
Cát Lợi suy nghĩ một lúc, chợt nhớ đến một tin tức ba ngày trước, cũng chính là lúc Điện hạ bắt đầu trị thương. Khi đó, Cát Lợi nghĩ Điện hạ khó lắm mới hồi phục được một chút, thân thể và tinh thần đang ở trạng thái thích hợp để trị thương, chuyện không mấy quan trọng nên không muốn làm phiền Điện hạ, vì thế chưa bẩm báo chuyện này. Đợi Điện hạ trị thương xong, Cát Lợi suýt chút quên mất chuyện này.
“Đám thích khách tập kích Điện hạ nửa tháng trước, nô tài đã điều tra rõ rồi. Đám tử sĩ này đến từ quân doanh Tây Bắc, nô tài nghĩ bọn chúng là thuộc hạ dưới trướng của một vị tướng quân nào đó, nhưng nô tài điều tra rất lâu, cũng không phát hiện bọn chúng và đại tướng trong doanh có quan hệ mật thiết gì. Hơn nữa, bọn chúng là người trong kinh thành được phái đến sung quân, nhưng lại không điều tra được quan hệ của bọn chúng trong kinh, hình như đã có người che giấu mọi chuyện. Nô tài liền điều tra quan viên có liên quan đến chuyện sung quân năm đó, mới phát hiện tấu chương thỉnh cầu đưa bọn chúng sung quân đến Tây Bắc là của Tả tướng Khương Du, với tội danh là c.ưỡng bức dân nữ nhà lành, điều kỳ lạ là cả Hình bộ và Đại Lý Tự đều không lưu giữ tư liệu án này, thế nên trên người bọn chúng không có khắc chữ.” Cát Lợi bẩm báo chi tiết với Hàn Diệp.
Sau khi nghe Cát Lợi bẩm báo tình hình điều tra, Hàn Diệp chợt hiểu ra, khóe môi cong lên nụ cười, dường như khẽ thở dài “Thì ra là thủ đoạn của Khương Du, ta* xem thường ông ta rồi.”
Cát Lợi nghe thấy Hàn Diệp lần nữa tự xưng ‘cô*’, liền cảm thấy trong ba ngày trị thương đã thay đổi Điện hạ, u uất trên người dường như giảm đi rất nhiều, không khỏi càng thêm cung kính cẩn trọng “Điện hạ, Khương Du đã chết, còn là người tự tay giết, sao ông ta có thể chỉ thị cho đám tử sĩ này đến giết người được?”
*Cô: đại danh từ tự xưng của vương giả, bao hàm ý nghĩa người ở địa vị cao, không ai thân cận. Sau khi Hàn Diệp tỉnh lại đều ‘我’ bình thường, lúc này trở lại dùng ‘孤’. Nếu có thay đổi sẽ chú thích sau.
“Phải, nhưng ta chỉ giết một mình Khương Du!” Hàn Diệp thở dài.
Đúng vậy! Hàn Diệp chỉ giết một mình Khương Du. Những người còn lại trong Khương gia đều do Hình bộ và Đại Lý Tự định tội kết án. Tội của Khương Du chưa đến mức tru di cửu tộc, cộng thêm trong cung còn có một Tề tần có một đứa con thừa tự, dù thế nào thì Khương Du cũng là quốc trượng, có ra sao cũng không bị diệt môn xét nhà. Sau khi thủ phạm bị xử tử, những người khác trong Khương gia có số thì đợi trảm, có số bị sung quân, có số bị đưa đi làm nô dịch. Còn Tề tần có công sinh ra thừa tự, dĩ nhiên lấy công chuộc tội, không hề hấn gì.
Nhưng khoảng thời gian trước Tề tần bị giam vào lãnh cung, còn uống thuốc độc tự vẫn, khiến người ta dễ liên tưởng đến. Tuy nhiên mọi người đều không muốn nghĩ đến phương hướng này.
Tề tần vì sao bị giam vào lãnh cung? Vì sao mà chết? Đế vương triệu phi tần đến thượng thư phòng hỏi tội, không công bố với bên ngoài Tề tần bị kết tội gì, trong đó hẳn là ẩn giấu bí mật rất lớn, chắc chắn liên quan đến hoàng thất.
Những chuyện có thể gọi là bí mật hoàng thất, chẳng qua là chuyện có liên quan đến Hoàng đế, Hoàng hậu, Thái hậu và Thái tử. Bốn quý nhân tôn quý nhất Đại Tĩnh hiện giờ chỉ còn lại hai, vì vậy bí mật này có thể liên quan đến hai người họ. Ai nấy đều nghĩ Thái tử đã hi sinh vì quốc gia, nên chuyện này không liên quan gì đến hắn, có lẽ chỉ là Tề tần chọc giận thánh nhan, cộng thêm Khương gia sụp đổ, nên mới rơi vào kết cục như vậy.
Hàn Diệp biết người muốn giết hắn, nhất định vô cùng hận hắn, có thể khiến phụ hoàng tức giận chỉ có thể là chuyện ám sát trữ quân. Tin tức hắn chưa chết có thể che giấu mọi người, nhưng không thể giấu được phụ hoàng, huống chi Đế Tử Nguyên vốn không có ý che giấu chuyện hắn còn sống, trước đó chỉ một mình hắn muốn giấu chuyện này, nhưng trong lòng hắn cũng biết rất rõ chuyện này sẽ không kéo dài được lâu.
Hàn Diệp là trữ quân được quan lại bá tánh trong thiên hạ hết mực tôn kính, nhưng cũng có nhiều người hận muốn hắn chết đi. Nói xa thì chính là tướng lĩnh nước địch, nói gần thì là quan lại tham ô trong triều, gần hơn nữa chính là huynh đệ. Tướng lĩnh nước địch không giết được hắn, quan lại tham ô trong triều thì bị hắn giết, còn một đệ đệ vì hắn mà chết ở biên cương. Khương Du tham ô chết là đáng tội, Cửu hoàng đệ lại bị nhà mẹ liên lụy, nhưng nguyên nhân trong đó cũng có một phần do Hàn Diệp. Hàn Diệp là trữ quân, thiên tử tương lai, từ xưa đến nay, vì tranh giành hoàng vị mà huynh đệ đấu đá, thủ túc tương tàn, dẫn đến máu chảy thành sông, những chuyện như vậy nhiều vô số kể. Cửu hoàng tử thân là hoàng tử, lại không có mệnh trữ quân, đệ ấy chẳng qua chỉ là vật hi sinh của hoàng quyền mà thôi.
Thế nên không khó để đoán ai là người muốn Hàn Diệp chết nhất. Cha là Khương Du, con trai là Cửu hoàng tử, cha và con đều vì Hàn Diệp mà chết. Chỉ hận không thể ăn tươi nuốt sống Hàn Diệp.
“Ý của Điện hạ thì Tề tần là kẻ chủ mưu?” Cát Lợi phải mất một lúc mới phản ứng lại.
Khương gia quả thật là yếu trâu còn hơn khỏe bò, dù có lụn bại ra sao, cũng là hoàng thân quốc thích, quyền lực và địa vị của Tề tần sau khi Khương Du chết vẫn cao hơn những người khác trong Khương gia, cựu bộ trong tay Khương Du không giao cho Tề tần, thì còn có thể giao cho ai?
“Cho nên, Bệ hạ vì người mới giam Tề tần vào lãnh cung, sau đó mới gi.ết chết, tuyên bố với bên ngoài là tự vẫn.” sau khi nghĩ thông, cũng dễ dàng suy đoán Tề tần không phải tự vẫn mà chết.
Hơn nữa, thái giám cung nữ bọn họ biết rõ nhất, phi tử trong lãnh cung chết thường được ban lụa trắng, thuốc độc không dễ gì đến được tay. Dù cho Tề tần có, cũng khó mà mang đến lãnh cung, phi tử trước khi bị giam vào lãnh cung đều sẽ bị xét người, ngăn cản các nàng mang theo những thứ không nên mang rồi gây rắc rối. Thế nên, cái gọi là ‘uống thuốc độc tự vẫn’ có tám chín phần là do đế vương ban chết.
“Hi vọng cả đời của bà ấy đã bị dập tắt, kết cục như vậy, có lẽ với bà ta mà nói cũng là một loại giải thoát.”
Tiếng thở dài nhẹ của Hàn DIệp tản theo tiếng gió trong rừng trúc, nhất làm làm người ta không thể phân biệt có bao nhiêu sầu muộn không nắm bắt được …