Tình Mới Là Sếp Tổng (18+)

Chương 4-1: Động vật ăn thịt giơ móng vuốt (18+)




Sếp Thắng liên tục tìm cách chiếm dụng thời gian rảnh của cô nhân viên hành chánh. Hôm thì đi mua quà cho mẹ, lúc lại chọn quần áo đi tiệc xã giao. Hôm lại nhờ mua giúp trái cây thăm người bệnh. Mọi lý do vớ va vớ vẫn thế mà vẫn áp dụng thành công. Cơ bản bởi vì cô không tìm được lý do từ chối. Mà về nhà phải đối diện với bốn bức tường thì cô lại nghĩ lung tung, lại buồn. Vì vậy, ban đầu đồng ý là do sợ sếp, sau lại vì ham ăn, sau nữa thì lại chẳng vì gì cả, đi với anh rất thoải mái, vui vẻ thì đi thôi. Từ lúc nào cô đã quên mất người đấy là ông sếp khó tính khó chiều, nhiều yêu sách.

- Thế hôm nay sếp định đi mua cái gì vậy?

- Không mua gì cả, tối nay anh rảnh rỗi, rủ em đi ăn kem.

Anh vô tình nhìn thấy cô lướt facebook trong giờ làm việc. Liên tục like những quán kem được bạn bè chia sẻ. Anh đã phải nhắn hỏi thăm bao nhiêu bạn bè để tìm hiểu các quán kem nổi tiếng Sài Gòn. Sau cùng thì dẫn cô đến kem Bố Già ở Quận 1. Cô rất kiềm chế, nhưng khi ly kem trái dừa được bưng ra bàn thì cô reo lên:

- Em rất thích ăn kem ở đây. Nhưng cũng mấy năm rồi không ghé. Không ngờ quán vẫn còn.

- Sao vậy? Em có vẻ rất thích mà.

- Thì tại nó đắt quá chứ sao. Sau khi đi làm thì em phải tập sống tiết kiệm. Ngon thật, hương vị vẫn y như cũ.

Bảo Ngọc nhắm mắt thưởng thức. Khuôn mặt bừng sáng của cô khiến anh thẫn thờ. Anh nhâm nhi:

- Đúng là rất ngon.

- Anh chưa ăn bao giờ à? Thế sao anh lại biết chỗ này?

- Nghe bạn giới thiệu.Anh tìm hiểu trước, sau này dẫn bạn gái đi.

- Bạn gái anh thích ăn kem à?

Anh chăm chú nhìn cô xúc từng thìa kem cho vào miệng, cười cười:

- Rõ ràng là rất thích. Hiện tại chưa phải bạn gái, nhưng anh hi vọng sẽ sớm thành.

Cô bắt gặp ánh mắt của anh, vội cắm cúi ăn. Xong ly của mình thì không ngần ngại tấn công luôn ly của người đối diện.

Sếp Thắng trên công ty khó tính bao nhiêu, ngoài công ty lại dễ chịu bấy nhiêu. Đôi lúc cô nghĩ, không biết anh có bị đa nhân cách hay không. Tuy nhiên vì cô cũng là người rất chỉn chu trong công việc, nên đối diện với anh ở phương tiện là sếp và nhân viên cũng không gặp vấn đề gì lớn.

***

Không những chiếm dụng thời gian sau tan sở của Bảo Ngọc, Quốc Thắng còn đánh bật mọi đối thủ đang hăm he con mồi của mình. Từ đàn ông tới phụ nữ đều được anh liệt vào đối tượng đáng nghi. Ai có ý đồ rủ rê cô đi chơi, thì đến 5h kém 15 phút chiều hôm đó, cô sẽ nhận được lệnh, làm báo cáo, tìm giúp hồ sơ khẩn, vân vân và vân vân. Anh trường phòng kinh doanh gọi điện:

- Sao dạo này em bận thế? Cả bọn anh cũng không bận bằng em. Em có gây lỗi lầm gì với sếp không mà bị đì tàn nhẫn vậy?

- Hu hu, em không biết. Em vẫn thành thành thật thật làm việc như mọi người thôi mà.

Hội tạp nham nhắn tin:

- Lan Phương: chị Ngọc, mọi người nhớ chị muốn chết. Đi chơi không có chị, anh Nam, anh Vũ yểu xìu à. Hai anh đó muốn tán tỉnh chị phải không?

- Bảo Ngọc: làm gì có. Anh em với nhau thôi. Chắc hai ổng thất tình ở đâu rồi đổ cho chị đó:D

- Thanh Hồng: tui có tin nóng nha. Tui nghi ngờ sếp có người yêu rồi. Dạo này ổng dịu dàng, nhẹ nhàng thấy ớn luôn á.

- Hoàng Nhi: nam hay nữ?

- Bảo Ngọc: (tự nhiên thấy nghi nghi) cái gì nam hay nữ?

- Hoàng Nhi: thì người yêu của ổng?

- Thanh Hồng: ai biết đâu, hehe, tui nói chơi vậy thôi chứ có biết gì đâu. Thấy ổng thay đổi, có cảm giác không quen. Không lẽ tui bị mắc chứng thích bị hành hạ ta?

- Lan Phương: ổng mà có người yêu thiệt, sẽ khiến bao nhiêu cô nàng trong công ty tan vỡ trái tim, trong đó có em

- Hoàng Nhi: dừng dừng, em đừng quên chồng em ghen bất kể thời tiết. Nói chơi mà bị bắt gặp đừng khóc với tụi chị vì sao liên tục đổi điện thoại mới nghen chưa?

- Lan Phương: chị cứ nói quá. Chồng em lâu lâu mới đập 1 cái à. Còn lại là em tức ổng em tự đập:p

- Thanh Hồng: vợ chồng em, giàu có quá. Khi nào muốn đập, kêu chị, chị qua chị hứng nha cưng.

- Hoàng Nhi: ai mà yêu ổng được ta. Nói về ngoại hình: khó có người được chấp nhận là xứng đôi với ổng. Về tính cách: tính tình như ổng, chịu nổi 3 ngày đã may.

- Thanh Hồng: mà nói mới để ý, bà hay thiệt đó bà Ngọc. Vô công ty hơn 8 tháng rồi, chưa thấy bị ổng la lần nào nha. Còn nhớ nhỏ Minh Hà không? Bầu ổng cũng sạc tới bến luôn á. Nó đóng dấu sai hồ sơ, ổng kiểm điểm nó trước toàn thể công ty.

- Bảo Ngọc: (icon ỏn ẻn) tại người ta giỏi giang mà.

Nhưng cô chột dạ, vô cùng chột dạ. Dường như ý đồ của sếp với cô ngày càng rõ ràng. Mọi người không biết, nhưng cô thì biết rõ. Bao nhiêu người không nhờ, sao nhất định phải là cô, hết lần này đến lần khác đi chung. Sếp không nói thẳng ra, nhưng hành động chăm sóc, ga lăng thế kia thì chắc chắn không phải ai cũng có diễm phúc được nhận. Cô thích không? Có, cô thích cái cảm giác được yêu chiều đó. Nhưng cô biết, mình không thể tiến xa hơn trong mối quan hệ này. Anh là ai, còn cô là ai? Có thể anh thích cô chỉ là nhất thời. Mà anh không nói gì cả, cô lấy lý do gì mà từ chối? Thôi thì, tới đâu hay tới đó. Chỉ cần dặn lòng, tuyệt đối không được phép yêu anh. Cô là người sống lý trí, nên cô tin mình có thể điều khiển được cảm xúc trái tim. Có điều, cô đã quá tự tin rồi.

Ngày cuối tháng, Bảo Ngọc bận rộn làm bảng lương. Gọi điện hối các phòng gửi danh sách làm ngoài giờ, nhưng đến 5h chiều cô mới nhận đủ. Thế là hôm nay cô lại phải tăng ca. May là có kinh nghiệm,mang theo bánh ngọt chống đói.

8h tối, các bạn tiếp tân cũng ra về hết. Cả công ty tối om, còn mình phòng cô sáng đèn. Cô vươn vai thả lỏng người vì cuối cùng công việc cũng xong, thì bất ngờ cửa phòng bật mở. Dù gan to, cô cũng bị giật mình. Thở phào nhẹ nhõm khi nhìn thấy sếp bước vào. Anh thấy cô cũng ngạc nhiên:

- Sao giờ này còn ngồi đây?

- Dạ, em làm bảng lương gấp ạ. Mai phải đưa cho chị kế toán trưởng ký, ngày mốt chĩ đi nghỉ phép rồi ạ. Em phải tranh thủ hoàn thành để sáng mai trình chị ấy ký sớm.

- À. Vậy em làm việc đi.

Cô nghe thoang thoảng mùi rượu. Có lẽ sếp vừa đi xã giao về. Giờ này còn ghé công ty làm gì nhỉ?

Quốc Thắng đi uống vài chai với đám bạn cấp 3. Nhiều người vẫn là nhân viên quèn, nhiều người thành đạt trong cuộc sống. Nhưng nhìn chung tất cả đều đã lập gia đình, con cái đề huề. Bạn bè nói vui: “Ông Thắng sướng thật, vẫn độc thân vui tính. Để dành cho gái nó thèm hay sao mà giữ trinh tiết lâu thế?”. Anh nghe mà cứ như bị cười nhạo. Đã thế, mới nhậu được một lúc thì điện thoại các chiến hữu reo âm ĩ, nào là về cho con ngủ, nào là mua sữa, mua tã cho con. Thằng nào thằng nấy miệng cằn nhằn mà mặt thì tươi roi rói. Tiệc tan sớm hơn anh hình dung. Vừa lên xe thì lại phát hiện để quên chìa khóa nhà ở công ty. Quay lại công ty thì may mắn gặp được cô.

Xong việc, Bảo Ngọc tắt máy rồi bước vào phòng sếp, anh đang cởi áo vest:

- Em xong việc rồi, chào sếp, em về trước nhé.

Cô xoay người ra cửa thì bất ngờ cánh cửa đóng sập lại, tiếng chốt cửa vang lên trong đêm vắng nghe rõ mồn một. Hơi thở nóng hổi phà vào tai cô, hai tay anh chống vào cánh cửa gỗ, cô bị giam giữ hoàn toàn trong vòng tay anh.

Cô tìm cách đẩy anh ra, nhưng lúc này anh đã ôm trọn cô vào lòng. Anh cúi xuống mút mạnh vào môi cô. Khi cô mở miệng định phản ứng thì anh thừa cơ đẩy lưỡi vào. Chênh lệch hình thể quá lớn khiến cô không có khả năng chống cự. Anh hôn quá sâu và mạnh, trong miệng cô tràn ngập vị nồng của rượu. Bàn tay to lớn của anh luồn vào mái tóc vừa mới dài ra một chút của cô, giữ chặt khiến cô không nhúc nhích được. Dường như anh không kiểm soát được sức của mình, mà nút lưỡi cô, khiến cô rên lên vì đau và ngợp thở. Nghe tiếng rên, anh mới nhả môi cô ra. Cười trong cổ họng:

- Em ngọt thật đấy, vừa ăn bánh đấy à? Anh thích vị này.

- Sếp, sếp. Anh say rồi.

- Anh có say đâu.

Vừa nói anh vừa cầm tay cô, di chuyển xuống bộ phận đang cương cứng gồ lên dưới lớp quần tây của mình.

- Đàn ông say thì không thế này được đâu.

Bảo Ngọc ngượng chín cả người, cô nói không nên lời, muốn rụt tay lại. Nhưng anh cố tình giữ chặt nó ở vị trí đó:

- Anh muốn làm gì vậy chứ?

- Còn không biết anh muốn làm gì sao?

Không đợi cô trả lời, anh tiếp tục việc mình muốn làm. Môi gắn chặt vào đôi môi anh thèm muốn bấy lâu. Lần này thì nhẹ nhàng hơn, anh từ từ rê đầu lưỡi của mình lên môi cô, tìm cách tách nó ra, rồi tiếp tục rê lên từng cái răng trắng sáng của cô. Bảo Ngọc rùng mình,cô biết đây không phải là cưỡng ép, vì cô thích cái hôn của anh. Vì môi cô đang mở ra chào đón, lưỡi của cô cũng đang đáp lại, như muốn quấn chặt vào lưỡi anh.

Tay anh di chuyển từ đầu gối cô lên trên đùi, anh xoa nhẹ nhàng ở đấy. Rồi từ từ di chuyển lên trên. Cho đến khi ôm trọn bờ mông tròn trịa của cô thì anh lên tiếng:

- Đã nói, em đừng mặc cái váy ôm này rồi. Nó làm anh mất kiểm soát.

Nâng chân cô lên cập vào đùi mình, anh nhấc bổng cô lên rồi đặt cô lên bàn. Một chân nằm giữa hai đùi cô, đầu gối chạm vào vị trí đặc biệt. Anh tà ác để đầu gối mình chà xát nhẹ nhàng vào nơi đó. Cô ngả người ra sau, anh vươn theo môi đuổi môi. Bàn tay không an phận luồn vào áo cô, xoa nắn nơi mềm mại. Cô không phản kháng được, cơ thể không nghe theo lý trí.

Đến lúc này thì cả hai không còn làm chủ được nữa. Anh giơ tay tắt đèn. Cả hai lao vào nhau. Cảm thấy tốc độ cởi áo của mình quá chậm, anh khiến nút áo sơ mi của mình giật bung ra, rơi lạch cạnh xuống sàn. Rồi nhanh chóng tiến đến áo cô. Cô phải vội vàng nhắc nhở:

- Đừng làm rách áo em.

Hai cơ thể trần truồng dán vào nhau, anh bế cô dựa hẳn lên tường. Hai tay ôm hai bờ mông tròn, mịn màng. Chân cô kẹp chặt vào hông anh. Bảo Ngọc lên đỉnh ngay khi bị anh mút vào ngực. Trong bóng tối, anh cười tươi:

- Em nhạy cảm như vậy!

(mình cắt chương chỗ độc ghê luôn:D)