Sở Lăng âm thầm
hít một hơi thật sâu, trời ạ, phải mau chóng rời khỏi Alex, mau chóng
kết thúc tình yêu và hận thù, nhưng mà…. làm sao mọi chuyện liền chấm
dứt dễ dàng như vậy? Cậu và Alex đã đi tới bước này, bị mối nghiệt duyên trói chặt với nhau làm sao có thể dễ dàng cắt đứt, làm sao có thể đoạn
tuyệt được đây?
Sở Lăng khẽ khép mắt lại, tiếp tục cảnh cáo chính mình, không thể cũng phải cố mà bỏ xuống, chờ tất quả mọi việc trôi
qua, thời gian sẽ xóa nhòa hết tất cả, tình yêu và cả đau đớn, bọn họ
nên bắt đầu một cuộc sống mới, có lẽ….có lẽ rất nhanh sẽ quên đi đối
phương….
Sở Lăng kiềm không được cười khổ một chút, âm thầm
tự châm biếm chính mình đang tự lừa gạt bản thân, cậu đã sớm biết rõ
suốt đời này sẽ không quên được người nam nhân này, vẫn cứ cố mơ tưởng
tự lừa gạt, quả thực rất buồn cười.
“Lăng…”
Bàn tay Alex
áp lên bàn tay cậu đang để trên đùi, lúc này mới bất giác phát hiện hai
bàn tay mình đã bị siết chặt từ lúc nào, cậu nhẹ nhàng thở ra thả lỏng
người, lại thủy chung không dám ngẩng đầu nhìn Alex.
Đoàn xe nối đuôi nhau chạy vào một trang viên lớn ở ngoại ô.
Xe dừng lại, có người tiến tới mở cửa xe, Alex và Sở Lăng bước xuống xe.
Alex đi trước hai bước, thấy Sở Lăng vẫn đứng bên cạnh xe không hề động đậy, liền quay lại nắm tay cậu kéo đi, ngay lúc Alex vừa quay đầu lại bất
ngờ một tiếng “póc” nhỏ vang lên, một viên đạn bay sượt qua vành tai
trái Alex, ghim trên thân xe.
Sở Lăng nhất thời kinh hãi kêu lên:
“Alex….”
Ray lập tức phóng qua nhào lên người Alex, Alex cũng nhanh chóng ôm Sở Lăng thụp xuống, đồng thời tiếng súng của đám vệ sĩ xung quanh đồng loạt
vang lên dữ dội.
Ray che chắn cho Alex, Alex lôi kéo Sở Lăng, ba người nhanh chóng vọt tới bên kia xe ẩn nấp, Alex và Ray cùng rút súng ra.
Ngày hôm qua vừa tiến hành tâp kích vì tranh đoạt lợi ích bang phái, hôm nay lại tiếp tục chơi trò đánh lén? Tuy nói bọn họ đã quen với cuộc sống
nguy hiểm suốt ngày phải đối mặt với mưa bom bão đạn, nhưng ngày nào
cũng như vậy cũng hơi kích động đi?
Ba người tựa vào cửa xe, ngã
ngồi trên mặt đất, nhìn nhau liếc mắt một cái, trong mắt ẩn chứa sợ hãi, vừa nãy nếu không phải Alex đột ngột xoay người lại kéo Sở Lăng, viên
đạn kia đã sớm lấy đi tính mạng anh.
Ray nhớ lại mà khiếp
sợ, ánh mắt Alex vẫn bình tĩnh lãnh khốc, trong mắt Sở Lăng thì tràn
ngập hốt hoảng và lo lắng, thấp giọng hỏi:
“Anh…anh không sao chứ?”
Alex siết nhẹ tay hắn, mỉm cười trấn an:
“Đừng lo, tôi không sao.”
Mặc dù đang nằm giữa vòng vây nguy hiểm, Ray vẫn nhịn không được liếc mắt
chán ghét nhìn hai người một cái, ngoài miệng rõ ràng cứ nói muốn chia
tay, nhưng hành động luôn toát ra tình cảm nồng nàn, khiến cho người
ta….quả thực là tức tối đến mức muốn hộc máu.
Ray bỗng nhiên thay đổi sắc mặt, kêu lên:
“Alex, chúng ta phải nhanh chóng chạy vào trong.”
Alex và Sở Lăng cũng đồng thời nhìn thấy bốn phía tường bao quanh đã bắt đầu xuất hiện đội tập kích trang bị đầy đủ, trời ạ, lần này không phải bang phái nào đánh lén, tất cả đều mặc trang phục của bộ đội đặc chủng.
Sắc mặc Sở Lăng đột nhiên trắng bệch, trong đầu rối loạn vô cùng, chỉ còn
duy nhất một suy nghĩ: thì ra….thì ra lại là mình đem tới phiền phức cho Alex, thì ra chính mình một lần nữa suýt hại chết Alex…..
Trong
lòng Sở Lăng bị chấn động mạnh mẽ, mơ màng bị Alex kéo đi, cùng với Ray, ba người lao đi trong làn mưa đạn cùng nhau vọt vào bên trong, hướng
nhà chính chạy như điên, dọc theo đường đi bên tai nghe thấy tiếng súng
ầm ĩ không ngừng, trang viên vốn đang gọn gàng sạch sẽ trong chốc lát đã biến thành chiến trường đẫm máu, hai bên đều đã bị thương tích, bên
Alex bị lâm vào tình thế không thuận lợi, thương vong vô cùng thê thảm.
Ba người rốt cuộc cũng chạy vào tới đại sảnh, Arthur và người quản lý phân nhánh Jeffrey cũng dẫn theo đám thuộc hạ rút về phía nhà chính, Ray và
Jeffrey lập tức bố trí phòng vệ tác chiến.
Sở Lăng đột nhiên hét lớn:
“Alex!”
Ray hốt hoảng quay đầu lại, Sở Lăng đỡ Alex từ từ ngồi xuống đất, Ray vội vàng chạy tới:
“Alex, anh làm sao vậy?”
Alex tựa vào ngực Sở Lăng, cười khổ một chút, cố gắng siết chặt lớp áo tây
trang, máu từ vết thương trên ngực không ngừng chảy máu nhiểm đỏ lớp áo
sơ mi bên trong.
Ray nữa quỳ xuống sợ hãi kêu lên:
“Không! Alex….”
Tiếng súng kịch liệt đột nhiên ngưng lại, Jeffrey đang canh giữ bên ngoài hét lớn:
“Bọn họ ngừng bắn.”
Sau đó lập tức nghe thấy có người dùng microphone kêu gọi đầu hàng, yêu cầu người bên trong lập tức hạ vũ khí giao con tin, nếu không mười phút sau sẽ lập tức phát động tổng tấn công.