Tình Mê Pháp Lan Tây

Chương 80




Sở Lăng hoảng sợ ra sức vùng vẫy, run rẩy kêu lên: “Không! Buông ra!” Dùng hết toàn lực giãy ra khỏi tay Alex, vừa chạy ra một bước, Alex đã nhanh như chớp dùng sức vặn ra sau, hai tay Sở Lăng lập tức bị bắt chéo sau lưng, hét lên một tiếng kinh hãi, trước mắt tối đen, trong nháy mắt bị Alex kéo vào trong lòng.

Sở Lăng kích động liều mạng giãy dụa, Alex giữ chặt tay Sở Lăng đem cậu giam cầm trong ngực, cắn răng tức giận nói: “Muốn tôi thượng em tại chỗ này sao? Nếu em không ngại có người nhìn, tôi cũng đồng ý?”

Sở Lăng không khỏi cứng đờ người, Alex tiếp tục kéo cậu lên cầu thang.

Từ đáy lòng Sở Lăng dâng lên một cảm giác sợ hãi không thế giải thích, lại cố gắng dùng sức vùng vẫy: “Không! Alex, Không được!”

Lúc này Ray mới hồi phục lại tinh thần, nhìn thấy Alex đang kéo Sở Lăng lên lầu, vội vàng đuổi theo: “Chờ một chút, Alex, anh bình tĩnh một chút….”

Alex đột nhiên rút khẩu súng tùy thân luôn mang theo bên người ra, “bang bang” hai tiếng, bắn lên mặt gạch men sứ trước chân Ray.

Lúc Ray đang ngẩn người, Alex đã quăng khẩu súng về phía Ray, lạnh lùng nói: “Thủ ở đây, bất luận kẻ nào cũng không cho phép tiến lên.” Nói xong không để ý tới sự vùng vẫy của Sở Lăng tiếp tục kéo cậu lên lầu.

Ray đưa tay nhanh nhẹn chụp lấy khẩu súng lục, ngẩng đầu đã thấy Alex mạnh mẽ kéo Sở Lăng thất tha thất thểu lên tới lầu hai, lớn tiếng nói về phía bóng hai người vừa biến mất ở cầu thang: “Alex, đừng làm chuyện gì để sau này phải hối hận!”

Arthur lo lắng bước tới: “Ray, anh cảm thấy Boss sẽ làm Jason bị thương thật sao?”

Ray bất đắc dĩ thờ dài uể oải: “Alex vẫn còn yêu Jason, cho nên anh ta mới không giữ lại súng tùy thân, lo sợ chính mình trong cơn tức giận sẽ làm Jason bị thương. Nhưng mà, đau khổ trước mắt, chỉ sợ Jason không thể tránh khỏi.”

Alex ném Sở Lăng vào trong phòng mình, vung tay đẩy mạnh, Sở Lăng thân bất do kỷ ngã về phía sau, choáng váng ngã trên giường.

Alex dùng tay trái đóng cửa, sau đó đứng trước cửa lạnh lùng nhìn Sở Lăng đang vùng vẫy trên giường cố gắng ngồi dậy.

Sở Lăng thở hỗn hển ngẩng đầu lên, nhìn thấy đôi lam mâu phẫn nộ lạnh như băng, cậu cảm thấy trái tim mình bị siết chặt, nỗi sợ hãi đang ào ạt ập tới, lông tơ toàn thân đồng loạt dựng đứng lên.

Alex chăm chú nhìn Sở Lăng vài giây, đưa tay cởi cúc áo khoát tây trang ném sang một bên, bước về phía Sở Lăng, đồng thời tháo cà vạt, sau đó là áo sơ mi, thắt lưng, quần tây, vừa thoát vừa đi tới bên giường.

Sở Lăng há hốc mồm lúc này mới tỉnh táo lại, nhất thời sợ tới mức hồn phi phách tán, từ trên giường nhảy lên né sang một bên, Alex mạnh mẽ bắt lấy cổ tay cậu kéo trở về.

Dưới tình thế cấp bách Sở Lăng siết chặt tay vung lên, ngay lập tức đánh mạnh khuỷu tay vào ngực Alex, Alex nhanh chóng bắt lấy tay kia, dồn sức siết mạnh, Sở Lăng “a” một tiếng đánh lên khuôn ngực trần trụi của anh, lại càng thêm hốt hoảng, chân tay đấm đá loạn xạ, rốt cuộc từ trong lòng anh giãy ra, lảo đảo lui về phía sau.

Alex như hình với bóng tiếp tục áp sát, Sở Lăng bị anh chặn trước mặt, hoảng hốt thối lui về phía sau không kịp quan sát đã lui tới tận cửa sổ, cơ thể bất ngờ mất thăng bằng hơi ngã về phía sau, va chạm với mặt bàn tròn bằng gỗ tử đàn trước cửa sổ.

Alex thừa dịp một giây Sở Lăng lơ lãng lập tức mạnh mẽ áp cậu lên mặt bàn tròn, ngay lập tức xé nát quần áo cậu.

“Không….” Sở Lăng kinh hoảng muốn đẩy Alex ra, đôi lam mâu lập tức phát ra hàn quang, chỉ nghe một tiếng “roẹt” của quần áo bị xé toạt, áo sơ mi của Sở Lăng bị xé thành hai nửa rơi xuống mặt đất.

Sở Lăng khiếp sợ mở đo đôi mắt xinh đẹp, tuy cậu biết rõ thân thủ Alex mạnh hơn mình, nhưng dù sao cũng chưa bao giờ thấy anh phát huy, đến lúc này tận mắt nhìn thấy anh xé vải tơ tằm bằng tay không hệt như người ta xé mảnh giấy mỏng manh, mới hiểu được sức lực của anh mạnh cỡ nào, thì ra từ trước tới nay anh quả thực chưa bao giờ thực sự sử dụng vũ lực với mình, đến khi Alex quyết định dùng tới sức mạnh, cậu mới bi ai phát hiện chính mình cơ bản không thể ngăn cản.

Sở Lăng ngây người giây lát, Alex đã muốn mở bung thắt lưng của cậu, Sở Lăng giật mình tỉnh táo lại, kêu lên: “Đừng…” vội vàng dùng sức giãy, nhưng đúng như cậu đoán, cậu căn bản không thể chống lại sức Alex, sự vùng vẫy của cậu với Alex hệt như kiến càng rung đại thụ, một tay anh nắm chặt hai cổ tay Sở Lăng, một tay còn lại nhanh chóng đem quần dài và quần lót của cậu kéo xuống, đồng thời cũng cởi bỏ mảnh y phục cuối cùng trên người mình.