Không biết qua bao
lâu, giống như chỉ trôi qua vài phút ngắn ngủi, cửa xe bị người ta mở
ra, âm thanh lạnh lùng của Alex vang lên: “Lăng, ra ngoài.”
Sở
Lăng mở mắt, ngẩng đầu, là Ray mở cửa, Alex đang đứng bên cạnh, lạnh
lùng nhìn cậu. Sở Lăng thầm than trong lòng, im lặng xuống xe, Ray tùy
tay đóng cửa xe lại.
Sở Lăng nhìn hàng xe BMW đậu chỉnh tề trên
quốc lộ, lần lượt xếp thành một hàng dài thẳng tắp, liếc mắt cũng không
thấy được chiếc cuối cùng, bên cạnh hàng xe là một hàng nam nhân mặc tây trang đen đồng dạng đứng thẳng xếp thành một hàng dài, tất cả đều là
thành viên của tổ chức Hắc Diễm, cách đó không xa trên quốc lộ là một
chiếc phi cơ chiến đấu. Xem ra tổ chức Hắc Diễm đã phong tỏa khúc đường
này, xung quanh không hề có bất kỳ người nào ngoài tổ chức.
Tất
cả mọi người, ngay cả Ray đứng bên cạnh Alex vẻ mặt vô cùng nghiêm túc,
còn có một chút khẩn trương, bởi vì chưa có ai nhìn thấy Alex phẫn nộ
như vậy. Sở Lăng không khỏi cười khổ trong lòng, cậu bất quá chỉ là một
tù binh chạy trốn thôi, có cần thiết phải bày ra thế trận sẵn sàng chờ
đón quân địch kinh thiên động địa như vầy không?
Đôi lam mâu của
Alex chăm chú nhìn thẳng vào Sở Lăng, anh thiếu chút nữa đã mất đi cậu,
bị lừa gạt, phản bội, phẫn nộ, mất mát nhưng may mắn có lại được cuồn
cuộn lồng chéo vào nhau, anh chậm rãi bước lên một bước tới gần Sở Lăng, trầm giọng nói: “Lăng, em thực sự muốn trốn khỏi tôi sao?”
Sở Lăng khẽ rũ làn mi xuống, tránh ánh nhìn của Alex, trái tim không kiềm chế được bắt đầu đập dồn dập.
Alex từng bước bước tới gần, cười lạnh: “Lăng, tôi từng nói em là thiên sứ
của tôi, bất quá hiện tại xem ra, tôi chỉ sợ phải bẻ gãy cánh của em mới có thể giữ em lại.”
Sở Lăng thấy Alex tới gần kìm không được lui về phía sau, nghe lẫn trong âm thanh bình tĩnh của anh ẩn chứa tức
giận, tim ngày càng đập nhanh hơn, tiếp theo anh có bắn chết mình không?
Alex cầm lấy cổ tay Sở Lăng, nghiêng người khiến cho cậu dựa vào cửa xe,
dừng ở con ngươi đen xinh đẹp vô cùng lạnh lùng, lửa giận ngày càng bốc
cao, cắn răng nói: “Tôi luôn cảnh cáo em không được bỏ trốn, em lại dám
khiêu khích tôi như vậy?”
Sở Lăng vẫn như cũ né tránh ánh mắt của Alex, không nói được một lời.
Alex tức giận nói: “Vì cái gì không nói lời nào? Có can đảm bỏ trốn, chẳng lẽ không có can đảm đối mặt với tôi hay sao?”
Sở Lăng nâng ánh mắt lên, ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng bình tĩnh nhìn Alex, nhẹ nhàng mở miệng: “Anh giết tôi đi.”
Ngọn lửa giận nhanh chóng bùng cháy trong đôi lam mâu của Alex, siết chặt cổ tay cậu, càng cúi người sát hơn, cắn răng lạnh lùng nói: “Em thà chết
cũng không muốn ở cạnh tôi sao? Em không muốn ở lại như vậy? Lăng, em
khiến ta thất vọng, tôi sẽ làm em phải hối hận, tôi sẽ cho em biết cái
chết không phải chuyện khủng khiếp nhất trên đời này!”
Sở Lăng
cắn chặt khớp hàm, mặc kệ cổ tay bị nắm tới phát đau, ép buộc chính mình bình tĩnh đối mặt với anh. Alex cúi người nhìn cậu, khoảng cách hai
người gần sát tới mức có thể cảm nhận được hơi thở của đối phương, Sở
Lăng đem hết sức lực cố gắng chống cự không cho phép mình lùi bước, lòng bàn tay bất giác chảy ra mồ hôi lạnh. Cậu tuyệt đối không phải một
người nhút nhát, nhưng đối mặt với Alex đang nỗi giận còn đáng sợ hơn
bước vào lãnh địa của sư tử, cậu quả thực không thể không cảm thấy sợ
hãi. Alex nhạy bén nhận ra cậu đang rất sợ hãi nhưng cố tỏ ra bình tĩnh, không khỏi hiện ra một tia cười lạnh, anh hết lần này tới lần khác yêu
cầu Sở Lăng đừng sợ mình, cũng không thích khi thấy Sở Lăng sợ anh,
nhưng giờ phút này thấy Sở Lăng lo sợ lại làm anh có cảm giác vui sướng
được trả thù, nếu bất luận thế nào Sở Lăng cũng không chịu yêu anh, thế
thì làm cho Lăng sợ mình đi.
Bộ đàm trong tay Ray vang lên, anh
nghe một chút, xong ngẩng đầu nói: “Alex, cục trưởng Aino tìm anh.” Nói
xong đem bộ đàm đưa cho Alex.
Alex vẫn nhìn chằm chằm Sở Lăng như trước, tùy ý cầm lấy bộ đàm nói: “Này——”
Từ trong bộ đàm truyền tới giọng nói hốt hoảng của cục trưởng Aino: “Alex, cậu rốt cuộc đã gây ra chuyện gì? Cậu muốn làm cho mọi việc hỏng bét
hết sao? Cậu biết hiện tại có bao nhiêu ngành muốn khởi tố cậu không?
Cục giao thông, cục quản lý công trình giao thông, công ty bảo hiểm….”
Alex vẫn chăm chú nhìn Sở Lăng, bình tĩnh cắt ngang lời cục trưởng Aino:
“Đem hóa đơn lại đây, tất cả tổn thất tôi chịu trách nhiệm bồi thường.”
Nói xong ném bộ đàm lại cho Ray, cầm tay Sở Lăng xoay người rời khỏi, lạnh
lùng nói: “Ray, cho nổ chiếc xe kia, sau đó phái người lái phi cơ trở
về.”
Ray nhìn Alex kéo Sở Lăng lên xe của Arthur, bất đắc dĩ thở
dài, nhận lấy một quả bom hẹn giờ từ tay thuộc hạ, chỉnh thời gian 10
phút sau, sau đó ném vào chiếc xe bởi vì chở Sở Lăng bỏ trốn mà bị Alex
giận cá chém thớt kia, nói: “Mọi người lập tức lùi lại.” Xoay người đi
về hướng phi cơ chiến đấu, không có cách nào, anh đúng là số khổ, giờ
phải lái về giao lại cho khách.
Các nam nhân mặc tây trang đen
đứng cạnh xe đều nhanh chóng lên xe, hàng BMW lần lượt rời khỏi, đồng
thời chiếc phi cơ đậu trên quốc lộ cũng bắt đầu cất cánh.
Chiếc xe cuối cùng vừa chạy đi, quả bom hẹn giờ bị ném trên chiếc xe kia nổ mạnh, ánh lửa rừng rực ánh đỏ bầu trời….