Tình Mê Pháp Lan Tây

Chương 57




Alex quét mắt liếc Ray một cái, quay đầu nói: “Lăng, bây giờ em nên yên tâm đi.”

Sở Lăng còn chưa mở miệng, Ray đã nói tiếp: “Anh từ trước tới nay đối với địch nhân luôn giết không cần hỏi, tôi còn nghĩ phòng giam này sẽ không được sử dụng tới, bây giờ khó khăn lắm mới có người vào đó, tôi cũng cảm thấy cao hứng, hẳn là cũng có nhiều thứ để đùa. Người bị thương kia, trước hết tiếp tục làm hắn chảy máu, về phần những người khác thì không cho thức ăn nước uống, xem bọn họ kiên trì được bao lâu.”

Sở Lăng ngẩng ra, nghe Ray nói cảm thấy vô cùng khẩn trương, lập tức quay sang Alex nói: “Alex, không cần làm khó bạn của tôi, xin anh.”

Alex ôm nhẹ cậu, an ủi nói: “Tốt tốt. Lăng, chỉ cần em không rời khỏi tôi, cái gì tôi cũng đồng ý với em.”

Ray ở sau lưng Sở Lăng khoa tay múa chân với Alex vài cái, cười hì hì nhìn anh giành công, ý tứ nếu không có tôi giúp, sao anh dễ dàng được Sở Lăng mở miệng nhờ vã?

Alex liếc trắng mắt: “Tốt lắm, Lăng, bạn của em hiện tại đã không còn nguy hiểm, em cũng nên quay lại nghĩ ngơi sớm một chút.”

Sở Lăng do dự một chút, cuối cùng nói: “Tôi…tôi muốn đi xem bọn họ.”

Alex nhíu mày, không có trả lời ngay.

Sở Lăng ngẩng đầu nhìn Alex, vẫn mang sắc mặt cầu xin như trước khiến anh mềm lòng: “Alex, cho tôi đi đi, tôi muốn biết ai bị thương, có nặng hay không thôi.”

Alex ngẩng đầu nhìn về phía Ray, Ray nhún vai, tỏ ý không muốn xen vào chuyện của bọn họ.

Alex đúng là vẫn không cách nào chống lại được ánh mắt năn nỉ của Sở Lăng, thở dài nói: “Được rồi.”

Bốn người nhóm Andy bị nhốt trong phòng giam, vết thương trên tay trái Kay đã được băng lại.

Bốn người đều đang ngồi trên sàn nhà, đang vừa giận vừa uể oải, không ngờ nhiệm vụ lần này lại thất bại hoàn toàn, chẳng những không nhìn thấy bóng dáng Jason còn trúng mai phục, sau một hồi kịch chiến toàn bộ bị bắt. Alex từ lâu đã nỗi tiếng tàn bạo lãnh khốc, lần này xem ra bọn họ không còn mạng quay về, như vậy xem ra, Jason bị bắt đầu tiên cũng khó bảo toàn mạng sống.

Andy dựa lên tường trầm tư hồi lâu, ngẩng đầu nhìn về phía cửa sắt ngoài phòng giam, đây là một tầng hầm rộng, phòng giam chỉ chiếm một nữa diện tích, mà bên ngoài cũng không có ai trông coi.

Andy nói: “Tôi cảm thấy tình hình có chút không đúng.”

Tony ngẩng đầu hỏi: “Sao cơ?”

Andy nói: “Chúng ta lọt vào mai phục, hơn nữa còn giết nhiều người của họ như vậy, theo lý thuyết là không còn đường sống, không biết vì sao đối phương lại không ra tay, ngược lại còn hạ thủ lưu tình?”

Kay nhíu mày: “Tôi cũng thấy vậy, dựa theo tác phong của Alex, chúng ta căn bản không thể sống sót mà ở trong này, người này đối với địch nhân ra tay vô cùng tàn nhẫn, sao lại nương tay với chúng ta như vậy?”

Harry lười biếng ngồi dưới sàn dựa lưng vào tường: “Có lẽ tên khốn đó muốn tra tấn chúng ta một phen.”

Cửa tầng hầm đột nhiên mở ra, một bóng đen bước nhanh vào, đi thẳng tới trước cửa phòng giam, kêu lên: “Andy, Kay, Tony, Harry.”

“Jason?” Bốn người Andy đều giật mình đứng dậy, không dám tin Sở Lăng lại xuất hiện trước cửa phòng giam.

Sở Lăng cầm lấy hai song sắt phòng giam, lo lắng nhìn bốn người: “Kay, anh bị thương, có nặng không?”

Kay ngạc nhiên nói: “Chỉ là vết thương nhẹ thôi, đừng lo.”

Lúc này lại có một nam nhân cao lớn cực kỳ anh tuấn đi đến, tóc đen mắt xanh, mặc một bộ tây trang màu đen sang trọng, áo sơ mi bên trong không có gài nút và thắt cà vạt, mặc dù có vẻ tùy ý nhưng lại càng tôn lên vẻ anh tuấn, bốn người nhóm Andy giật mình nhận ra nam nhân điềm tỉnh lãnh khốc này chính là Boss tối cao của tổ chức Hắc Diễm Alex Savannah.

Alex chậm rãi đi tới bên người Sở Lăng, bốn người Andy đều không khỏi nhìn Alex đề phòng, đối với nhân vật nỗi tiếng nguy hiểm này, ai cũng không dám coi thường, nhất là trước mắt bọn họ đang trong tình huống cực kỳ bất lợi.

Alex đứng bên cạnh Sở Lăng, lạnh lùng nhìn lướt qua bọn người Andy, cố ý dùng tiếng anh lưu loát nói: “Lăng, em đã nhìn thấy bọn họ, bây giờ cũng an tâm đi?”

Ánh mắt bốn người lập tức hướng sang Sở Lăng, Andy bất ngờ lại có chút nghi ngờ hỏi: “Jason, đây rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”