Đôi mắt của Alex trong nháy mắt trở nên xanh biếc sâu sắc hơn bao giờ hết, từ một đại dương
mênh mông yên tĩnh chuyển thành một cơn bão khuấy động sâu xuống lòng
đại dương.
Anh biết Sở Lăng đang chìm trong những giây phút bối
rối ngắn ngủi, mới có thể để lộ ra bản tính ngây ngô yếu ớt, nhưng biểu
tình chỉ có trong vài giây đồng hồ này cũng đủ để Alex cam tâm tình
nguyện trả bằng bất cứ thứ gì anh sở hữu, nếu không phải chính mình đã
cố gắng kéo lại một tia lí trí cuối cùng, chỉ sợ anh đã điên cuồng lập
tức áp cậu vào tường mà muốn cậu.
Alex si mê nhìn Sở Lăng, nếu có thể giữ mãi giờ phút này, nhìn cậu cả một đời cũng không cảm thấy buồn
chán, hai vì sao đen tuyền xinh đẹp đã chiếm chọn linh hồn anh, không
còn lạnh băng hay oán hận khiến tim anh đập như điên, huyết mạch sôi
trào, chỉ cần chạm nhẹ vào ánh mắt thuần khiết đó, tất cả những ý chí
sắt đá của anh liền tan biến thành nước.
Alex cẩn thận đem Sở
Lăng ôm vào lòng một lần nữa, hạnh phúc xen lẫn thống khổ nói: “Lăng,
tôi yêu em đến phát điên. Vĩnh viễn tôi sẽ không để em rời đi, vĩnh viễn không, tuyệt đối không.”
Sở Lăng từ từ tỉnh táo lại, khiếp sợ
nhận ra bản thân mình trong phút chốc đã chìm đắm trong cảm xúc, không
khỏi nằm trong ngực Alex nhắm chặt mắt lại. Thì ra… sau khi yêu thương
một người, trái tim biết yêu liền không thể ngừng lại, chỉ có thể tiếp
tục không ngừng tiến tới, hơn nữa mỗi ngày lại càng nhiều hơn, đến mức
phá nát cả ý chí kiên định của mình, mà cậu cũng không còn sức lực nào
để cản lại…
Sở Lăng tuyệt vọng không dám mở mắt, cậu chẳng những
yêu Alex, hơn nữa còn yêu sâu sắc, nhưng mà… tất cả những điều này không nên phát sinh, tình yêu này không nên tồn tại, bọn họ tuyệt đối không
có tương lai, nếu còn tùy ý để mặt nó ngày càng mạnh mẽ hơn thì kết cục
chỉ có thể đi tới bi kịch…. Trời ơi, có ai chỉ cậu nên làm thế nào
không? Chẳng lẽ muốn cậu cứ trơ mắt nhìn tình yêu đầu đời đi tới con
đường hủy diệt sao? Lần đầu tiên động tình, lần đầu tiên biết yêu một
người, lại là một tình yêu bị ngăn cấm, bị thế giới phản đối,cứ vậy…
khiến người ta đau đớn vô cùng.
Sở Lăng cắn chặt môi, cuối cùng
quyết định—— cậu phải đi, phải rời khỏi nơi này, rời xa Alex. Nếu cậu đã không thể thu hồi lại tình yêu dành cho Alex, thì chỉ còn cách bỏ đi,
cho dù cả đời này cậu cũng không thể quên đi hay ngừng yêu anh, cậu nhất định phải đi, đem theo bí mật về tình yêu cấm kỵ này chôn vùi vĩnh
viễn, rời đi người cậu yêu nhất đời này, cũng là người duy nhất…
Alex ôm Sở Lăng, áp lên mặt cậu, đôi lam mâu hơi khép lại, chỉ hi vọng thời
khắc ấm áp này có thể kéo dài mãi, anh nguyện ý ôm cậu đến hết cuộc đời này, chỉ cần có cậu bên cạnh, cái gì anh cũng không cần nữa.
Alex say mê chìm đắm trong khoảnh khắc Sở Lăng im lặng ngoan ngoãn hiếm có,
nếu lần này cậu không đẩy anh ra, cũng không có phản kháng hay nỗi giận
thì cứ ôm cậu như vầy tốt lắm. Cảm giác rất thoải mái, anh không muốn
nghĩ tới lý do vì sao cậu lại ngoan ngoãn như vậy, cũng không muốn lãng
phí thời gian để quan sát xem biểu tình cậu có chút nào khác thường, anh chỉ muốn hảo hảo hưởng thụ giây lát ấm áp khó có được này, những chuyện khác cũng không còn quan trọng.
Không biết qua bao lâu, Sở Lăng
rốt cuộc nhẹ nhàng đẩy Alex ra, cậu cảm thấy mặt mình nóng quá, chắc
chắn mặt mình đang rất đỏ, điều này càng khiến cậu lúng túng không dám
ngẩng đầu lên.
Alex say mê nhìn Sở Lăng cúi đầu im lặng, hơi cúi
người tới gần bên tai cậu nói: “Lăng, trước đây tôi đã nói qua bộ dáng
em thẹn thùng rất đáng yêu chưa?”
Sở Lăng bất giác lui về phía sau, vẫn như trước không ngẩng đầu nhìn Alex, chỉ cảm thấy hai tai mình cũng bắt đầu nóng rần lên.
Alex theo sát bước chân Sở Lăng, tay nâng cằm cậu lên, mỉm cười nhìn thấy
cậu cụp làn mi dài xuống trốn tránh ánh mắt mình, nghiêng người khẽ hôn
lên môi cậu một cái, hai tay đặt lên vai cậu, đem chóp mũi mình cạ nhẹ
mũi đối phương, thấp giọng nói: “Lăng, em đã không còn oán hận tôi, thậm chí… có lẽ đã bắt đầu thích tôi, có phải hay không? Lăng, nói cho tôi
biết, cho dù chỉ có một chút xíu nào thích tôi thôi cũng nói cho tôi
biết được không?”
Ngoài cửa bỗng vang lên tiếng chân dồn dập và tiếng đập cửa, tiếng Ray vang lên: “Alex.”
Sở Lăng đột ngột tỉnh táo lại, lập tức từ trong lòng Alex lui ra, Alex than nhỏ, đành phải buông cậu ra trước: “Vào đi.”
Ray đẩy cửa đi vào nói: “Alex, cạm bẫy chúng ta lắp đặt thành công rồi, bọn họ sau khi đi vào đã bị bao vây, nhốt ở đó, hiện tại đã bắt tất cả
xuống phòng giam.”
Alex thấy Sở Lăng ngẩng đầu lên, hai hàng mày kiếm nhíu lại liền hỏi: “Tình trạng đối phương thế nào?”
Ray đáp: “Tổng cộng có bốn người, chỉ có một người bị thương nhẹ, hiện tại
đang nhốt ở phòng giam. Bởi vì anh muốn bắt sống, nên bên chúng ta lại
tổn thất hơn ba mươi người.” Ray nói tới đoạn này thì cố ý thở dài: “Gần đây chúng ta toàn hao binh tổn tướng như vậy, nếu còn tiếp tục kéo dài
như vậy tôi sợ chúng ta không chống đỡ nỗi.”