Tình Mê Pháp Lan Tây

Chương 43




Alex không khỏi thất vọng thở dài, anh biết rõ người trong lòng đang sợ hãi điều gì, cũng hiểu được lần cường bạo đó đã trở thành một ấn tượng cực kỳ tồi tệ tạo thành vết thương khó có thể bù đắp lại, tuy anh không hối hận đã chiếm giữ cậu, nhưng chân thực mà nói nhìn cậu tỏ vẻ ngang ngược nhưng bên trong lại lộ ra yếu ớt mà cảm thấy vô cùng đau lòng áy náy.

Alex nhẹ nhàng trấn an:

“Lăng, không cần sợ, tôi chỉ muốn em nghĩ ngơi sớm một chút mà thôi. Bệnh của em còn chưa khỏi, thời gian này tôi sẽ không chạm vào em đâu, tin tưởng tôi, tôi sẽ không tổn thương em.”

Con ngươi đen của Sở Lăng không khỏi toát ra vẻ do dự, tựa hồ không biết có nên tin tưởng Alex hay không?

Alex nhẹ nhàng thở dài, buông cậu ra xoay người vào phòng thay quần áo lấy một bộ quần áo ngủ ra, đưa tới trước mặt Sở Lăng, nói:

“Lăng, thay áo nhanh lên rồi ngủ.”

Sở Lăng nhìn Alex, con ngươi đen vẫn tràn ngập nghi ngờ, vô thức nắm chặt vạt áo lui về phía sau.

Khóe môi Alex khẽ nhếch lên, nhịn không được mỉm cười nói:

“Lăng, cơ thể chúng ta giống nhau, có gì mà xấu hổ? Em sợ tôi nhìn thấy sao? Nhưng không xem tôi cũng biết nó có bộ dáng gì mà.”

Sở Lăng lập tức nỗi giận trừng mắt liếc anh một cái, Alex bất đắc dĩ cười:

“Lăng, em quả thực cần phải nghĩ ngơi. Em muốn tự mình thay quần áo hay cần tôi giúp, tự chọn đi, đương nhiên ta rất hi vọng em bằng lòng cho tôi giúp đỡ a.”

Sở Lăng kiềm không được cắn cắn môi, đoạt lấy áo ngủ trong tay Alex, dùng sức đẩy anh ra vọt vào phòng tắm đóng cửa lại.

Alex nhìn cửa phòng tắm, không khỏi mỉm cười, biểu tình Sở Lăng vừa thẹn vừa giận thật sự vô cùng đáng yêu.

Alex ngồi xuống giường chờ đợi, một lát sau nghe thấy tiếng nước róc rách từ nhà tắm truyền ra, anh lại im lặng mỉm cười, nằm xuống giường chờ cậu.

Tiếng nước ngừng đã lâu, nhưng lại không thấy Sở Lăng đi ra, Alex ngồi dậy lắng tai nghe, trong phòng tắm không hề có tiếng động gì, anh nhíu nhíu mày, đứng dậy đi về phía cửa phòng tắm, nói:

“Lăng, sao em còn chưa ra?”

Bên trong không có tiếng trả lời, Alex nhấc tay gõ gõ cửa:

“Lăng, em làm sao vậy? Tôi muốn đi vào.”

Tay đẩy cửa phòng tắm ra, chỉ thấy Sở Lăng đã thay quần áo ngủ, ngẩn người ngồi trên chiếc ghế dài trước bàn trang điểm.

Alex đi qua nói:

“Lăng, ngồi ở đây làm gì? Mau đi ra với tôi.”

Tiến lên kéo cậu rời khỏi phòng tắm.

Sở Lăng bị Alex kéo đến giường thì bất ngờ giật ra, lui về phía sau muốn trốn anh.

Alex lại một phen kéo cậu lại ôm vào trong ngực:

“Lăng, tôi lặp lại lần nữa, tôi sẽ không chạm vào người em, không thể tin tôi một lần sao?”

Ôm lấy cậu cùng nằm xuống giường, Sở Lăng vẫn còn muốn giãy dụa trốn tránh, Alex đè cậu lại uy hiếp nói:

“Em còn lộn xộn, tôi liền muốn em.”

Kéo chăn đắp lên cơ thể hai người, nói:

“Ngoan, ngủ đi.”

Sở Lăng bị Alex nghiêng người ôm vào trong ngực, chỉ cảm thấy không khống chế được vô cùng hồi hộp, hơi thở ấm áp của Alex vây quanh lấy cơ thể cậu, làm trái tim cậu xuất hiện một cảm giác kỳ dị, căng thẳng dần dần tan biến, bất luận cậu nhắc nhở chính mình phải duy trì cảnh giác, nhưng không thể cản được cơn buồn ngủ đang kéo tới.

Nếu không cảm giác được dục vọng nóng rực cứng ngắc của Alex đang thủy chung dán sát vào người, Sở Lăng quả thực không thể phủ nhận ôm ấp của anh khiến cho cậu cảm thấy vô cùng ấm áp và an tâm. Cậu từ nhỏ đến lớn rất khó sinh bệnh, tự nhiên khi bị bệnh sẽ cảm thấy vô cùng yếu ớt không còn sức lực, mà sự quan tâm chăm sóc của Alex như những giọt nước ấm áp khẽ rót vào trái tim lạnh băng, từng giọt từng giọt làm ấm áp trái tim đã trống rỗng từ lâu của cậu, ăn mòn phòng tuyến lạnh lùng cậu xây , làm cho cậu kiềm không được muốn vứt bỏ chóng cự dựa vào anh, chìm đắm vào tình yêu mãnh liệt nhưng vô cùng ôn nhu kia…

Sở Lăng bỗng chốc nắm chặt hai nắm tay, ý niệm này khiến cậu vô cùng khiếp sợ cũng vô cùng xấu hổ, trong lòng cậu đang liều mạng bài xích cảm giác đang nảy sinh này, nhưng mà…cậu rõ ràng một thân công phu, cho dù sức lực hiện tại không phải là đối thủ của Alex, nhưng nếu anh muốn khống chế cậu cũng không phải chuyện dễ dàng, vì cái gì anh luôn dễ dàng chế phục được cậu? Vì sao lại từ bỏ liều chết phản kháng, cậu đối với hành động của chính mình cũng không thể giải thích được.

Sâu trong nội tâm Sở Lăng đã nhận ra bản thân mình đối với Alex đã nảy sinh cảm giác kỳ diệu mà vô cùng sợ hãi, vì thế mới tự ngược đãi chính mình ngồi dưới mưa lâu như vậy, có lẽ trong tiềm thức cậu hi vọng làn nước mưa lạnh như băng kia có thể dập tắt thứ vừa nảy sinh trong lòng, cái loại này giống như bị Alex yêu đến mù quáng, hi vọng chính mình có thể mau chóng tỉnh táo lại, nhưng mà…. kết quả lại không được gì, cảm giác đối với Alex vẫn như trước, cón có chút rối loạn hơn, nhất cử nhất động của Alex luôn dễ dàng tác động tới suy nghĩ của cậu, Alex mỗi khi ở bên cạnh cậu luôn bộc lộ sự dịu dàng, lúc ôm cậu, hôn lên môi cậu lại toát ra hơi thở mị hoặc, khiến trái tim cậu kinh hoàng không dứt——trời ạ, cậu đã không biết nên làm thế nào mới tốt.

Sở Lăng trong lòng loạn thành một đoàn vô cùng lộn xộn, trong đầu không ngừng miên man suy nghĩ với những thứ khó hiểu này, hết chuyện này tới chuyện khác khiến cậu không biết nên làm thế nào, chưa suy nghĩ ra đáp án nào thì đã nằm trong ngực Alex bất tri bất giác chìm vào mộng đẹp.