--Á…hư….AAAAA_Lão kêu gào đau đớn, bị vết càu mống vuốt máu chảy ra liền biến thành màu đen. Run sợ bò lếch đi. Nhưng càng phản kháng liền bị 4 5 người tấn công, điên cuồng xé nát da thịt Lão.
Nguyệt Hàm vội vàng kéo Bội bội lên.
Bội Bội ôm LANat trong người khóc rất thảm, mắt cô lem luốt đến không thấy được gương mặt cah mình rõ ràng:--cha..cha..huhu.. con xin lỗi… cha đừng..đừng chết..!
LaNat nở nụ cười mãn nguyện, thật mãn nguyện.Có thể là cả cuộc đời ông giây phút này ông lại thấy hạnh phúc nhất, ông có lấy hơi cuối:-Con rất giống..giống.. mẹ.. rất xinh đẹp…là cha có lỗi.. khiến mẹ con.. chết khi sinh con ra ở đây.. nếu không phải tin lời người cha độc ác của mình..đã không biến bản thân như vậy…con phải sống tốt…ngeh con gọi ta..đủ..đủ.._ LaNat ọc máu ra miệng, cuối cùng bàn tay rời khỏi gương mặt Bội Bội buông lỏng.
Nguyệt Hàm cùng Max và thiếu Thất đánh trả những người lính và những kẻ bị biến chất. Họ cắn như một con quỷ ăn thịt người.
Bọn Linh hỏang lọan chạy.Tiếng súng vang vọng cả khu rừng không ngưng. Tên Chỉ huy vì bị cánh tay chảy máu, càng thu hút bọn người kia tới ăn thịt.
Xem ra lần này đi khó mà trở về.
Max bắn vào giữa trán những kẻ lấn tới tấn công.Tránh né những đòn càu do móng vuốt nhọn. Max và Nguyệt Hàm cùng thiếu Thất rất cẩn thận.Bọn người vị càu trúng điều biến thành nhưng con quỷ ăn thịt. Ánh mắt vô hồn, gương mặt trắch xám tay chân bước đi như một con robot.
Mau tươi trong miệng không ngừng chảy ra rất trùng rợn. Đáng lí là chiến đấu với những kẻ cầm súng, được huấn luyện tinh nhuệ. Nào ngờ lại biến thành những cái xác chết ăn thịt người như hổ đói cứ vồ lấy con người.
Âm thanh hầm ừ..ớn lạnh gai ốc.
Một đám nhao tới Bội Bội đang ngồi thừ người ra.Nhanh tay Nguyệt Hàm bay tới đá vào đầu cái xác chết ma kia văng ra.
Một chân đạp mạnh xuống. Máu liền tuôn ra như vòi
--Gừrr…---
Nguyệt Hàm cầm lấy khẩ súng dài dưới đất:--đùn—đùn—đùn---
Hành động dứt khoát, nhắm bắn vào đầu từng tên muốn nhào tới liền ngã ra đất.
Nguyệt Hàm kéo Bội bội lên.:-Mau đi thôi!
Thiếu Thất nhạy bén lúc Nguyệt Hàm kéo Bội bội lên vì luyến tiếc ôm lấy LaNát khôngr ời, Khiến một tên phía sua lưng Nguyệt Hàm đi tới—Gừr…Gừrr----
Trên tay Thiếu Thất vì bắn liên tục hết đạn. Bất quá, dùng lực ném phan cây súng thật mạnh vào đầu khiến xác quỷ ngã xuống
---phụt---Hự----
(Xác quỷ: những người bị biến chất biến thành người chết ăn thịt người)
-Khốn khiếp! Còn không mau chạy đi_Thiếu Thất vừa đối phó, vừa hét lớn.
Lôi mãi Bội bội không đi cứ ngồi bất động một chỗ, nhưng quan tam điều gì xảy ra xung quanh, nhìn người ông bị tan xác thành mãnh vũn. Nguyệt Hàm hết cách. Liền đánh ngất Bội Bội. Cảm giác 3 4 tên xác quỷ phía sau. Mắt nhọn sắc bén xọat qua.Không cần nhìn ra sau. Bế Bội Bội lên thẫy qua Max đang đứng không ngừng đánh chết những xác quỷ.
--Đùn—Đùn—
Tay bắn liên tục, cũng không thèm nhìn qua, bọn chúng điều trúng đạn mà ngã ra.
Mắt lạnh, hằn ra tia máu.
---Gừrr…Gừrr----Đạn trong súng hết.Nghiến răng Nguyệt Hàm cầm cây súng -----Phựt--- Mủi nhọn cây súng Aka liền đâm thẳng vào đầu cái xác quỷ muốn tấ công.
Nguyệt Hàm là thân con gái. Nếu chuyện này xảy ra vào năm trước cô đã sợ ngất xĩu. Nhưng tình hình hiện tại. Ngươi không chết thì ta chết, định luật sống còn ở xã hội hắc đạo rất hiễn nhiên. Huồng chi những cái xác này vô ý thức. Mau tanh cô mấy năm qua chẵng lẽ chưa từng thấy, thủ pháp được hắn ta huấn luyện cô chẳng nào kẻ máu lạnh. Cô có học nhưng t6am tính cô không tới mức tàn không như Max hắn, bất kể ai chướng mắt không có lợi điều đem mạng sống mấy mươi năm của họ ra là kết thúc. Chẳng chút giá trị gì.
Phải! cô chỉ yếu đuối trước mặt hắn.
Max ôm Bội Bội chạy ra khỏi khu rừng. Nguyệt Hàm va Thiếu Thất cũng nhanh chân phóng theo
Khu rừng rộng lớn người thì không nhiều. tốt nhất những kể này không nên xuất hiện ở thành phố nếu không sẽ húy diệt cả nhân lọai.
Khi Bội Bội tỉnh lại. đã ở một nơi rất an tòan.
Lửa nhen nhóm phập phòng giữa ven biễn. đã thoát khỏi khu rừng ra ven bờ biễn, chỉ chờ mong bọn chúng không chạy ra đây. Bỡi vì bọn người đó sợ nước.
-Nếu Không phải Max đóan được bọn chúng sợ nước thì nơi này cũng bị bọn chúng truy ra._Nguyệt Hàm thở dài, cảm tưởng lại những con người ăn thịt sống miệng đầy máu tanh, cả người đã nỗi cả gai óc. Thật khiến người ta ám ảnh,
Thiếu Thất mệt mỏi thở ra:-Không ngờ lần này tới đây mạo hiễm.Cứ nghĩ tới đây diệt hết bọn người ở đây lấy hàng về cho Dương lão gia. Thế này thì nguy rồi, hàng mất về cũng không được.
Nguyệt Hàm chau mày, chân duỗi thẳng:- Than thở sao, thủ lĩnh MaSéc gặp chút chuyện đã thở than như vậy. Thật mất mặt.
-Tôi không như anh ta, tài giỏi như vậy. Có thể bình ổn như bây giờ thật nể phục _Thiếu Thất liếc nhìn vẻ mặt lạnh tóat, thần khí tôn qui. Gương mặt không cách nào khiến người ta nhận ra được tâm tình.
-Bội Bội, tỉnh rồi thì nói chuyện đi, im lặng như thế thật không biết phải làm sao?_Nguyệt Hàm nhìn thiếu Thất lắc đầu, không muốn buôn chuyện nữa, liền quay sang bội Bội phát hiện cô đã tỉnh rồi. Lòng cô có chút chua xót. Người Thân của cô bé chỉ sau một đem đã không còn nữa, cô cảm nhận được cỗ vị đau thương mất người thân đó thê lương thế nào.
Max vẫn đềm tỉnh bén lửa để sưởi ấm. Đóng lửa hừng hực sáng. Gió ngoài biễn thỏi vào vẫn khiến người ta thấy lạnh buốt.
Nguyệt Hàm nhìn Bội bội mãi không lên tiếng, vẫn nằm im bất động, đôi mắt to tròn mở to phảng phát sự đau buồn vô hạn. Nguyệt Hàm vỗ nhẹ vào vai bội Bội như 1 sự an ủi mà cô có thể làm ngay lúc này.
Rít một cái cảm giác được cổ khí lạnh, cô bước tới gần đóng lửa nơi Thiếu Thất đang ngồi. Hai bàn tay hơ hơ t6ẹn đống lửa cao,cả người co rút, thân thể con gái đúng là có thế nào cũng yếu ớt hơn đàn ông, cô lại rất sợ lạnh. Mỗi lần vào mùa lạnh, chân cô điều đau nhức ầm ĩ. Khiến cô thật không chịu được. Gặp mấy ngày nay sức khỏe cứ liên tục bị thương tổn, trúng độc lần trước cũng chưa lấy lại được tinh thần. Dù đóng lửa sáng vẫn không khiến cô bớt lạnh đi.
Thiếu Thất xoay qua, nhìn thấy Nguyệt Hàm lại co ro rút người cứ nhích sát lại gần anh:-Này cô làm gì thế.?
-Ư..lạnh ..lạ..nh!_Miệng run bần bật, nói cũng nỗi.
Xa một chút đối diện cách đóng lữa, Max ngồi rất bình thản. một chút sắc thái cũng có. Có điều, ánh mắt vương giả mang phần âm u, sát khí.
Âm thanh cô động giữa không gian, lành lạnh cất lên :- Qua đây.
Câu nói không quá to cũng đủ khiến người đối diện kia nghe rõ ràng. Thế mà Nguyệt Hàm này lại ngốc nghếch không muốn hiễu câu ra lệnh kia. Lấy khủy tay chọt Thiếu Thất :- Lão Đại kêu anh đấy.!
Thiếu Thất ngẫn người, tự nhiên lại bị làm kẻ chính giữa đỡ bia. Một người thì ngốc nghếch một người thì như hàn băng còn độc tài. Rõ ràng Max bảo cô ta, hay chăng con nhỏ này lại giả vờ vịt không hiễu. Ngỗ nhỡ lại chọc giận tên độc tài ấy thì nguy hiễm.
-Ế..nào phải..anh ta bảo cô đấy!
-Anh ta không kêu tôi, kêu anh đấy, rõ ràng anh ta nhìn anh mà _Không biết cô đang lúc thích đùa, mặt cứ nghĩ cả hai đang đối diện Max, hắn nhìn như thế là nhìn ai mà ra lệnh. Bỡi vì Nguyệt Hàm và Thiếu Thất đang ngồi sắt rịch, chỉ thiếu ngồi chồng lên nhau thôi.
Hắn thở ra khí lạnh, hơi hám mang sát khí nồng nặc.
Thiếu Thất sượng mặt, nhìn vẻ mặt Max hẳn đang không vừa lòng, còn cố tình thế này hắn thế nào cũng chết trước khi rời khỏi đây. Không biết được con ngốc này giở gì, lại cố tình không nghe hiễu.
Giọng trầm thấp, nghe khan đặc, gương mặt hắn càng tối mịt. Không khí đã lạnh Max lại càng áp đảo cả khí lạnh bằng sự hơi khí sương mù trên người tỏa ra. Nói nhấn mạnh lần nữa.
-Em..qua đây!
Nguyệt Hàm vì hơi bất đắc dĩ, lại ngoan cố cô ghét lúc nào cũng phải nghe theo lệnh của hắn.Dù trước nay chưa từng làm trái lời. Cô nheo mặt, không hiễu tâm tư người đàn ông này. Rõ rất lạnh nhạt vô tình. Đôi lúc lại quan tâm nhu tình. Giống như ở trong hang lúc cô trúng độc. Lan man suy nghĩ, cô lại ngấm nhìn hắn mà không hay biết.
Gương mặt ẫn hiện dưới ánh lửa phập phồng, từng đường nét, oai phong mẹnh mẽ, lại quyết rũ nam tính. Hắn khiến cô lạc vào trong đôi mắt sâu hút kia lúc nào không hay.
-Bụp—
Thiếu Thất quơ quơ tay trên mặt Nguyệt Hàm, vẫn thấy cô ngẫn người đấu mắt với Max. Liền đẩy đầu Nguyệt Hàm.
-Cô ngẫn người như thế làm gì, chải nước miếng rồi đấy, bên cạnh cô cũng có mỹ nam.!
Nguyệt Hàm giật mình, vội đứng lên, rồi liếc mắt dẫm một cái chân Thiếu thất:- Mỹ nam cái đầu anh, chết đi.!
-Ấy..da_Mặt tuấn mĩ của Thiếu Thất vì vị dẫm lên là đau đến méo mó.
Nguyệt Hàm bước qua chỗ Max, ngồi xuống bên cạnh.
Hắn lại cường thế kéo Nguyệt Hàm vào người, ôm trọn cả cô trong lòng ngực. Giống như đang sưỡi ấm cho con mèo nhỏ.
Nguyệt Hàm bất ngờ, kinh động một chút, nhưng rồi cũng thuận thế nằm gọn trong lòng Max, có thể do lòng ngực này đã quá quen thuộc mỗi đêm hắn điều ôm cô ngủ như vậy. Hơi thở nam tính quyến luyến thế này cô vốn đã lệ thuộc từ lúc nào.
Phia trên giọng nhàn nhạt nói nhỏ, trot vào tai cô:-Đã ấm chưa.
Sao hắn lúc nào cũng nói ngắn gọn, lại cộc lốc như thế chứ. Thế nhưng, câu nói này lại khiến cô thấy thật ấm lòng, cô định sẽ phản ứng không muốn tỏ ra thân mật như thế trước mặt người khác, nào ngờ cô lại bị lệ thuộc vào vòng tay to lớn này lúc nào.
-Bội Bội, có lẽ cần hơn_Nguyệt Hàm biết hắn đang muốn giữ ấm cho cô. Nhưng nhìn Bội Bội nằm đối diện, cô quạnh, đáng thương. Cô nghĩ người có thể cần hơi ấm nhất bây giờ mới là Bội Bội, và Max có tểh làm điều đó tốt nhất.
Nào ngờ, câu nói vô ý muốn làm hắn tức giận, Max siết mạnh Nguyệt Hàm hơn.Khiến cô đau mà nhăn mặt. cô đã nói điều không nên nói ngay lúc này.
Max biết kiềm chế mọi thứ, ngay cả tình cảm. Nhìn Nguyệt Hàm lạnh, hắn đã thấy xót mà muốn lại sưỡi ấm cho cô, thế mà, cô ta lại đeo sát vào Thiếu Thất, làm hắn thật khó chịu mà sầm mặt. Hắn có thể kiềm chế cảm xúc giỏi như thế nào ngờ cô lại cố tình chọc thêm. Cô chẵng lẽ không quan tâm đến hắn sẽ ôm , sẽ quan tâm người con gái khác sao.
Hắn không cần để tâm người khác thế nào, quan trọng là cô thế nào.Max gằng giọng :-Ngoan ngãon, ngũ đi. Đừng nhiều chuyện nữa!
Thiết Thất chĩ thở hắc ra, không biết cặp dôi này đến khi nào mới ôn hòa. Biết tình hình mà ra chỗ khác nghĩ ngơi. Lấy củi nhỏ làm đóng lữa khác tự làm ấm người, biết điều mà tránh chỗ.
Tiện thể Thiếu Thất bế Bội Bội ra chỗ khác, khuất bóng hai người kia, để họ tự nhiên.
-Cô nằm đây đi. Lửa sẽ làm cô đỡ lạnh._ Buôn miệng nói mấy câu, nhưng Thiếu Thất vẫn không nhìn qua Bội Bội. Dù gì cô gái này cũng không quan hệ gì với anh. Chỉ coi như chung hàon cảnh có thể xem như quen biết vài ba câu.
Giọng nhỏ, bất chợt cất lên, rất nhẹ, mang đầy sự thống khỗ, day dứt.:-Là tôi hại mọi người, là tôi.._ Nước mắt trên đuôi mắt chực trào lăn dài xuống má.
Thiếu Thất nheo mắt, lúc này mới chú ý đến Bội Bội. im lặng chờ cô nói.
Nước mắt Bội bội bắt đầu chảy nhiều hơn, mắt tràn ngập nước--…Tôi đã hại cha mình, hại người ông nuôi tôi khôn lớn…hại mọi người rơi vào nguy hiễm như bây giờ…hức..hức!_Càng nói cô càng kích động.
Thiếu Thất khó hiễu:- cô đã làm gì, tất cả điều là ngaòi ý muốn, không nên tự trách mình.
Bội Bội nhấm cụp mi mắt, mặt đã đẫm đầy lẹ. đau đến lòng quặn thắt:-Không… Vì cứu tôi mà cha chết, tôi còn ghét ông đến vậy. Một chút báo đền cũng chưa kịp. Những người trong làng bị như thế đều tại tôi mà ra..hư..hức..
-Cô nói sao, bọn họ thành ra những cái thay ma ăn thịt người là do cô à.!_Thiếu Thất, đỡ Bội bội ngồi lên. Thắc mắc càng muốn biết chuyện gì đang xảy ra.
----------------------------------------------------------------
Ôm Nguyệt Hàm như thế, cứ như bất động một lời cũng không nói.
-Lão đại, anh không thể cứ im lặng như vậy, thật khiến người ta bức bối._ Nằm trong lòng Max cứ thấy người phía trên như một tản đá, ngủ cũng thấy khó chịu chết được.
-Thế em muốn tôi hát cho em ngủ sao!_Giọng như đùa, lại phát ra từ cỗ miệng của gả đàn ông gỗ đá này thật khiến người ta khó nghe cũng khó tin.
Nguyệt Hàm kinh người.Mở càng to to ngước lên nhìn gương mặt lúc này để xác định. Hắn lúc thật không quen, lúc nào hắn lại có thể ôn nhu đùa những kiểu thế này chứ. Cô nghĩ chắc mình đang ngủ mà nằm mơ đây thôi.
-Lão Đại, có phải anh bị mấy xác quỷ đó cắn trúng không?_Cô dò xét nhìn nhìn cơ thể người hắn. Chỗ nào cũng cường tráng, cơ bấp điều chắc cứng.Không khiếm ra chỗ bị thương. Thế hắn ta quái lạ như vậy là nguyên do đâu.
Max nhíu mày, hiễu ngay cái ý nghĩ của cô gái nhỏ này nghĩ gì:-Chẵng lẽ tôi không thể nói như vậy sao. Còn hỏi lung tung tôi sẽ xử lí em