Đôi mắt sâu to sáng ẫn hiện sau ánh lửa.Gương mặt tuấn lãng sắc lạnh hiện càng rõ ràng.
Mac bước chậm tới, còn kéo theo lao Tộc Trưởng trong sự chế ngự của hắn.
Có điều phát súng lúc nảy của Nguyệt Hàm đã trúng phải vai phải của Lão.
Lão nằm nguy xuống đất.
Max nhìn qua Thiếu Thất, tỏa ra luồng sát khí âm u đáng sợ.
Không nói không rằng, nắm tay Nguyệt Hàm kéo vào lòng như chứng tỏ sự sở hữu.
Mặt hắn không chút biểu cảm mà cất lên lạnh băng, pha chút ghen tức:- Ai cho phép em tự ý rời khỏi tôi. Đây là lần cuối tôi nhắc nhở, ngoan ngõan mà không nên tái phạm.
Siết chắc cánh tay Nguyệt Hàm như một sự trút giận kìm chế từ lâu.
Nguyệt Hàm tái mặt vì cơn đau.Thật không ngờ, Thiếu Thất thấy vậy liền ra tay nắm lấy tay Nguyệt Hàm muốn kéo ra:- Cô đau như vậy cũng không chịu la một tiếng thật cứng đầu--- Nhìn qua Max vẫn thấy Max không hề có ý buông, Thiếu Thất thở nhẹ:- Đúng là tên độc tài, anh như thế hèn gì cô ta óan hận anh đến mức ….
Lập tức Thiếu Thất bị Nguyệt Hàm trừng mắt lớn, mồ hôi tay cô không ngừng tuôn.Thiếu Thất liền im bặt, nhận thấy nếu không rõ ràng tên Ma vương nay sẽ không để yên, chừng chừ một lúc, Thiếu Thất nhạt giọng:-……Nếu anh không thay đỗi cách cư xử sắc đá của mình, mãi mãi anh cũng sẽ không có được điều anh muốn.Max anh biết tại sao cô ta lại thà đi cùng toi chứ không muốn theo anh không?
Thiếu Thất bước lại gần Max hơn, nhưng có phần chùn bước vì ánh mắt của Max quá sắc bén, khí phách và sự băng lãnh của hắn quá áp đảo ngừơi đối diện.:….-Vì cô ta rất hận anh, hận anh đến tận xương tủy.
Cau nói như một viên đạn ghim vào ngực Max. Tuy nó không anh hưởng đến lí trí hắn phần nào cũg khiến tim hắn nhói. Hắn nhìn xuống gương mặt nhỏ đang méo mó vì đau, hăn nhẹ nhàng buông ra.:-…Hận hay không tôi không quan tâm, chỉ cần một ngày cô ta là vật sở hữu của tôi thì không ai có quyền mang đi.
Thiếu Thất cười nhạt, giọng ám muội:-Cho dù là thú nuôi không biết trân trọng cũng sẽ có lúc phản chủ. Huống hồ.. là một con người biết suy nghĩ.
Tại sao? Hiện Giờ lòng Nguyệt Hàm lại đau đến thế, đau đến giọt nước mắt cứ nuốt vào trong.Hắn vẫn coi cô là một thứ đồ vật vô giá trị sao, hắn vẫn muốn chơi đùa cô sao?.Ngày đ1o hắn ôm cô không cho cô chết, giờ khắc đ1o cô đã quên mất mọi thứ. Cô đã cò từng giây phút hạnh phúc biết bao. Sao bây giờ hắn lại tàn nhẫn ném cô xuống địa ngục lần nữa.
Dù cô đã có ý định rời khỏi hắn, mặc kệ hắn và Bối bối là quan hệ gì, cô cũng nuốt đắng xem như không có gì, điều đó con chưa đau đớn bằg câu nói này. “chỉ cần một ngày cô ta là vật sở hữu của tôi thì không ai có quyền mang đi.”
Nguyệt Hàm giằng mạnh tay ra khỏi hắn.Sự phản kháng lần khiến Max tối sầm mặt, cứ như cơn tức giận sắp bùng nỗ.
-Chuyện tôi và người của tôi liên quan đến cậu sau Thiếu Thất.Từ lúc nào tên như cậu lại bao đồng như thế.
-Mau ra khỏi đây đi. Đừng tranh cãi nữa_Nguyệt Hàm nén giọng nói, cô không ngăn cản hẳn sẽ có đỗ máu ở đây cũng nên.
Cả hai im lặng, coi như hòa khí.Max khụy 1 gối xuống tóm cổ áo Lão Tộc Trưỡng.:-Mau dẫn bọn ta rời khỏi đây
Lão Tộc Trưỡng tuy không uất phục nhưng gương mặt xanh đến cắt không còn hột máu, lão không phải run rẫy vì sợ sự uy hiếp cái chết cân kề, mà lại vì thần thái của Max khiến lão thấy lạnh run.
Max kéo giựt cỗ áo lão lên đẫy đưa qua Thiếu Thất.Thiếu Thất cũng khá ngạc nhêin nhưng vài giây sau lại nhếch môi,nghĩ thầm.
“Lão Đại Sát Bang, cũng có lúc khi ghen tuông ngốc nhếch, hắc hắc..”
Max liền kéo Nguyệt Hàm tới gần, nắm chặt tay đi.Ra là hắn có, để Thiếu Thất canh chừng Lão Tộc Trưỡng đi phía trước, tên đó sẽ bận rộn mà không phiền tới Nguyệt Hàm, còn mình thì có thể an tâm giữ cô bên cạnh bảo vệ.
Nguyệt Hàm tâm trạng rất hõan lọan, đầu óc cô cứ rối như tơ vò, không biết có nên đẫy hắn ra hay mặc kệ cho Max tự ý.
“Hắn thế này là đang bảo vệ mình, hay muốn chừng tỏ thứ đồ thuộc về hắn đây” Cô thoáng nghĩ, lại ngước lên nhìn xương quai xanh của hắn trông rất quyến rủ, nét đàn ông mạnh mẽ khiến cô gái như cô cũng lọan mất 1 nhịp, vô tình bắt gập được ánh mắt hắn nhìn xuống cô. Cô liền vội vàng cụp đầu xuống quay đi.
Vừa đi vừa chòang tay lên vai cô ghị vào lòng.Hắn nói thật nhỏ vừa đủ cô ngeh thấy:-Tôi cho phép em nhìn tôi như thế.Không sao tôi cũng không ngại.
Dứt câu nụ cười khóe môi đẫy một đường cong ẫn hiện trong ánh sáng lửa, Khiến cô đỏ mặt.“Tên bá đạo, đúng là quá bá đạo”
-Lão Đại, anh chẵng những cao ngạo còn tự mãn._Nguyệt Hàm xỏ xiên, chán ghét tên đầu đá này tự mình tự cao
Cô quay mặt đi chỗ khác không thèm ngó tới..
Đang đi bỗng hắn dừng lại, khiến Nguyệt hàm cũng dừng theo.Cô ngạc nhiên to mắt không hiễu hắn định làm gì.
Max đặt tay nâng càm Nguyệt Hàm lên, ngấm ngía khuôn mặt cô, đôi mắt to chóp chóp khiến hắn muốn tan chãy,Nguyệt Hàm nghĩ hắn định hôn cô lại ngượng ngùng khi bị hắn bắt quả tang nhìn lén lúc nãy mặt vẫn chin đỏ, cỗ họng cô khô khan nuốt nước bọt liên tục. Nhưng khỗ nỗi Max ca vẫn giữ bản tính bá đạo:- Tôi bảo em nhìn thì không được rời mắt, nghe rõ không, thái độ lúc nãy khiến tôi không thích.
--Rầm—Đầu Nguyệt Hàm như bị đá đè.
Cô ngẫn mặt, trừng mắt, thật cứng miệng không còn từ gì để tả biễu cảm của cô bây giờ.Nguyệt Hàm không ngờ lão đại đầu đá lại tự cao, tự mãn, tự tôn, tự tin, tự…tự…đến như vậy.Cô tức nghẹn cỗ, chu mõ cãi:
-Này, quá đáng rồi đấy, anh quảng cả đôi mắt tôi luôn à, Lão Đại anh quá bá đạo mà.Chẵng lẽ anh thích thì tôi phải làm theo sao.
Nguyệt Hàm chẵng những vậy còn sắp bùng nỗ, cô thật không biết đối phó Lão Đại đầu đá này thế nào, mặt hắn cứ trơ trơ mà đáp:-Đúng thế, em có ý kiến sao.
-Phải ý kiến, không lẽ anh bảo tôi hôn anh thì tôi phải luôn hôn anh à.Thật ngớ ngẫn mà.!
Điều tai hại là sau câu nói vô ý thức đó lại khiến cô gặp nguy. Rơi vào lưới giăng của hắn lúc nào.
Hắn mặt dày nói ngay không chờ đợi:-Cũng đúng,Vậy tôi sẽ bảo em hôn tôi. Không sao tôi cũng chẵng ngại nếu em thích đâu.
Hắn cười giảo họat, ngón cái đặt lên môi nhỏ của cô, khiến cô run run, tim đập lọan.Biết mình đã hồ đồ rơi vào ý đồ hắn.
Thiếu Thất và Lão Tộc Trưỡng đi phía trước như là người vô hình giữa bọn họ. Mặc dù ngeh loáng tháong cũg nghĩ ra được nôi dụng, Thiếu Thất chỉ biết lắc đầu cười “ Con nha đầu ngốc bị rơi bẫy tên xảo huyệt dâm đãng rồi”
Còn Lão Tộc Trưỡng chĩ lắc đầu, chậc lưỡi “ Đúng là tuổi trẻ”
-Nguyệt Hàm!_Giọng ám muội, kêu gọi:…Mau hôn đi, tôi cho phép em.!
Hắn ánh mắt trêu ngươi, như con cáo tinh quỷ huyệt chờ đợi.
Nguyệt Hàm căg cứng người, không sao tháot ra được, bị hắn nắm chặt như vậy, lại bị dụ dỗ trêu chọc, thật tức chết đi/
Thiếu Thất không quay lại, nhưng cười cười nhìn hai cái bóng đen lớn dính vào nhau hiện trên vách đá, giễy cợt:-Này, hai người làm gì làm nhanh, còn phải ra khỏi đây.
Nguyệt hàm trợn mắt,quát:-Thiếu Thất, ngươi im miệng.
Max cười mĩm, giống như hắn đang thoã mãn vì trêu chọc cô rất thành công.
Cô thì ngẫn người nhìn hắn, nụ cười này thật đẹp, gương mặt lạnh biết cười quả là thứ đắt giá cô thấy được.Nếu hằng ngày hắn đều mĩm cười thì lòng cô chắc sẽ thấy hạnh phúc, vì khi hắn cười tự nhiên như vậy trông rất hiền giống như hòang tử chứ không phải một tên Diêm Đế đáng sợ.Tâm tịnh cô sẽ xoa dịu đi căng thẳng hơn.
-Em không hôn…tôi đành trước vậy.!_Nhếch môi, vẻ mặt sắc cạnh có chút chọc ghẹo.Dứt câu, Max khom mặt cuối xuống, nghêiêng đầu đánh dấu vào môi cô 1 nụ hôn thoáng nhẹ như gió.
Hắn lại giở trò hôn cô.Trước mặt kẻ khác.
Thiếu Thất khá bất ngờ, vì trước nay được biết rằng qua các người phụ nữ từng bên cạnh Max, chưa một ai Max hôn họ. Đó coi như là một quy định giành cho những phụ nữ muốn ở gần Max. Cứ nghĩ Max hắn sợ hôn phụ nữ mà chỉ thích làm chuyện phóng túng trên giường.Nào ngờ nay Max chủ động hôn Nguyệt Hàm, Thiếu Thất chắc chắn Nguyệt Hàm phải rất đặt biệt với Max.