-Cốp.---
Tiếng cụn đầu nghe rõ đau.Đây là cách tự bảo vệ mình của nó khi gặp phải lọai biến thái.Không biết đầu hắn cứng hay do đầu no quá mềm,dùng lực mạnh thế mà hắn chẵng hề hấn gì,trong khi đầu nó được mệnh danh là “ Thiết đầu công” lại muốn nỗ tung ra.
Hắn cau mày,nó dám đánh hắn cơ chứ.Mặt hắn đanh lại,bóp chặp tay nó,làm tay nó đau đến mức mặt nó biến sắc tím tái.Anh mắt giận dữ làm nó hỏang hồn.-Nha đầu,cô gan thật đấy,dám ngay thương tích cho tôi,những 2 lần,có phải cô thấy hít thở không khí nhiều quá nên chán rồi không.
-Á…đau quá…đau quá,tôi..tôi..Á..đau._Mặt nó tỏ ra đau đớn cơ mặt nhăn nhúm thở cũng trở nên khó khăn,Không biết là hắn lại giận dữ như thế.Bất chợt ý nghĩ theo hắn về đây là ý nghĩ “Ngu xuẫn” nhất.Giờ thi hối hận đã muộn rồi.
Thấy nó tỏ ra đau đớn mặt cũng tím tái,con mắt hắn bắt đầu dịu lại,tay cũng từ từ buông lỏng.Cơ thể hắn đang phủ lên người nó,khiến nó không thể nhúch nhích,mà nhìn mặt hắn động đậy nó cũng chẵng dám,nhưng nằm dưới thân hắn,nó cảm nhận được phần dưới của hắn có cái gì đó rất kì lạ.Hình như là vật gì đó cưng cứng chạm vào đùi nó.nó trợn tròn mát nhìn gương mặt lạnh như băng chẵng có chút biểu cảm,nhưng ánh mắt như muốn nuốt chết nó.”Chẵng lẽ…thứ đó…là…”
-Cô thử động đậy xem,ắt hẳn cô sẽ phải hối hận.”_Âm thanh nhẹ như gió thóang quá,nhưng đủ phần cảnh cáo và đe dọa.Cô mà con động đậy làm hắn kích tình chắc chắn hắn sẽ ăn tươi cô.
-Bíp bíp—Tiếng nhấn nút báo cáo có người bên ngòai.
-Thưa cậu chủ,có khách muốn gặp thiếu gia ạ._ ông quản gia nhẹ giọng nói thông qua màn hình được đặt trên tường.
-Được,5 phút sau tôi sẽ xuống.
-Dạ cậu chủ.
Hắn quay qua nhìn nó.
-Cô ở đây đi,chuyện nhà cũ của cô,sẽ được giải quyết,cô không cần nghĩ,sau này tôi sẽ giải thích thêm. Giờ cô nghĩ ngơi đi.._Hắn là người biết kiềm chế,với cô nhóc 18 tuỗi hẵn càng không nên phát tiết,buông người nó ra,chĩnh chu lại quần áo.Sắc thái lãnh đạm lại quay về.Quay đi rồi nhất cặp chân dài sảy bước ra cửa,ấn nhẹ nút trên màn hình nhỏ.Cánh cửa tự động mở ra sau đó khuất dạng.
Lúc hắn đi mất,nó vẫn còn thơ thẫn,dường như nó hàon tòan rơi vào thế bị động,từ lúc gặp hắn,nó đều làm theo hắn như con rối,chẵng thể được ý kiến hay phản khángL:-Tên này sao mà khó đoán quá.haiz..thấy hắn cũng không phãi hoàn toàn xấu,thui tin hắn lần này,từ từ tính tiếp….Hoaz…buồn ngủ quá,cả ngày mệt mỏi đánh 1 giấc mới được._nó nhanh chónh chìm vào giấc ngủ,có lẽ ngủ sẽ làm nó tốt hơn
Đôi chân dài bước từng bậc xuống,trong bước chân chẵng hề gắp gấp,cứ như hắn biết rỏ người sẽ gặp là ai,Đôi chân chậm chậm lười nhác tiến tới phòng khách lớn.
CỘP
Hắn bước vào nhưng trên mặt hắn lúc này không phãi là tâm trạng thõai mái như ban nãy,mà là khí lạnh cũa sự chết chóc,toả qua người hắn,dần lộ rỏ đôi mắt sắc bén.
---Cô đến đây có việc gì.?_giọng nói lạnh lùng trầm khan.
Người phụ nữ với gương mặt trái xoan,trong như 1 tuyệt sắc giai nhân ,Đang ngồi trên ghế sôpha dài và lớn với tư thế tao nhã,toát lên phần sang trọng,Thân hình quyến rủ làm người ta phải động lòng.Người phụ nữ không biết tên ngẫn mặt ngước nhìn người đàn ông nam tính cao lớn không khỏi mĩm cười dịu dàng.
-Em đang chờ anh.-Người phụ nữ bất chợt đứng lên,ánh mắt không dời đi đâu được mà mê muội nhìn hắn.:-Lâu rồi chúng ta không gặp nhau.
Trông thấy người tuyệt sắc trước mặt,mà hắn vẫn không hề thay đội sắc thái,1 chút động lòng cũng không có.Chiếu Tia lạnh lẽo nhìn người phụ nữ,buông lời lạnh nhạt:-Đến đây chỉ để nói những câu dư thừa thì biến nhanh đi,tôi không có thời gian rãnh rỗi nói chuyện phiếm.
- Tiểu Kiệt nó rất nhớ anh.”Người phụ nữ vội nói,câu nói có chút buồn phiền,và khiếp sợ với ánh nhìn sắc lạnh đang đối diện mình.
Trên đôi môi chẻ mỏng chợt hiện lên đường cong nhếch 1 bên,giọng nói trầm thấp:-Từ lúc nào cô quan tâm tới con trai cô vậy,cô biết nó nhớ tới ai sao?.
-Là thật”_cô giật mình khỏang giây lát,rồi gập nhẹ đầu khẳng định cô không hề nói dối:-Nó bảo nhớ anh,muốn gặp mặt anh.
-Mẹ kế,không nên dùng thái độ lưu luyến mê muội này để nói với con trai của chồng,nếu ông ấy nhìn thấy,cô có trăm cái mạng cũng không đủ.”giọng điệu pha sự chế nhạo,mỉa mai tỏ ra nhàm chán phải đối diện với người phụ nữ này,mà thong tha dựa người vào ghế dài,cánh tay tùy ý để trên niệm ghế.
Đôi môi như cánh hoa anh đào chợt run lên,mím chặt lại cố nén đi cảm giác khó chịu trong lòng ngực,tay người phụ nữ siết chặt.-Em….muốn gặp anh,Tiểu Kiệt cũng muốn gặp anh.
Bây giờ cái vẻ khinh thường trên gương mặt anh tú kia ngày càng rỏ.Đôi mắt nheo lại trông quỷ dị.:-Đừng lấy thằng nhỏ ra làm cái cớ,tôi không muốn nhìn thấy 2 người.
-Anh..vẫn còn hận em._Người phụ nữ gần như nín thở,âm thanh phát ra có phần nghẹn ngào.Đôi mắt long lanh tia hi vọng yêu thương.
-Trơ trẻn,lọai đàn bà này ông ấy cũng có thể đem về nhà sao.Mẹ kế chạy đến nhà con trai của chồng hỏi “Anh vẫn còn hận em “,cô đang làm trò để tôi cười có phải không.?_Sự khinh khi thể hiện rõ rang qua từng chữ 1,giọng điêu khinh miệt của hắn càng lúc càng dữ dội.Câu nói của người phụ nữ,làm hắn như nghe được 1 câu rất hài hước mà bật cười chế giễu.
-Anh đừng nói những lời như thế có được không,em..em còn rất..”_Người phụ nữ cả người run bần bật,giọng nói yếu ớt tỏ ra đáng thương ,đôi mắt đỏ ngầu như sắp rơi lệ.Nhưng chưa nói được hết câu,âm thanh lạnh tanh mùi máu khàng khàng cất lên:--Tôi cho cô 1 phút để biến khỏi nơi này,nếu còn dám tới đây lần nữa,không đơi ông ta biết chuyện thì tôi đã xử cô trước.
Nước mắt người phụ nữ với gương mặt tuyệt sắc đầy ngấn lệ,sự uất ức chua xót nhìn hắn mà run rẫy vội bước nhanh ra ngàoi,nhưng bước chân đầy lưu luyến mà tiếng gót giày nghe như xót xa.