Lớp 12/B
-Tiểu Hàm..bà làm gì qua nay không vào lớp,nghe nói hôm qua bà làm một vố chấn động ông giám thị đầu woắn hở.?
-Haiz.nghĩ lại cũng không dám nghĩ nữa chứ nhắc đến là rung mình đây này.---Nó ĩu xìu nói rồi xoa xoa cánh tay như bị nỗi da gà ấy.
-HaHa..ai biễu bà chơi máu,cửa chính vào vào,trể thì chui cửa sau,làm siêu nhân,rồi đó, đo ván ông giám thị,biết ỗng khinh khủng cỡ nào rồi,còn cho ỗng ăn nguyên cái chão,dễ gì ỗng bỏ qua.-con bạn tên mai kế bên thãn nhiên đáp.
-Ây da.làm như tao không muốn.mà mày nghĩ coi cửa chính vào là bị túm liền,cửa sau đóng rồi còn lỗ chó thôi,thà tao làm người nhện anh hùng, còn hơn làm chó đó mầy.
-Hay hay…anh hùng hả.giờ mày sắp thành anh hùng thiệt rồi.mày nhìn ra cửa kia,tao nghĩ mày lần này thành anh hùng giấy rách là cái chắc.—Mai nói xong chỉ tay ra ngoai cửa chỗ ông thầy giám thị..
Nó nhíu mày khó hiễu rồi quay ra phía cửa,mặt nó bắt đầu biến sắc.trán đẫm mồ hôi.Cứng đơ nhìn ông thấy giám thị đang khoan tay cầm cây thước bảng dài cứ như sắp giết người.
-Dạ…th…ư…a….thầ..yy-Nó run run nói lấp bấm lí nhí trong miệng.
-TRỊNH…NGUYỆT…HÀMMMMM……MMM—ông ầthy chiêu tia sắc như dao nhìn nó la thật to,dơ cây thướt bản lên cao.
Nó hoảng hốt nhấm tịt mắt lại giớ tay lên phòng bị.
Cả lớp im thinh thích không 1 tiếng động
--1s…..3s…6s…….15s
Nó bắt đầu mở dần con mắt ra dè chừng, điều nó bất ngờ hơn hết là hắn,hắn đang cứu nó sao,nó như không tin,lấy tay dụi dụi mắt nhìn kĩ lại.
-Ớ..ngươi ở đây làm gì.?
Hắn không thèm đoái hoài đến câu hỏi của nó.quay sang ông thấy dám thị,lạnh giọng.
-Trường học cho phép giáo viên đánh đập học sinh sao?---hắn vẩn cầm chắc tay ông giám thị đang định giơ lên đánh nó.
-Cậu là ai mà hỗn xược như thế hả,không biết phép tắt là gì sao,mau bỏ tay ra.---Thầy khương cau có vì hành động vô lễ của hắn.
Hắn lúc này mới buông nhẹ tay ông ra.Lúc này thầy hiệu trường và thầy hiệu phó cũng chạy đến.
-Chuyện gì đã xảy ra?_Thầy hiệu trường nghiêm nghị đảo mắt nhìn qua thầy giám thị.
----thầy Khương.
Thầy giám thị lúc này cúi đầu chào kính cẩn.nhẹ giọng lên tiếng---Không có gì đâu thưa thầy,chỉ là tôi đang dạy học sinh vô kỉ luật thôi.
--Vậy sau lai gây ồn ào như vậy.?
Chưa để Thầy khương lên hắn nói ngay.
--Trường học này có hình phạt kĩ luật đánh học sinh sao,giờ là thời đại gì rồi,thật bạo lực.-Hắn trở nên nghiêm mặt,lạnh nhạt.
-Phải..phải, đánh học sinh là không được đâu ạ.
Nó thấy tình thết bắt đầu rối rồi nhưng cũng không thua kém tính châm thêm dầu đây mà.
Nói xong tất cả cặp mắt liếc xéo nó ngay tỏ ý không hài lòng trong đó có hắn,và nhất là ông thầy giám thị).
Nó giựt thót,biết mình nên an phận,liền cụp cổ xuổng giả vờ vô tội.
-Thôi lên văn phòng giải quyết không nên gây rối nơi này,vào giờ học rồi.--- Ông thầy Hiệu Phó lên tiếng.
PHÒNG HIỆU TRƯỞNG
-Rốt cuộc có chuyện gì mà gây náo loạn cả lên như vậy hả,thầy Khương báo cáo cho tôi biết ngay.
-Thưa thầy..Sự việc là tôi đang xử phạt em Nguyệt Hàm nhưng chính cậu ta vô lễ với tôi.
-Vô lễ…Tôi chỉ cho rằng thầy đánh học sinh là sai quy định,về chuyện này học sinh còn có thể thưa thầy ra hội đồng còn được đấy.! Nều tôi không ngăn lại thì sự việc đã nghiêm trọng hơn rồi._khuôn mặt vẫn bình tĩnh một cách lạnh lung hắn nói rất thản nhiên.
-Thầy Khương có phải như lời DươngTổng nói không?
“Hở Dương tổng cái tên dâm đãng này là Dương tổng sao…khó tinh thật” nó nghĩ trong lòng rồi bĩu môi.
-Thưa thầy,không hẳn nghiêm trọng như lời của ngài Dương Tổng đâu ạ.Chỉ do e ấy đi trể,còn trèo tường nữa…và còn…còn…
Tuy nó khum mặt xuống đất nhưng nghe tới đây nó ngước mắt lên nhìn liếc qua liếc lại chờ xem ông thầy sẽ nói ra cái vụ chấn động ỗng thế nào.
-Thầy nói tiếp đi chứ._mọi người như bắt đầu tò mò chờ đợi tiếp câu trả lời.
-…Và… còn ngồi lên người của tôi khi em bay qua trúng ngay phải tôi.
Cã thầy HT,HP,và hắn cũng trố mắt nhìn, đầy bất ngờ nhưng cũng không kém phần hài hước.
Hắn quay sang nhìn nó “cô ta không vừa gì”
Nó thấy hắn nhìn như hiễu ý nghĩ nó trề môi tỏ ý”thì đã sao nào”
Nhắc tới đấy thì cơn nóng ông giám thị bắt đầu nỗi dậy.cặp mắt đại bác như muốn tiêu diệt nó ngay lập tức.Làm cả người n1o như có điện chãy dọc sống lưng.
“ý cha….kì này không chết cũng què” nó bắt đầu khái niệm được tương lai của mình rồi.
-Đúng là Nguyệt Hàm có lỗi,nhưng việc đánh học sinh thầy Khương cũng không nên xữ phạt như thế.Chính vì Nguyệt hàm từng đi trể nhiều lần,lai con trèo tường,và vô lẽ với thầy,nên cần mời người giám hộ em đền làm việc.Còn việc thầy Khương chưa xảy ra gì quá nghiêm trọng nên chỉ khiển trách và cấm việc đánh học sinh dù bất kì hình thức nào.
Nghe thế ai cũng gật đầu đồng ý.Nhưng nó lại hốt hoảng,như muốn khóc,miếu máo lắt đầu.
-Không được đâu ạ,em không sống với gia đình e chỉ sống 1 mình thôi.có thể không mời được không ạ.
Thấy nó nói thế hắn cũng bất ngờ “con nhóc này sống 1 mình sao?”
-Bố mẹ bây giờ ở đâu hả,tôi sẽ nhờ GVCN của em liên lạc với họ.!-Thây HT kiên quyết.
-Dạ không được ạ.—Nó cũng không thua kém không rụt rè phản bác.
RẦM---TIẾNG ĐẬP BÀN CỦA THẦY HT
-Em là HT hay tôi là HT đây.Em có con trả treo nữa thì tội em tăng gấp đôi đấy.---thầy HT giận run vì thái độ của nó.
-Thầy bình tĩnh nào-thầy HP cố làm dịu cơn giận của HP
-Tại sao em không thể mời phụ huynh em vào.?-Thầy giám thị cũng thấy khác gì thái độ nó rất kiên quyết mà không chút sợ hãi.
Hắn cũng nhìn nò dò xét.
-Không được ạ,ngoài việc này em sẽ chấp nhận bất cứ hình thức nào của nhà trường.---Nó im lặg rồi,mạnh giọng nhìn thằng thầy HT.
-Nêu em ngoan cố thì hãy gọi người giám hộ của em đến đây đi.
-Em không có người giám hộ ,em chỉ sống 1 mình ạ.
-Học sinh Nguyệt Hàm em chọc tức tôi đó hả.
--Thầy HT không cần nóng giận thế,tôi nghĩ em ấy có điều khó nói,nều e ấy sống 1 mình thì tôi sẽ thay làm giám hộ của em ấy.mọi việc sau này của em ấy tôi sẽ chịu trách nhiệm.Nhà trường cứ yên tâm việc này tôi sẽ tìm hiểu thêm về gia cảnh của em và cho nhà trường lời giải thích thoả đáng.Giờ cứ phạt em theo hình thức kĩ luật là được._Hắn giờ mới lên tiếng,giọng nói kiên nghị ra quyết định,nhưng dù là nêu ra ý kiền nhưng chẳng khác gì là ra lệnh cả.thái độ kiến người khác đều phải hài long và chấp nhận.
Nó nghe cứ như sét đánh ngang tai, đứng trong đâm đâm nhìn hắn.hết sức là ngạc nhiên với những lời của hắn nói.
Hắn biết nó đang nhìn hắn nhưng vẫn làm lơ.
-Thôi được nếu Dương Tỗng nói vậy thì cứ làm như vậy.Còn em từ nay phãi giữ thân đi đươc Dương tỗng đỡ đầu là phước đức lắm rồi đó.Thầy Khương tôi giao thầy việc giám sát em ấy lau dọn vệ sinh trường,tưới cây trong 1 tháng._HT im lặng hồi lâu suy nghĩ rồi gật đầu ra quyết định,và cũng 1 phần vì nễ mặt hắn.
-Vâng thưa thầy.--Cả nó và thầy Khương cúi đầu chấp nhận.
Hắn lạnh giọng quay sang nhìn nó----Ra ngoài đứng đợi tôi.
Nó chỉ nhìn liếc xéo, mặt ỉu xìu bước ra.
1tiếng sau
-Haha,cám ơn ngài Dương Tổng rất nhiều đã trợ cấp cho nhà trường.Tôi sẽ làm thật tốt ngài cứ yên tâm_cười vui mừng của tầhy HT mỡ cửa bước ra sau khi nói với hắn.
-Hắn và Thầy hiệu trưởng bắt tay nhau rồi cúi chào ra về.
Hắn bước ra ngoài sân trường bắt gặp nó,nhưng cũng không nhac nhiên gì,thái độ lãnh đạm bước tới nó.
Thấy hắn chẵng lên tiếng nó vội mở miệng trước.
-Nói đi
-Nói gì?-Hắn nhíu mày,giọng điêu nó đúng thật là 1 thái độ hắn nhất định phải dạy dỗ.Hắn không định cho nó nói mà giơ tay lên xem cái đồng hồ hang hiệu được tính bằng USD:-Tôi cho cô 5 phút.
Nó thoáng vẻ không hiễu,rồi cất tiếng.
-Anh muốn trả thù tôi phá hỏng chuyện của anh,hay chuyện giẫm lên chân anh.”_nó cố lấy 1 ngụm hơi nói ra 1 cách bình tĩnh.Đôi mắt chăm chú nhìn vào thân hình ước chừng cao 1m90,che bỡi chiếc áo sơ mi và khóac lên chiếc áo phông dài màu đen đến đầu gối vẫn không giấu được bờ ngực và thân hình tráng kiện rắn chắc.
-1p rồi con 4p-hắn lạnh lùg không thèm nhìn nó,giơ tay lên nhìn vào đồng hồ lần nữa.Tỏ ý muốn cô nói av2o trọng tâm,hơn al2 phải ngeh những điều dư thừa.
-Ê… ê từ..từ làm dữ vậy khó ưa thật. Ưm…tại sao lai giúp tôi.? Chúng ta không hề quen biết nhau,lai con muốn làm giám hộ của tôi nữa…?....không lẽ…._ nói đến đây nó đột nghiên giơ 2 tay che trước ngực như phòng bị hắn.
Hằn nhìn nó cười nữa miệng rồi lắc đầu-Nhà cô không có gương soi.”Câu nói gắn gọn đầy chế nhạo nhưng đủ làm nó hiễu,khẫu vị hắn không phải tệ tới mức này.
-Này,này ít nhiều gì tôi cũng là tiêu mỹ nữ hồi còn nhỏ trong cưu nhi viện Lạc Hoa nhé.!
Đột nhiên trong lòng hắn thấy thích thú,việc bỏ ra 5 phút cũng không hẳn là dư thừa,không ngờ hắn lại có 1 suy nghĩ khác lạ từ trước tới nay chưa từng xảy ra ,giành ra 5 phut đối với hắn là quá giới hạn với 1 người tầm thường như nó lắm rồi.
-Cô nên hiễu là chọc phải tôi là không có kết cục,cả 2 chuyện tôi sẽ tính với cô hết thảy.”_âm phát ra khá là bình thản,nhưng nó ẫn chứ sự sắc nhọn.Trước giờ chưa ai vây phải hắn mà hắn bỏ qua,chuyện anỳ cũng không ngọai lệ.
-Này, đừng làm vẻ đáng sợ thế chứ,dọa chết tôi mất.”_Hắn thẵng thắng đến mức nó ngây người sững sờ,không ngờ nó đoán trúng,cái kiễu trả thù này chỉ có những tên nhỏ mọn,Người đàn ông naỳ cũng chỉ là 1 tên thù dai nhỏ mọn.:-Muốn trả thù thì cách làm giám hộ tôi chẵng phải rất phiền phứt sao,tôi không nghĩ anh là người thích mang phiền phứt.Tôi không nghĩ đây là câu trả lời hàon tàon đúng,nếu anh ghét tôi thì sao lúc nãy ngăn cản Ông đầu hối đánh tôi.Thật ra anh còn ý tứ gì khác?
-Đã hết 5 phút -Hắn lần anỳ chẵng nhìn đồng hồ,nhưng lại khẳng định rằng đã tiêu hao hết 5 phút quý báu rồi.Không để nó chờ câu trả lời,hắn sảy đôi chân dài bước đi lạnh lung,làm nó chỉ tròn xoe mắt vội vội vàng vàng ú ớ kêu ở đằng sau.
-Ê.. Ê…Khoang khoang..chưa nói xong cơ mà,Tên ..dâ..m đa.. ……-Nó tính trách thêm mầy câu nhưng chợt hớ miệg vội bịt miệg lại.La giữ trường để người khác chú ý thế nào cũng không yên với hắn.
Nó gậm gùi bước vào lớp học tiếp và cũng chẵng màng chú ý đến những anh mắt tò mò dòm ngó của lủ học chung.
.
Lúc ra về
Ê Tiểu hàm…bà sao rồi,còn toàn thay hở.-Mai tình thấy nó vội vàng kéo lại 8 chuyện.
-Haiz…-Nó nhìn con bạn,chỉ biết thở dài không nói lời nào.
-Thở dài là sao. Ê cái người lúc sang là ai vậy,lại con đẹp trai cực kỳ nữa chứ,chặc,con gái lớp mình nhìn thấy anh ấy đều mê tít mắt hết đó.không biết ảnh có người yêu chưa há,nêu chưa thì tao phãi nắm bắt mới được,haha-Mai hí hửng khi nói về hắn.
-Vớ vẫn”- Nó xụ mặt thở dài mạnh,khi nhắc tới người khiến nó đó đau đầu.Chỉ buông câu lạnh leo buớc tiếp
-Cái gì mà vớ vẫn hả,con nha đầu này _Mai giãy lẫy.
-Tao mệt quá,mày ở đây mà mơ với tưởng đi,tao về trước đây._Nó chán nản nhìn con bạn.mệt mỏi chạy đi trước.
Trên đường đi nó từng bước đi trong ủ rủ mệt mỏi.Nhìn nó như không còn chút gì sức sống như mọi khi nữa.Trong đầu nó nhiều thứ cứ rối tung làm nó không thoát ra được.Trong khi cứ chạy theo bao nhiêu suy nghĩ vẩn vơ thì tiếng kèn xe hơi kêu in ỏi mới làm nó giật cả mình,nó mới thoát khỏi bao nhiêu suy nghĩ của mình,
--Tin..Tin…Tin….
-NGHE RỒI…LÀM GÌ CỨ KÊU HOÀI VẬY,THỦNG MÀNG NHĨ RỒI NÀY.----Nó bịt cả hai tai cáu ngắt quát lớn.
Đôi mắt như 1 thanh kiếm sắc bén,ánh ra tia sáng và đầy nguy hiễm,thế nhưng bộ đáng lịch thiệp tao nhã ngồi ung dung trong xe,vẫn khiến người ra mê đấm.