Tính Mạng Cô Thuộc Về Tôi

Chương 145




Thấy cô ngắm nhìn, hắn quay đi lại thấy vết máu còn động nơi vách tường xanh bị nứt.:-Không có, mới đứt tay thôi.

Nguyệt Hàm vội để thức ăn xuống, giựt lấy tay Dương Vĩ, hành động vô thức làm hắn ngạc nhiên nhưng vẫn không biểu cảm.

-Không sao chứ, tay anh…mô bàn tay chảy máu rồi. Anh đánh nhau với ai nữa vậy?

Giọng điệu quan tâm, có phần kích động một chút, ánh mắt ngẩn ngơ quan sát gương mặt hắn xem có chút vết tích nào nữa không. Ai biết được, bắt gặp được đôi mắt phản chiếu ánh chiều tà mang sự cuồng nhiệt đốt nóng hai má cô đến ửng đỏ.

Yên lặng để cho đụng chạm cầm tay hắn băng bó cẩn thận, đôi tay cô mềm nhỏ làm lòng hắn gợn sóng lăn tăn, sự mệt mỏi kiệt sức cũng bị sự ấm áp trong lòng mà che lấp.

-Phải rồi, lần trước anh bị bắt hít cocain nhiều như vậy, có phải sẽ bị nghiện luôn không. Có nên đi bác sĩ kiểm tra hay không?

Cô vô thức hỏi không có ý tứ gì ngoài quan tâm. Dương Vĩ ại bị nói trúng tim đen nên cơ thể đông cứng, đôi mắt khẽ động:-Không bị sao cả. Không cần lo.

Hơi có phần hốt hoảng, Nguyệt hàm ngẩn mặt lên phản bác:-Ai bảo tôi lo anh, chỉ là không muốn phải chịu trách nhiệm với anh đâu.

Hắn không thèm đáp, liếc qua tô canh và bát cơm nóng trên bàn:-Hôm qua không phải bảo không cần qua nhà nấu cơm sao.

-Tôi chỉ bảo anh không cần nấu, tôi sẽ nấu đem qua. Dù sao anh cũng cứu mạng tôi, xem như tôi trả ơn đỡ ái nái được không?

Mắt sâu thu cả biểu cảm của cô vào tận đáy, hắn nheo mắt suy đoán, miệng khẽ nhếch:-Chắc không chỉ vì ái nái.

-Hơ.._Cô như bị bắt thóp, ngạc nhiên sau đó nhìn hắn cười hì hì:-Đúng là không gì qua nổi anh nhỉ, muốn nhờ anh giúp đỡ một việc nhỏ thôi.

Hắn lạnh nhạt rút tay về, mặt không chút biểu cảm cất tiếng dứt khoác:-Nói đi!

Có chút sượng, lời nói đôi phần khó khăn, mắt láo lia qua lại rồi dừng lại cánh cửa sổ có tấm rèm bị xé rách, có chút lạ lùng sau đó cô bắt đầu vào chủ đề chính:-Cô gái hôm trước đi cùng tôi, chính là Tiểu Nhu, gia đình cô ấy muốn con gái thành gia lập thất, nhưng mà…Tiểu Nhu lại chưa muốn, chỉ là cần tìm một vai đóng bạn trai ra mắt bố mẹ Tiểu Nhu. Chúng tôi..à…do chưa tìm được ai thích hợp..cho nên…cho nên…

-Tôi thích hợp sao?

Đưa ánh nhìn phức tạp có phần u ám lên gương mặt cô. Khiến Nguyệt Hàm chột dạ, vội vàng giải thích.:-À..chỉ là đóng vai bạn trai một buổi tiệc nhỏ. Tiểu Nhu bảo chỉ là đóng giả một hôm thôi, để bố mẹ cậu ấy tin và không bắt cậu ta coi mắt nữa thôi. Anh làm ơn…

-Không.

Sự dứt khoát của hắn làm cô hơi hoảng, liền chụp lấy tay hắn cầu xin, mặt xiêu vẹo:-Dương Vĩ, anh là người tốt hay giúp người, tôi biết anh sẽ không bỏ mặc Tiểu Nhu bị ép hôn đâu. Sự việc liên quan đến cả đời người đó..Anh làm..ơn..

-Tại sao tôi phải giúp những việc vô bổ, cả đời cô ta có liên quan gì đến tôi.

Tuy âm thanh không mặn không nhạt, vô tình chẳng thèm nhìn lấy cô mà đứng dậy bỏ mặc. :-Còn nữa, tôi không phải người tốt, cũng không thích giúp người.

Thấy hắn kiên quyết như vậy, cô đành liều mạng, bất chấp lời nói:- Sao cũng được, nếu anh chịu giúp tôi sẽ cả đời làm trâu làm bò cho anh, hay làm osin quét dọn cũng được, chỉ là tiền thì tôi không có trả à nha..

“Cái gì làm trâu làm bò, Nguyệt Hàm mày nói hơi lố rồi, cắt lưỡi mày cho rồi đi trời ạ” Gãy đầu cô hối hận gục mặt xuống nền gạch.

Khuôn mặt ma mị vô cùng sắc xảo hắn quay lại âm trầm cất tiếng.

-Trịnh Nguyệt Hàm, em đừng quên những gì hôm nay em nói. _Bỏ tay vào túi quần đi đến bàn ăn, thân hình cao lớn ngồi xuống chậm chạp đổ canh vào chén cơm. Môi mang ý cười cũng không để ý liền đưa húp lấy tô canh.

--Phụt—

Nước canh vừa đưa vào miệng đã vội phun ra ngoài theo bản năng. :-Canh chua hay canh muối?

Sửng sốt, vội nhào tới húp lấy, miệng cũng không chịu nổi phun ra-Thật ra tôi không niêm lại, chỉ nghe mùi thơm nên vội bưng qua, ai dè…khó nuốt như vậy a.

-Cái này có thể cho người ăn sao, sau này đừng có nấu nướng gì nữa._Hắn cầm tô canh và thịt kho tới thùng rác, thẳng tay đổ sạch sẽ. Điều này khiến cô càng không chấp nhận được bị hắn đội thẳng nước đá vào mặt. Cố nhắm mắt lại kìm chế nghiến răng.

-Quá đáng, đó là công sức của tôi, không ăn được cũng phải thể hiện sự tế nhị tối thiểu chứ, người ta có lòng anh lại thẳng mắt đem đỗ, anh là cái đồ…cái đồ…đồ..

Tức tới đầu bốc khói, cứ lăng xả quên cả lời thoại chửi rủa, miệng lấp bấp không nghĩ nổi từ nào độc địa hơn chữ khốn. Liền vò đầu bức tai rối rít.

Chụp lấy tay cô, hắn kéo cô ra khỏi nhà:-Từ nay về sau không cần em nấu. Em dám chắc em có thể ăn nổi không? Đi qua ngoài ăn.

Đến căn nhà gỗ nơi cũ trong một con hẻm nhỏ.

-Tại sao lại đến đây_Lạnh lùng hắn nhìn căn nhà:-Nhất quyết không đi ăn lại chạy đến đây, nơi đây bán thức ăn à.

-Không bán, nhưng có người nấu vô cùng ngon nha. Cho anh biết tài nghệ người này không kém anh_Nguyệt Hàm hí hửng cầm túi lớn chạy trước vào trong.

-Cha nuôi, con đến ăn chùa đây ạ!_Gọi lớn tiếng, mắt quan sát tìm kiếm bóng dáng người đàn ông trung niên.

Giọng già khàn, lại vô cùng hiền hòa, trong lời mang sự vui mừng, Trịnh Bằng ngồi trên bàn cơm đưa tay lên như muốn nắm lấy Nguyệt Hàm một cách chân thật:-Nguyệt Hàm phải không, đúng lúc cha nuôi vừa dọn cơm, mau lại đây!

Lấy tay thổi mùi thức ăn lên mũi hít mạnh lấy như hưởng thụ:-Cha nuôi, hôm nay con đem thêm miệng ăn nữa đến, cha đủ cơm không đây, con có mang nhiều trái cây này!

Tuy mắt bị mù, nhưng cảm giác rất nhạy, cả tiếng động bước chân to nhỏ thế nào, ông cũng đoán được người nữa chính là một thanh niên to khỏe. Ông cười hiền bước lại gần. :-Chào cậu, cậu là bạn của Nguyệt Hàm phải không, không biết cả hai đến bất ngờ, ông già này chỉ nấu đủ 1 chén cơm, đồ ăn thì còn nhiều lắm không sao để ta đi nấu thêm ít gạo.

Giọng điệu vui vẻ, không uyên thuyên nói vì hiếm khi có người lạ đến nhà lại là bạn của Nguyệt Hàm dẫn đến, ông cho rằng ngoài HenRy ra người này hẳn phải đặc biệt thế nào cô con gái nhỏ của ông mới đưa đến đây.

Cứ thấy hắn vừa bước vào cửa, đã ngay người ở cửa một chút cũng không phản ứng, hắn cứ như bị biến thành tượng sáp, còn là bức tượng tuyệt hảo, làm cô nhìn hoa cả mắt. Nguyệt Hàm chạy tới khều hắn:-Làm gì đứng ngây ra vậy, ông ấy là cha nuôi tôi đó, anh cứ gọi Chú Trịnh. Có phải rất trùng hợp không, cả hai chúng tôi đều giống họ đấy.

Cô cười thích thú kéo Dương Vĩ lại bàn. Chỉ tay vào ba món ăn trên bàn:-Nhìn này, đây là món cha nuôi nấu đó, tuy cha không thấy nhưng lại có thẻ nấu nướng dựa vào thói quen và cảm giác trong bóng tối, Anh nghĩ xem cha tôi có phải còn tài hơn Yan can cook hay không?

Vẫn yên lặng, hắn ngắm nhìn sự vui vẻ của cô, lướt qua người đàn ông trung niên đang chậm chạp vo gạo, nụ cười vẫn còn in trên môi, nếp nhăn đã che đi vết sẹo trên gò má ông.

Căn nhà tuy nhỏ nhưng vô cùng sạch sẽ và gọn gàng. Cả cách bố trí vật dụng cũng rất nề nếp, giống như một lối sống quân nhân, chỉ đơn sơ vàì cuốn sách cũ có lẽ dù không hề xem nhưng vẫn không bám bụi, quần áo không nhiều được gấp ngay ngắn trên tủ được phân chia bên quần bên áo. Trên đầu tủ vẫn để cái cát xét mà sử dụng. Đặt biệt cửa sổ dường ít khi mở, lớp sơn vẫn còn nguyên không rỉ séc ở cái chốt kéo ra vào. Rèm cửa cũng rất lâu không kéo, có thể vì ông ấy bị mù việc mở cửa cũng không thể thấy gì bên ngoài. Hắn lại quan sát được căn nhà này thứ gì cũng dễ dàng lấy được vì đều phô bày ra hết không hề có gì giấu diếm, chỉ là dưới gạch bàn có một ô được nại sẳn, hắn nhẹ chuyển động chân nhịp nhịp lại phát hiện phía dưới rỗng.

Cuối cùng, hắn thu mắt về, trầm lặng một lúc lâu đến khi Trịnh Bâng đưa chén cơm qua.

-Cha à, đây là người hàng xóm kế bên nhà, vì chút trục trặc nên con mang anh ta đến đây ăn trực. Mà sao cha biết mà nấu nhiều món thế, cha ăn hết được sao?

-Bình thường cha hay nấu thêm một ít đề phòng đồ háo ăn như con đến như hôm nay ăn trực._Ông cười hì hì trêu ghẹo, cầm đũa lên ra ý mời.

-Cậu đừng chê, món ăn tuy đạm bạc nhưng cũng không tệ lắm, cậu cứ ăn tự nhiên đừng khách sao. À..quên hỏi danh tính cậu. Cậu đang làm nghề gì vậy, cả hai là hàng xóm với nhau thôi sao?_Lời nói cứ như ông bố chồng thăm dò bạn trai của con gái, ông lại rất thoái mái hỏi lại cười hiền có hơi nóng lòng muốn biết đối phương.

-Cha à, cha hỏi từ từ anh ta trả lời, cha xem anh ta nói không nên lời luôn rồi. Cha mau ăn đi.

Miệng cằn nhằn đôi chút, tay thì gắp miếng thịt chiên bỏ vào bát cha nuôi.

Nhiều giây trôi qua, Trịnh Bằng hơi có phần kì lạ, vì từ đầu đến giờ đối phương không hề lên tiếng, ông luôn có cảm giác vị khách rất khác thường, linh tính mách ông đối phương không hề tầm thường như con gái ông kể.

-Tôi họ Dương tên Vĩ, nhân viên giao hàng ở siêu thị.

-Lộp bộp—Chiếc đũa trên tay Trịnh Bằng bất giác rơi xuống. Khóe mắt ông cũng giựt mạnh.

Giọng nói trầm vang hơi thở đều đặn, không chút e dè hay che giấu. Lời nới dứt khoác kiên định lại bị tiếng rơi đũa làm không khí mang phần cô động.

-Cha nuôi, người bị làm sao vậy?