Tính Mạng Cô Thuộc Về Tôi

Chương 139




-Đúng là tôi lấy mất, nhưng bây giờ bảo đền có phần muộn.

Cô chống nạnh gân cổ, cho là anh thoái thác trách nhiệm:-Bây giờ anh muốn trốn tránh, mới mấy phút mà muộn cái gì.

Nhìn cô dữ dội như vậy, hắn cũng không hiểu sao Trịnh Nguyệt Hàm trước mặt đây lại khiến hắn đau đầu khó trị hơn rồi. Chán nản sự giằn co:-Được, muốn tôi chịu trách nhiệm gì, hay là hôn em thêm mấy cái nữa.

Bị làm hết hồn, cô ngượng ngùng quay mặt đi, khoang tay lại:-Ai thèm! Giờ chưa nghĩ ra, ngày mai tôi nói anh không được trốn đâu đấy.

Hơi tức cười, hắn nhẹ giọng thấp:-Trong từ điển của tôi không có từ “trốn”, có chăng là em luôn muốn trốn thì đúng hơn.

-Không cần lo, cùng trời cuối đất tôi cũng bám theo anh chịu trách nhiệm._Vẻ mặt ngây ngô, còn ra vẻ nhất quyết, trông cô lúc này rất giống một đứa trẻ.

-Cũng chưa làm em mang thai, có cần làm quá không?

Hả họng lớn, phản xạ liền ôm hai tay trước ngực:-Cái gì, đồ háo sắc còn có ý mang thai, có ý nghĩ tâm tối tôi liều mạng với anh.

Thấy cô kích động, hắn cũng không muốn trêu thêm, mặt trở nên nhạt nhẽo lãnh đạm, quay đi ra phía cầu thang, tiếng bước đi và âm thanh vang lại nghe rất tịch mịch:-Sao cũng được, miễn không phải làm bạn trai cô là được rồi.

-Beng—

Như bị thứ âm thanh gì vỗ rúng đầu, lòng tự tôn lập tức vị hắn chà đạp “Cái gì chứ, bà đây mới sợ làm cái gì của người, có quỳ lạy bà cũng không thèm nhé, chỉ được cái đẹp thì ngon chắc” Cô ở phía sao gậm gừ điên tiếc, chân đuổi với tới như muốn cấu xé người.

-----------------------------------------------

Căn tin Trường Đại học.

Tiếng ồn ào náo nhiệt của sinh viên không ngừng nghỉ. Ai cũng bận rộn giàng phần cơm trước quầy, có người yên lặng một góc khuất vừa ăn vừa xem bài vở, còn có nhóm tụ lại cười cợt đùa giỡn, tình nhân thì lúc ăn mắt cứ đẫy đưa bắn điện.

Quan sát một lượt Nguyệt Hàm chậm trãi cầm khây thức ăn trên tay, có cảm giác không yên, mắt cứ đảo tới đảo lui như tìm kiếm.

Khi đặt được một vị trí an toàn có thể quan sát toàn cảnh, miệng nhai thức ăn mắt thì bận rộn dỗi theo từng hành động của mọi người trong căn tin.

“Nơi đông người nhất chính là nơi cỏ mọc. Khi tiếng chuông báo hệu cũng là lúc kết thúc”

---Ren..Ren---

Mặt Nguyệt Hàm căng thẳng “ Chuông reo rồi”

Lướt qua người đàn ông bận chiếc áo sơ xanh, quần đen, đeo mắt kính mặt khờ khạo có vẻ lén lút. Nguyệt Hàm cẩn thận bước tới, mắt cô đột ngột dừng lại với hành động của đối phương. Ngô Văn cuối mặt nào ngờ va phải một người con gái, khây cơm trên tay cũng đỗ xuống, vì căn tin rất đông người, ai cũng bận bịu nên chẳng người nào rãnh rỗi chú ý họ. Duy nhất chỉ có Nguyệt Hàm vô cùng quan tâm, động thái nhỏ của cả hai đã lọt nào mắt cô.

Lúc cả hai khom xuống vội vàng xin lỗi nhau, bàn tay của hai người nhanh chóng trao đổi thứ gì đó, sau đó nhanh chóng thu dọn bỏ đi.

Đúng như cô dự đoán câu ám hiệu kia chính là Căn tin, khi tiếng chuông vào học reo lên. Nguyệt Hàm không thể sinh lòng nghi ngờ, nhanh chân đuổi theo phía sau cô gái mắc đồng phúc thể thao của trường, đầu đội mũ lưỡi trai xanh.

Cô biết rõ Ngô Văn là loại người nào, muốn nắm bắt hắn, để sau xử lý cũng được, quan trọng phải đuổi kịp kẻ giấu mặt kia khá mờ ám.Chạy đến góc khuất căn nhà kho cũ, lòng cô thấp thỏm dáo dát nhìn.

Thật khéo bắt gặp được người phụ nữ dáng vẻ ăn chơi xăm cơn bò cạp trên cổ ngày hôm qua. Cả hai ra vẻ cảnh giác trông xung quanh, cô cũng lanh lẹ núp một bên tường.

-Độc Tỷ, đã hoàn thành!

-Tốt, tiền đâu?

Thao tác chuyển tiền cũng rất cẩn trọng, họ bỏ trong một chiếc túi sách hiệu LG. Cô gái được gọi là Độc Tỷ mở xem qua rồi nở nụ cười sắc bén đóng lại.

-Đi thôi, Đại ca đang chờ.

Nguyệt Hàm biết ngay có mờ ám, liều mạng theo dỗi. Thấy họ bước đi một khoảng không xa, cô nhanh nhẹn cất bước theo.

-Nguyệt Hàm!

--HƠ—Cô bị tiếng gọi làm đứng tim.

-Lại là cậu, sao cứ ám tớ hoài vậy?_Nguyệt Hàm bị Tiểu Nhu gọi giật mình thở mạnh.

-Vào tiết rồi, tớ đúng lút ngang qua, cậu lén lút ở đây làm gì.

Nguyệt Hàm không muốn quan tâm, mắt dỗi theo hai bóng người leo tường ra cửa sao. Bỏ mặc Tiểu Nhu gằng ra tiếng:-Cậu mà nói nhiều tớ cắt cổ cậu, yên lặng theo tớ.

Tiểu Nhu bị ánh mắt như đạn làm hoảng hốt bụm miệng, tò mò bám theo Nguyệt hàm.

-Nhanh lên họ ra ngoài rồi, giúp tớ leo ra coi.

Cả hai nhanh chống leo ra, trình mò hai người kia leo lên mô tô. Nguyệt Hàm nắm kéo Tiểu Nhu bắt taxi đuổi theo. Miệng không ngừng hối thúc bác tài xế.

-Này, hai người kia là ai, cậu sao theo dỗi họ.

-Cậu biết Ngô văn lớp mình chứ, cậu ta có mờ ám làm chuyện xấu, còn hai kẻ này là động phạm. Nhìn tên Ngô Văn khờ khạo xem ra diễn rất dỗi có làm sao cũng không mò ra được, chi bằng theo hai cô ả này.

Tiêu Nhu lúc này mới biết ý định táo bạo của Nguyệt Hàm, gần nhưu nín thở thốt:-Hở, cậu đang ..đang làm thám tử hả,chuyện người ta làm gì liên quan gì cậu và tớ mà phải dính vào, mau về thôi.

-Không được, đã vô tình biết nhất định phải tra ra rõ ràng, Ngô Văn như tên ngốc vậy, suốt ngày đọc sách lại có chuyện bí mật kết giao với loại giang hồ, không phải đáng nghi á, không chừng Ngô văn bị kẻ khác lợi dụng làm chuyện xấu thì sao, tớ không thể bỏ mặc.

Xem ánh mắt kiên định của Nguyệt Hàm Tiểu Nhu thở dài bất lực đành chịu, dù gì cũng đã nhúng vào không thể cản nổi cô bạn cứng đầu.

Sao khi dừng xe ở một tầng hầm trên con đường văng thưa người qua lại. Cả hai cô vội vàng núp một bên quan sát.

Từ trong đám cỏ lao hoang ven vệ đường, có vài tảng đá lớn Nguyệt Hàm và Tiểu nhu thập thò núp vào. Mắt dỗi theo hai cô hái bước xuống mô tô vào đường hầm tối.

-Làm sao đây, gần quá sẽ bị họ phát hiện đó_Vô cùng căng thẳng, Tiêu Nhu sợ hãi quay sang Nguyệt Hàm.

Thật ra Nguyệt Hàm cũng không thua là mấy, tứ chi cũng cơ cứng ra, tế bào não cũng sợ sắp vỡ luôn, ngực thở phập phồng giọng run run :-Vào... trong thôi!

-Hả, thôi đi, tớ sợ quá, mình về đi_Mặt Tiểu Nhu xanh lè, cảm giác theo dỗi người ta thật đáng sợ. Đầu cô cứ lắc lia lịa.

-Thế cậu tự về, mình tớ vào!_Sắc mặt dù tái nhợt vẫn cố chấp, lòng gan dạ thì không có sự tò mò thì phần nhiều.

Không nói thêm lại sợ bị mất dấu, Nguyết Hàm bật dậy dứt khoác theo sau hai cô gái kia sống soái đi vào hầm tối.

Cô bước nhẹ nhàng sợ phát ra tiếng động bám vào chỗ bóng tối ẩn mình, từng giây cô đều quên cả thở, mồ hôi trán cũng tuôn ra.

Vào con Đường Hầm, bên ngoài nhìn vào thì tối, nhưng thật ra vào trong thì hoàn toàn khác, hai bên đèn vàng rọi xuống làm cái bóng phía mặt đường hiện lên sống động. Tiểu Nhu cũng không cách nào bỏ mặc mà về, thần kinh tê dại mà theo sau Nguyệt Hàm.

Điều kinh thiên động địa là vào trong một khoảng đường rộng mở ra như một thế giới mới của địa ngục tối.

Rất đông, rất đông người và tiếng hồ reo phấn khích. Cô ước chừng khoảng 30-40 người vây quanh, hai cô gái kia cũng hòa theo đám đông không nhận ra nữa.

Nguyệt Hàm và Tiểu Nhu hai tay đan chắt vào nhau, dính sát như keo cao su, mắt cả hai cũng không hẹn kinh ngạc nhìn nhau.

Trong đám đông đều là dân ăn chơi, tóc đỏ tóc vàng, quần áo có kẻ theo phá cách mà rách te tua, có kẻ lòe loẹt, nữ thì hở bạo chỉ mắc mỗi nội y.

--HÔ..HÔ…HÔ..YEAH..HÚ..HÚ….

Nguyệt Hàm cẩn thận bước vào trông, bọn họ lại không hề nhận ra có người đến chỉ phấn kích hô hào.

Quan sát thấy bọn họ là dân ăn chơi có tiền, phía trước là một đội quan mô tô hùng hậu xếp hàng dài.

-Trời ạ, họ đua mô tô à._Tiểu Nhu ngây người bật thốt, kéo Nguyệt hàm vào đám đông.

Một thanh niên chú ý ngeh được kế bên liền liếc sáng, ánh mắt nhíu lại đề phòng:-Hai người mới vào hội?Trong rất lạ.

Lập tức Nguyệt Hàm cười tươi, vẻ lằng lơ:-Anh đjep trai à, chúng tôi là người mới, tất nhiên chưa gặp, xin được làm quen.

Tên đó định nói gì tiếp, nhưng phía trên có đám phụ nữ mặc bikini cười cợt bảo:-Mau chuẩn bị đi, nghe nói hôm nay Vương Đế sẽ xuất hiện ở đây, nếu có thể may mắn lọt vào mắt xanh của người thì không cần lũ đàn ông bụng phệ đầu hối bao nữa.

Người thanh niên dáng vẻ cao cao, quần áo bảnh bao sành điệu phớt lờ đi Nguyệt Hàm và Tiểu Nhu dảnh tai lên ngeh rồi cười kinh:-Lũ đàn bà các người có khả năng được Vương Đế liếc qua à, nằm mơ ban ngày,

Bọn phụ nữ mặt tô son phấn kích động, sừng sộ như sư tử quay sang chanh chua chửi bới.

Tiểu Nhu và Nguyệt hàm kinh hãi, nơi đây phứt tạp cả hai như ngồi trên đống lửa, tập trung đảo mắt tìm kiếm bóng dáng hai phụ nữ kia.

Nào ngờ, tình huống nào cũng có thể gặp cảnh chó má, một cô gái xinh đẹp đến làm Nguyệt Hàm và tiểu Nhu choáng váng, cô ta thân hình bốc lửa đông đẩy va vào Tiểu Nhu. Khiến Tiểu Nhu bị chen giữa đám người toàn mùi phấn hoa không kịp phản ứng ngãm uỵch xuống.

-Cô kia, đẩy người ta còn không xin lỗi?_Nguyệt hàm bất bình kéo lại mặt nóng giận.

Cô gái xinh đẹp mặt đay nghiến cáu gắt vì bị đụn chạm hất mạnh tay Nguyệt Hàm ra:-Tụi mày là ai, dám lớn tiếng với tao.

Trong lúc này cô gái đó cũng sơ lượt xem qua Tiểu Nhu và Nguyệt Hà đánh giá, mặt khinh kỉnh:-Hai con mọt này từ đâu chui ra vậy?

Bị nười đẹp lấn áp, còn bị nhìn dò xét kinh khi, cô cao giọng không kém:-Tất nhiên chui từ lỗ mẹ ra, còn cô chắc chui từ lỗ quái thai mà ra. Đụn người ta còn không biết xin lỗi.

Người đẹp mắt trợn ngược, trước nay không ái dám nói cô như vậy, dĩ nhiên không chịu nhục, tay đẫy mạnh Nguyệt hàm mà lấn tới:-Mày muốn kiếm chuyện đúng không, hai tụi bây là từ ổ điếm nào hả, chị đây hôm nay dạy cho biết thế nào là biết tiếng người.

Tiêu Nhu muốn khóc thét, bấu chặt Nguyệt Hàm, run run:-Nguyệt hàm, về thôi, đừng gây nữa.

Lúc nãy những người xung quanh cũng vì vậy mà chú ý, họ bắt đằu xem vui giãn ra vòng quanh ba người.

Nguyệt hàm vỗ tay Tiểu Nhu trấn an, dù miệng cũng sợ đến đống băng, cứ hít vfao thở ra, có kìm nén không cho ngất xỉu:-Sợ gì chứ, chúng ta đến đây chơi, sao phải về.

Nói xong dùng ánh mắt khiêu kích nhìn. Bọn thanh niên xung quanh cũng góp vui hô hào:--Đánh đi, máu cởi cho chúng tôi xem nào!

Liếc nhìn xung quanh biết bọn họ đã trở thành tâm điểm, Tiểu Nhu thì rút người sau lưng Nguyệt Hàm. Vì bị mọi người chú ý cô gái xinh đẹp kia cũng không thể mất sĩ diện với đám bạn bè. Đánh giá xem hai cô gái trước mắt đầy thua kém mình, miệng cười kinh.

-Tụi bây không phải người trong hội, mau nói đến đây làm gì?

Chưa gì bị bại lộ, Nguyệt Hàm cố che giấu, tay ẩm ướt cũng run run:-Nhìn thế nào là không phải, trong đấy đông như vậy chẳng lẽ phải quen hết sao?

-Nhìn lại hai tụi bây xem, có giống ai ở đây không? Tụi bây biết ở đây đang làm gì không?

Nghe cô ta nói thế, liền khiến mọi người đề phòng, ánh mắt trở nên đầy ác ý, chỉ cần có chút sơ hở bọn họ sẽ làm thịt Nguyệt Hàm và Tiểu Nhu ngay,

Cô người đẹp trên người chỉ có bộ bikini sặc sỡ, trên ngực có xăm con rết dài. Nguyệt hàm và Tiểu Nhu tự nhìn lại. Cả hai mắc bộ đồ rất bình dị, áo thun quần jean, rõ ràng nói lên còn nhà gia giáo đàng hoàng. Nguyệt Hàm không nghĩ phụ nữ ở đây đều hở bạo như vậy, ngó qua mấy cô gái đang vãy cờ trên bục cỗ vũ chỉ mặc mỗi cái quần chip, bộ ngực táo bạo thả rong vô tư. Nghĩ đến bản thân mình cũng thế lại rùng mình.

Vểnh cổ lên, nếu lộ ra vẻ sợ hãi nhất định hôm nay bọn họ sẽ chôn sống hai cô tại đây, Nguyệt Hàm đành liều mạng:- Nghe nói hôm nay Vương Đế sẽ đến xem đua xe, chúng tôi tất nhiên phải tạo ấn tượng với Vương đế, nếu giống như mấy cô nhìn hoa cả mắt, người sẽ để mắt tới sao?

Mọi Người nghe vậy Ồ một tiếng lớn, quả thật câu nói vô cùng có lý, trong đám sâu đen nếu có vài con sâu trắng tất nhiên người bắt mắt ngay con sâu trắng rồi.

Đột nhiên cô gái có xăm hình con bò cạp liền đâu xông ra, vẻ mặt sắc bén, rõ ràng nhìn ra được điều gì đó:-Được, nếu cô nói mình là người trông hội, chứng tỏ cho chúng tôi thấy, thứ nhất ai ở đây cũng có hình xăm riêng biệt, thứ hai kĩ năng đua xe, thứ ba chơi được LSD.

“LSD”: Loại thuốc này có các tên gọi như “viên giấy” “trip” hay “ma túy giấy LSD”. LSD là một loại thuốc gây ảo giác và làm thay đổi tâm trạng, nói trắng ra là loại ma túy gây ảo giác cực kỳ mạnh. LSD không vị, không mùi, và không màu.

Nguyệt hàm liếc qua Tiểu Nhu phía sau lưng, nhỏ giọng :-LSD là cái chó má gì thế?

Đanh mắt tiểu như suy đoán:-Có lẽ là loạt ma tý gây áo giác, hiện nay phần đông dân ăn chơi điều rất chuộng.

Đập mạnh một tiếng dữ dội nơi lòng ngức, tay chân tê dại. “Chết rồi, ba cái điều không biết, Henry không ở đâ nhất định anh sẽ có cách cứu mình”

Bị mấy chục con mắt đam vào từng tứ chi, cô ngứa gáy như rận bò người, ánh nhìn ai cũng muốn giết người. Lòng cô u ám không vực nỗi.

-Sao, có dám không, nếu không phải mà dám trà trộn vào đây nhất định là nhà báo hay cảnh sát, tốt nhất nên khai thật đi.

Cô gái xinh đẹp xăm con rết, giọng chua ngoa, ánh mắt cười gian ác.

-Nguyệt Hàm, có phải chúng ta sẽ chết ở đây không?_Mắt lưng tròng Tiểu Nhu nghẹn giọng.

-Im miệng đi, chết cái gì!_Nguyệt Hàm mắng một tiếng, dửng dưng bước ra tự tin, nghiến răng:-Mấy người muốn thế nào?

Cô gái xăm bò cạp nụ cười ta, đão đôi mắt tới gần:-Trước tiên lấy hình xăm ra xem.

Tiểu Nhu kéo Nguyệt Hàm lại:-Chúa ơi, làm gì chúng ta có xăm mình chứ, cậu mau van xin họ đi, biết đâu thành thật được khoan hồng.

Cả đám người hò reo:-MAU CHO CHÚNG TÔI XEM ĐI.

-PHẢI RỒI, CÓ NGON THÌ LẤY RA

-NHÌN MẤY CÔ EM MẪU GIÁO NÀY THÌ HẲN NÓI BỪA RỒI.

-CÓ KHÔNG HẢ?