Tính Mạng Cô Thuộc Về Tôi

Chương 122




Tôi vĩnh viễn cũng không muốn nhìn thấy anh, kẻ không có nhân tính như anh đáng lý phải là người nằm trên giường kia chứ không phải Tống A Vĩnh.

Giọng nói lạnh lẽo của cô đập mạnh vào lòng ngực Max. Đồng tử của Nguỵêt Hàm lúc này chứa đựng đầy câm phẩn, óan hận , còn thu cả thân ảnh to lớn người đàn ông rõ rệt.

Cô không rơi nứoc mắt, cũng không còn chút cảm giác đau đớn nào hơn nữa. Cô chỉ chờ…chờ người đàn ông này biểu hiện ra cảm xúc gì. Thật sự cô muốn biết hắn sẽ như thế nào khi cô nói ra sự thật mà hắn che giấu bây lâu nay. Là kích động, chột dạ, hay đau lòng.

Ngược lại, cái cô thấy là sự bình tĩnh đáng sợ, Gương mặt này có phải tận thế cũng không khiến hắn hỏang sợ hay không. Hắn lừa gạt cô 5 năm, hại cô 13 năm nhà tan cửa nát. Rốt cuộc kiếp trước cô làm gì có phải cô phỏng hỏa giết dòng họ hắn hay không.

Max bước tới kéo tay Nguyệt Hàm, lại không nói vào vấn đề mà Nguyệt Hàm cần biết :---Sức khỏe không tốt, đừng kích động.

Nguỵêt Hàm lập tức giựt tay ra, giống như sợ hãi người đàn ông này chạm vào mình. Ánh mắt cô muôn vàn sự thống khổ :-Đủ rồi, bây giờ anh giả vờ quan tâm tôi làm gì, có ích sao, có thể trả cha mẹ tôi về được không, có làm tôi trở về 13 năm trước êm ấm hạnh phúc không, có khiến Tống A Vĩnh tỉnh lại không, tại sao 13 năm trước anh không quan tâm đến tôi có tốt hay không. Lúc anh siết cổ tôi có để ý sức khỏe tôi tốt hay không, lúc anh đưa tôi vào phòng lạnh cả ngày sắp chết cống sao không nghe bảo sức khỏe tôi không tốt, khi tôi phải liều mạng giết người để giữ mạng sống sao không thấy anh đến bảo tôi đừng kích động, khi bị anh bắt đi huấn luyện mạng cũng không giữ nổi thương tích đầy mình cũng chưa nghe hỏi tới thế nào. Sao bây giờ tôi biết sự thật rồi. Anh lại nghĩ được cách gì sao, muốn quan tâm tôi giữ tôi ở lại mặc anh dày vò vui vẻ……ưm..ư

Cô càng nói càng hăn giọng nói vô cùng mất kiềm chế , đôi mắt không rơi giọt lệ nào nhưng đã đỏ hoe lên hết cả. Nhìn cô như vậy cũng chưa kịp hết lời. Max kéo mạnh người cô ôm chặt trong lòng, liền bá đạo hôn xuống môi cô thật mạnh.

Max giữa chắc cơ thể vùng vẫy của cô trông lòng, giống như sợ không thể nhập cô làm một, hắn tham luyến bờ môi nhỏ không ngừng cắn mút, hắn sợ bờ môi mà hắn yêu thích sẽ nói lời hắn hắn điên cuồng mút lấy. Nguỵêt Hàm không ngừng đánh hắn, thì hắn liền trói tay cô ra sau lưng, bá đạo ngông cuồng thế này chứng tỏ hắn đang nổi giận, nhưng lần này cách hắn nổi giận khác với mọi khi, giết cổ thảy cô xuống lầu hay bắt trói cô vào phòng băng, lần này hắn phát lửa giận như đốt cháy đôi môi từng chút một lan tỏa ra khắp cơ thể cô. Khi thấy cô không còn chống cự cơ thể cũng mềm nhũng, hắn lại trơ nên dịu hơn, đôi bàn tay to lớn ấm nóng áp vào hai má cô ghìm chắt không buông. Cứ như thế mật ngọt ăn đến nghiện. Đầu lưỡi tham dò tàn bạo từng nơi một, còn liên tục mút lấy không có điểm dừng.

Đầu mũi cao nhọn lành lạnh của hắn chạm vào da cô có cảm giác vô cũng chân thật, đây không phải lần đầu môi chạm môi, nhưng lần này mùi vị đầy sự khao khát chế ngự đối phương hoàn toàn mãnh liệt, không có dục vọng, dường như cô đang cảm nhận được Max đang bế tắc, giống như một con dã thú rơi vào đường cùng chỉ có thể hun hắn chiếm lĩnh còn cả sự lúng túng.

Cô lấy lại chút minh mẫn còn xót, ầm ừ trong đôi môi của hắn phát ra tiếng :---Thật phát tởm...

Bất chợt đôi mắt đang nhấm nghiền hưởng thụ sự độc chiếm chỉ thuộc về mình lại mở to thoáng chốc biến thành u ám, sa sầm, đôi môi mỏng run rẫy buông ra. Hơi thở cũng nặng nè khiến lòng ngực phập phòng lên xuống, chân mày kiếm rậm đen cũng chau chặt nhìn cô thật lâu. Trong đôi mắt sâu thẩm của hắn in gọn bóng dáng đang hoảng loạn hít thở khó khăn của cô.

Thấy hắn im lặng buông cô ra, lòng như được giảy thoát, có điều khi nhìn thấy đôi mắt sâu hút mi dài khẽ run híp lại, mang một nỗi buồn phảng phất khiến người ta nhìn vào cũng đau lòng.

« Ánh mắt của hắn là ý gì, có phải mình hoa mắt hay không » Cô nghĩ qua rồi mím môi gạt bỏ, cứng họng nhìn lên trên gương mặt điển trai không khuyết kia, cả cơ thể bước lùi lại đến mép cạnh giường.

-Anh đừng bao giờ chạm vào tôi, kẻ máu lạnh mất nhân tính như anh khiến tôi đến gần cũng phải nổi da gà mà kinh tởm. Anh đụn bao nhiêu phụ nữ, tay dính bao nhiêu máu, làm ơn đừng chạm vào tôi, chẳng thà tôi chết.

Lời nói vừa nói ra, lòng có có phần quăn đau, nhưng lời đã nói thì không rút lại được, trông thân hình to lớn dù trời có sập xuống hay sóng thần có tới cũng không cách nào lây chuyển được hắn dù là cái mau mày.

Cô cứ nghĩ giờ khắc này có thể sẽ chết dưới tay hắn, tay cô bóp chặt, phần kiên cường mạnh mẽ còn bao nhiêu đem ra dùng hết trước mặt hắn.

Đôi môi mỏng chẻ của hắn mím chặt, tâm trạng hỗn loạn này khó thể phân tích được, chỉ thấy đôi mi dày phủ xuống che khuất đôi mắt phứt tạp,tay bóp chặt nổi đầy gân xanh nhưng lại cố tình bỏ vào túi quần che giấu sự nóng giận. Hắn lướt qua thân hình nhỏ, gần như cô đang cố lấy năng lực của bản thân để bảo vệ mình, ngón tay cô cũng dần hiện gân đen. Lập tức hắn thở ra một cách bất lực, giọng lạnh lẽo cứng ngắt :-----Tôi ra ngoài, tạm thời ở đây không được đi đâu. Nên nhớ, không được sử dụng năng lực.

Nguyệt Hàm ngây người, hắn đang kìm nén cơn giận, cô chỉ là đang bị bức bách mà muốn dùng năng lực để tránh hắn sẽ hại gì cô, không ngờ hắn trái ngược không nổi giận còn nhịn cô.

Không đợi cô phản ứng thêm, hắn sầm mặt nhanh chóng bước ra, cho đến khi cô nhận thức lời hắn nói chính là bắt nhốt mình ở đây, liền nổi giận đập cửa :----Không, mau thả tôi ra, tôi phải gặp A Vĩnh, Có chết cũng không ở cũng chổ với kẻ thù. Nói anh biết Dương Vĩ hay là Max gì thì tôi cũng sẽ giết chết anh trả thù cho cha mẹ, sẽ có ngày tận tay tôi giết anh, đồ khốn khiếp.

---RẦM----RẦM---

Tay cô càng đạp mạnh dữ dội vào cánh cửa. Ở bên ngoài, người đàn ông không có nhân tính kia với vẻ mặt nuốt cả con người vào bụng tay nắm chặt khóa cửa như bẻ gẫy, xương quai xanh hiện rõ đang siết chặt hàm, thật ra, ai mới là kẻ đáng thương nhất đây.

« Người phụ nữ kia thật không biết tốt xấu »

Thân ảnh vững chãi mạnh mẽ lặng lẽ bước đi xa.

Bên trong Nguyệt Hàm ngồi thụp xuống vì kiệt sức la hét giẫy giụa, lại biết cơ thể bản thân cũng không đủ dùng năng lực mà càng quấy.