-Lạc Thần, xem ra ngài vẫn ổn như thế, cổ phiếu đã trở lại, xem ra 1 tháng mà ngày đã đưa tất cả vào quỷ đạo, tôi thật ngưỡng mộ tài năng của ngài.Nào chúc mừng cậu đã trở lại vị trí của mình, và cạn ly vì lần hợp tác đầu tư kinh doanh bất sản của chúng ta sẽ thành công.Khà..Khà ---Chers--_ Tống Hào cười tay nâng ly mời Lạc Thần.
-Tôi cho ông biết một chuyện_ Lạc Thần ra vẻ mờ ám. Mắt liếc qua liếc lại cẩn thận, nhỏ giọng:-… Max đã trở về.
Tống Hào giật mình, kinh hỏang, có chút biến sắc:_Lạc Tổng, đây không phải là chuyện đùa chứ. Làm sao có thể…
Lạc Thần dựa người ra, ánh mắt thâm sâu:- Ngài nghĩ 1 tháng mọi thứ có thể trở lại bình thường như vậy, đây là việc ngoài khả năng của tôi. Max thật sự không chết.
--…hà hà, ngài đùa sao, nếu hắn trở về không thể nào ngài có thể ngồi đây bình ổn nói chuyện với tôi. Còn có thể dập tắc dư luận, đặc biệt đưa cổ phiếu tăng không ngừng, còn lên sàn giao dịch bất động sản. _Tống Hào một mức cho ràng Lạc Thần đang hù dọa mình.
Lạc Thần cười nhạt:- Tất cả điều một tay Dương Vĩ sắp đặt. Hắn ta chính là để tôi ngồi đây bình ổn nói chuyện với ông, Tống Hào!
Tống Hào lại bắt dầu khẩn trương, cơ mặt co đến hiện đầy nếp nhăn:-Lạc Thần, đừng hù dọa tôi, đừng xem thường lão già này, không phải hôm đó ngài đến gặp Dương lão gia sao. Ruốt cuộc lại biến thành Dương Vĩ. Hắn còn để ngài yên bình ngồi đàm quyên với tôi. _Âm thanh có vẻ thiếu bĩnh tĩnh hơi thở Tống Hào càng dồn dập, :- …Cả đưa nguồn vốn của Tống Thị vào CEO cũng do hắn sắp xếp sao.
Lạc Thần nheo mắt.
Hắn tự hồ nhớ lại cảnh hôm đó. Vẻ mặt u tối của Max, vừa lãnh đạm lại ma mị, khiến người ta không cách nào thoát ra khỏi mê cung mà Max tạo ra, giống dư Diêm Đế có thể dễ dàng bóp chết mọi thứ nằm trong tay hắn. Con người này dù có ở gần 20 năm cũng không thể nhận ra điểm yếu, sự rung chuyển nội tâm là vô lực không cách nào đâm thủng.
Lạc Thần nghiêm giọng:- Cho ông biết, nếu muốn đấu với Max hoàn toàn là không có khả năng.
Tống Hào trợn mắt. Max và cả tên Lạc Thần điều nhìn ra dã tâm và âm mưu của Lão cũng không lạ, nhưng lão biết đây không phải chỉ là hù dọa, mà chính là sự nguy hiểm sắp cận kề, lão nhoe mắt dò hỏi:- Vậy…cả điều ngài nói cho ta biết cũng là Max nằm trong sắp đặt. Có ích gì vóiư việc hắn muốn ta biết chuyện này. Là nhắc nhở…hay cảnh cáo.
Lạc Thần uyển chuyển lắc ly rượu vang đỏ 1996, uống một ngụm, lại bắt đầu mờ ám:- Không, từ 30 phút trước ông ký vào bản hợp đồng giao dịch giữa CEO và Tống thị…thì đã kết thúc rồi.
--Rầm---
Lão tức giận đứng lên đạp bàn, điên tiết.:-CÁC NGƯƠI..LỪA TA…
Lạc Thần cũng thuận tiện đứng lên theo, tay bỏ vào túi:-Tất cả, điều do Max sắp đát, người bị lừa thảm hại không chỉ có ông, tôi cũng chỉ là một con cờ tử của Max thôi, hắn năm trong tay sinh mạng của chúng ta.
--Ý ngươi…
-Chúng ta…chung một thuyền…
-Vậy mà ngài còn có thể bình tĩnh ở đây được sao. Tôi không thể đánh cuộc cả sinh mạng và công ty Tống Thị.
-Chẳng ai muốn đem sinh mạng của mình cho người khác nắm giữ, tôi chỉ là bị ép buộc phải đưa ông vào. Em gái tôi bị hắn giam giữ, tôi chỉ có thể làm theo ý hắn để giữ được mạng em gái, không biết được sao khi chúng ta bước ra cánh cửa này chuyện gì sẽ xảy ra đâu.
Đôi mắt cả hai hướng ra cửa, dường như ta lúc này họ biết rõ chung một chí tuyến, một kẻ đối đầu, cả chung một sự sợ hãi.
-Max quả là đáng sợ, nhưng hắn cho cậu cơ hội, lần này cậu phản bội hắn lần nữa, nếu như…
-Vốn dĩ hắn chưa từng cho ta cơ hội, đây chính là con đường chết, cơ hội chỉ có thể do ta tự tìm lấy, một mình ta có thể không đủ khả năng, nhưng bây giờ tôi và ông không phải là đi cùng đường sao, để tôi cứu được Hoa Hoa ra, sẽ chính tay mình lật ngược lại tình thế. Max …! Để tôi xem anh lợi hại thế nào.
---------------------------------------
---RÈ..Rè…---
Trên giường điên thoại rung liên tục.
Bóng người đứng hướng ra cửa kính vẫn bất động mặc kệ thứ âm thanh gay phiền não.
Gương mặt hiện lên sự tĩnh lặng u buồn.
Phía sau lại không biết đến tư flúc nào, không thể chịu được tiếng ồn của điện thoại, liền đi tới nhấc lên.
Nguyệt Hàm giật mình liền kíhc động ngăn cản:-Đừng nghe.!
Max mặt lạnh lẽo liếc cô một cái, liền trượt vào màn hình.
- …..ALô…ruốt cuộc em chịu nghe máy rồi sau. Có phải em không, em vẫn ở trên thế gian này đúng không, Nguyệt Hàm. Mỗi ngày anh điều gọi cho em, gọi em trong vô vọng, cuối cũng cũng nghe tiếng đỗ chuông, nhưng sao bây giờ em mới bắt máy chứ.
Max cố tình mở loa ngoài cho Nguyệt Hàm nghe.
Phía bên kia là giọng nói của A Vĩnh, nghe rất chậm rất đau. :--Nguyệt Hàm à, thật là rất lâu…rất lâu em biết không..anh chưa được nghe giọng nói của em. Anh nhớ em…
Giọng A Vĩnh nghẹn lại, càng lúc càng nhỏ, dường như anh đang cố đề nén lại nỗi đau và nỗi nhớ cô lại, nó như muốn làm anh phát điên.
-Nguyệt Hàm…e..m đang bên ai..sao cũng đựơc..chỉ cần e không đau khỗ, chỉ cần anh nghe được giọng nói của em…em lên tiếng đi…hi..anh tham lam thật …anh con đang nghĩ muốn nhìn thấy em nữa…anh thật rất mệt. Tìm kiếm em anh thật sự đã mệt lắm rồi..
A Vĩnh bên kia như tiều tụy đi hẳn, sắc mát nhợt nhạt anh như mất đi cả sự sống, không ngờ một người đàn ông như nah lại vì một cô gái đã bỏ roiư anh mà thảm bại như vậy.
Nguyệt Hàm không chịu được. Liền muốn cất tiếng. Thì Max lập tức tắt đi.
Lòng cô bối rối vô cùng, tay cô bấu chặt. Mi mắt sựp xuống không cách nào ngẫng đầu, dường như đôi mắt cô cay cay.
Max vẫn thái độ lãnh đạm, đôi mắt sâu hơi nhíu lại. Tâm tư của cô gái trước mặt khiến hắn cảm thấy khó chịu. “Là em đang đau lòng sao?”
-Trịnh Nguyệt Hàm luôn nhe nanh múa vuốt, không sợ trời không sợ đất lại bày bộ mặt yếu đuối này trứơc mặt anh. Có biết em đang làm điều sai lầm rồi không._ Max đanh mặt. Giọng trầm lạnh.
-Lão Đại..em…:-Trịnh Nguyệt Hàm từ khi trỏ về điều được Max sắp đặt hết mọi việc, kiểm tra cơ thể, thí nghiệm thuốc, cô giống như biến thành một con chuột bạch., hay một sinh thể lạ vậy. Cả ăn, ngủ, ở đau, phải làm điều được Max quyết định.
-Thân ảnh lớn, tỏa hơi u ám, tiến lại gần cô:- Bây giờ không phải là lúc em suy nghĩ những việc này, mau cất hết những cảm xúc thừa thải đi. Mau chống khống chế con vật trong não em. Em nên biết cơ thể em không con được như người bình thường nữa.
Nguyệt Hàm cảm nhận được mùi thơm nhẹ dịu từ cơ thể Max, lại thấy dễ chịu đi, cô thể mạnh, cố nén mọi thứ lại:- Được, em biết rồi Lão Đại, thật ra em chỉ cảm giác không đành lòng để A Vĩnh chịu dày vò như vậy. Lão Đại anh có thể hứa với em sau khi chữa được thứ sức mạnh trong cơ thể em, anh có thể để em đi giải quyết chuyện riêng tư của mình không.
Max trầm mặt giây lát, gương mặt tuấn tú dưới ánh nắng chiều ẩn hiện tôn lên những đường nét xuất chúng mạnh mẽ, lạnh lùng nam tính. Nhưng đôi mắt đầy phứt tạp. Max nhẹ nhành giơ tay lên vuốt tóc cô. Âm thanh nhàn nhạt :- Chỉ cần em không tự ý rời khỏi anh, thì tất cả yêu cầu của em anh sẽ cho phép.
Nguyệt Hàm tâm tĩnh liền như mặt hồ nước bị dao động, hắn lại ôn nhu kì lạ, cô ngước mặt lên:- Max, cám ơn anh.
Lập tức ánh mắt của Max lại chuyễn động, môi đỏ mỏng chẻ mím lại “ Cám ơn, em cũng biết 2 chữ này với anh”
Trước nay giữ hai người ít khi có tâm tình yên lặng, không khí ôn nhu thế này hiếm khi xảy ra, chỉ toàn là sự bá đạo, độc tài, lạnh lùng, giông tố, cũng chưa có nói chuyện nhượng bộ đối phương. Dù bây giờ đôi khi Max đột nhiên lại dịu dàng kì lạ, nhưng mấy năm qua thái độ khác thường này cũng làm cô không thấy thích hợp được.
Không khí có thể cũng làm Max kì lạ, liền đổi sang gương mặt lạnh nhạt, hắn bỏ tay vào túi quần không muốn dùng không khí này nói chuyện nữa mà quay mát đi.:-Đựoc rồi, nghĩ ngơi đi,mai con phải lại phòng thí nghiệm kiểm tra.
Nguyệt Hàm mĩm cười “Có thể Max đã thay đỗi”
Bóng lưng hắn khuất sau vách tường, Môi mỏng khẽ cười, dường như là lẩm bẩm gì đó “Đây là cảm giác hạnh phúc mà người ta nói sao”
---------------------------------------------------------
-Bội Bội, cô đã nghiên cứu được gì trong sách mà ông cô để lại._Tiến sĩ Mauter nâng cập kính lên.
-Cháu, không thể hiểu hết quyển sách này nói gì.
-Đây là virut T do năm xưa đội thí nghiệm khép kín của chính phủ chế tạo, vốn dĩ chưa hòan tất thì bị ông cô lấy cắp. Nó chính là chưa hoàn thiện, khiến con người ta biến đỗi gen, có được sức mạnh không thuộc về con người. Chính vì Lúc đầu Nguyệt Hàm nhiễm phải vi khuẩn Sart, nó là một loại chất độc cực mạnh, chỉ cần bị nhiễm sẽ biến thành những cái sống, may là đã hủy nó, ông cô tạo ra thứ này quả là quá nguy hiểm.
- Virut T tiêm vào Nguyệt Hàm đã ức chế sự lây nhiễm các tế bào. Hai thứ nay, có thể nói đang ăn nhau trong cơ thể cô ấy. Haiz….
-Ý ông là gì?_Max nheo mắt
-Ngừoi ta nói lấy độc trị độc chính là như vậy sao_ Lạc Tư trầm mặt lên tiếng
-Không, đây không phải độc trị độc, mà nó đang liên kết lại sản sinh ra những khả năng đặc tính của nó. Cơ thể Nguyệt Hàm vì là nữ nên không đủ mạnh để khống chế nó. Chúng tôi đã kiểm ra cơ thể cô ấy. _Tiến Sĩ Rose bấm vào màn hình phản chiếu trên không trung, nhứng dữ liệu liên tục cập nhật, cơ thể Nguyệt Hàm hiện trên màn hình chiếu, được phân tích từng bộ phân, cả tế bào nhỏ nhất.
-Mọi người nhìn lên màn hình. ---Tít—Tít—Tít--- Hàng số chạy dày trên màn hình đựoc phân tích
-Các tế bào máu của Nguyệt Hàm xem kia_Lạc Tư căng thảng.
-Phải, chúng nó tách li nhau bám vào các thành tế bào máu để phát triển, sống như kí sinh vậy._Tiến sĩ Mauter nghiêm mặt.
-Ảnh hưởng thế nào?_Max im lặng theo dõi, lạnh lùng cất tiến.
-Cô ấy, có thể biến thành con quái vật, có sức mạnh khủng khiếp. Phải đưa ấy qua Mỹ, cục thí nghiệm ở đó có thể giúp được.
Bội Bội sợ hãi nhìn qua nơi Nguyệt Hàm đáng nằm bất động. Nhữg sợ dây đang quấn lấy cơ thể cô, ánh đèn light sáng rực rọi vào gương mặt cô đang nhắm mắt thật yên tĩnh.
-Không đựơc, nơi đó sẽ mổ xẻ cô ấy ra để làm vật thí nghiệm cho bọn mất_ Phúc Hòang kích động phản đối.
Max nhìn qua Nguyệt Hàm đang nằm trong ống kiểm tra. Tâm tư không thể hiện, đối mắt thì phứt tạp.
-Max, anh quyết định đi._Mọi người như hi vọng vào câu nói của Max, ai cũng nhìn hắn mong đợi.
Max im lặng lúc lâu, nhìn vào vẻ mặt ngủ say của Nguyệt Hàm.
-Không đi đâu cả, mau chống tìm ra cách để cố ấy về bình thường, đưa bọn tiến sĩ giỏi nhất của các nứoc về đây, bằng mọi cách. Nếu không trị được cũng không cần sống nữa. _Hắn lạnh băng cất bước nhanh đi, ném lại sự hủy thác.
-------
Max ngồi thật lâu nhìn ngắm vẻ mặt Nguỵêt Hàm nằm ngủ trên giường. Trong bóng tối gương mặt Max ẩn hiện từng đường nét hòan hảo, chiếc mũi cao vẫn kiêu ngạo, xương quai xanh vẫn quyến rủ,chỉ đôi mắt hai mí thật sâu đen lấy lại mang nét thống khổ khó tả, Đôi mi khẽ lay động, đôi môi chẻ mỏng đỏ mím lại khẽ nhấc:-Tôi nhất định không buông tay, cũng không để em đi đâu cả, chỉ cần em ở trong tầm mắt tôi, mọi thứ…sẽ ổn thôi. Trịnh Nguỵệt Hàm.
Max nhẹ nhàng chuyển động cơ thể thấp xuống, hôn lấy đôi môi nhỏ đang ngủ say. Tựa hồ như một cơn gió nhẹ mát dịu thóang qua.
Lát sau Max đi ra.
-Giao toàn bộ cho cậu ta đi_Max lạnh giọng ra lệnh.Nhìn sắp tài liệu trên tay Phúc Hòang.
Phúc Hòang gật đầu, muốn đi như lại do dự có chuyện nói. Mã biết Phúc Hòang muốn nói gì liền nói tiếp:-Có phải muốn biết tại sao phải giao cho thằng nhóc đó.
-Xin lỗi, đáng lí xưa nay việc anh làm chúng tôi không phải hỏi đến nhưng…liên quan Nguỵêt Hàm..
-Chính vì liên quan Nguyệt Hàm, phải đưa cho Tống A Vĩnh. Có những chuyện biết qua nhiều không tốt, nhưng cũng có ngoại lệ.
Sau khi Phúc Hòang đi, Ánh mắt Max thâm sâu tà mị hiện lên, âm khí lan tỏa lạnh lẽo.
--------------------------------------
-Tống Thị sau 3 ngày chỉ còn lại cái võ trỗng, bao nhiêu tiền đõ ra không nhứng không lấy lại được, mà còn mất công vô ích_.Lạc Thần chẳng phải chúng ta đã đi nứoc cờ khác sau.
Tống Hào tóc bạc đi nhiều, như sắp phát hỏa.
-Lạc Thần, cậu nói không phải Duơng lão gia sẽ giúp chúng ta sao_Cầm điện thoại tay lão run run.
Miệng co giựt, ánh mắt thâm ác hiện tia lửa đỏ.
-Cậu mau đến gặp tôi đi.
----Rầm----
-ĐÂy là gì?
Tống A Vĩnh tức giận xông vào.
-Ông Tống, xin lỗi chúng tôi đã nói với Cậu Tống ông đang bận nhưng mà…
Tống Hào nghiêm mặt, cho lui thư kí lui ra.
-ĐÂY LÀ NHỮNG GÌ CHA LÀM SAU, THẬT RA CÒN BAO NHIÊU CHUYỆN XẤU XA CHA LÀM CHƯA HẾT ĐÂY.
Tống hào bình tĩnh mở sắp tài liệu ra, chứng cớ những việc ông làm điều đầy đủ, rửa tiền, buôn lậu hàng cấm, giết người, còn có cả hình chụp 14 năm về trước ông sai người giết gia đình Trịnh Nguyệt Hàm,…
Tay run run, gân máu nổi đỏ lên.
-LẦN NÀY CHA NGHĨ CÓ THỂ THOÁT ĐƯỢC SAU.
-Ai đưa con những thứ này._Ông nén giọng nói.
-Giờ điều này quan trọng sau_A Vĩnh cười lạnh.
Tống Hào lại cố đề nén, gằng ra tiếng:-Còn ai biết về nhứng thứ này, ngàoi con ra. Đây chỉ là bản sau, mau nói ta biết, người đưa là ai.
-BIẾT RỒI THÌ SAU, BIẾT RỒI LÀM GÌ, GIẾT NGƯỜI DIỆT KHẪU À, VẬY.._A Vĩnh cười khinh:---….VẬY CON SẼ LÀ NGƯỜI ĐƯỢC ƯU TIÊN TRƯỚC PHẢI KHÔNG
---RẦM—
Tất cả đồ trên bàn điều bị gạt đỗ.
-ĐỦ RỒI, IM NGAY, MÀY MUỐN CẢ CÔNG TY NÀY LỌAN LÊN SAO. Mau nói ta biết ai đưa những thứ này_ Tống Hào nghiến răng.
A Vĩnh tuyệt vọng, vô thức lắc đầu:--Dừng lại đi, đừng sai phạm nữa.
-Không thể, đến nước này không có con đường lui nữa.
-Là một ngừoi họ Lạc đã gửi đến. Hình như để tên là Lạc Thần._A Vĩnh mệt mỏi thấp giọng nói:- Đầu thú đi, không bao lâu nữa người ta sẽ đem mọi chuyện ra ánh sáng, cha..
-Họ Lạc…_Tống Hào tối sầm mặt, tay bóp lấy thành ghế run run, nghiến răng :--Lạc Thần, mày giỏi lắm.