Max đuợc cô chị gái nguời Ai cập xinh đẹp có phần để ý. Suốt buổi chiều
cứ tới lui hỏi thảm Nguyệt Hàm, Xem như ân cần, ánh mắt thì cứ đảo qua
khuôn mạt lạnh lùng của Max. Khí phách, và thái độ lạnh lùng lại bất cần khiến người khác điều ấn tuợng.
Nhìn ngàoi trời đã tối. Xung
quanh các nhà điều đóng cửa sớm.Thương this a mạc ban ngày là rất nóng.
Nhưng về đêm lại lạnh giá.
-Ngài, có cần nghĩ ngơi không, ngồi
đây đã lâu như vậy, cô gái cũng đã ngủ rồi._Tauret (Chị cả) ân cần lại
hỏi Max. Đang ngồi trầm ngâm một chỗ trông Nguyệt Hàm.
Bởi vi,
hắn không an tâm, cơ thể Nguyệt Hàm khi tiêm thứ đó vào không biết sẽ có chuyện gì xảy ra, tuy tỉnh lại vẩn bình thường nhưng cũng chưa chắc sẽ
thấy được nhanh dấu hiệu bất lợi. Hăn vốn rất đa nghi và luờng trước mọi việc.
Thái độ tuy mang phần tôn trọng nhưng vẫn lạnh nhạt:-Cám ơn, tôi không cần đâu.
Có một chút thất vọng. Tauret buồn bã nhìn xuống gương mạt vô cảm kia
lại ân cần nhìn cô gái nhỏ ngủ say trên giường Tauret có chút ngường mộ
lại ghen tỵ quay đi.
Không nhửng chỉ có ánh mắt của Tauret là
ghen tỵ. Mà con 1 Bội Bôi đau lòng nhìn từ góc khuất. Mạt cô long lanh
ngấn nươc. Tâm trang cô phứt tạp khó tả. Lại nhìn Max một chút cùng
không rời khỏi nguyệt Hàm. Thở dài cô luyến tiếc quay mạt đi ra
ngòai.Ngồi một góc.
Buồn tay mà nghịch cát. Cô sống trông rung
cây cối hoa cỏ, chim choc thú rừng vô kể. Ở đây lại hoang vu, trơ trọi.
Tòan là đất cát vàng. Khiến cô căm giác bản thân càng cô quạnh. Nhìn lên bầu trời phủ kín lớp áo đen, cả sao cũng không thấy. Cô bất chợt rơi
nước mắt. Cô nhớ mọi người “Ông nội, Má Nương, Chị Na, …và cả người cha
chưa từng nuôi cô lớn. Nhưng ông lại khiến cô hối hận mà bật khóc ra
tiếng. Cô sẽ đi về đâu đây, cả Max củng không cần cô. Nếu cô một lần
được Max quan tâm như với Nguyệt Hàm cô sẽ không còn thấy chết mà hối
tiếc, cô nghĩ cô yêu người đàn ông đó là thật. Nhưng Nguyệt Hàm đã vì
mình mà bị thương, mình mắc nợ cô ta”
Từ phía sau một giọng nói nam trầm:-Cô đúng là con nít, lớn chừng này con khóc nhè à.!
Bội Bội không quay mặt lại, vội vàng quẹt nước mắt:-Anh thi biết gì
chứ, anh biết được cảm giác cô đơn lẻ loi không người thân sao.
Thiếu Thất cười ngồi xuống bên cạnh Bội bôi. Nhìn lên cao nói với giọng nủa đùa nửa thật:-Lúc tôi bị ba mẹ bỏ cũng đâu có khóc như cô chứ.!
Bội Bội ngẩng mặt:-Anh cũng, không có người thân bên cạnh a!
Thiếu Thất cười, nụ cười nếu không nhìn kỉ thì sẽ không nhận ra có một
sụt đau thương phảng phất. Bội Bội ngạc nhiên. Gương mặt túan tú có nét
như con gái lại khiến cô hơi choáng. Tuy không mạnh sự dũng mạnh và lạnh lùng như Max, Thiếu Thất lại mang lên sự quyết rủ của lòai cáo, nét
tinh anh lại khôn khéo, đa phần nét mặt tây lai như con gái.
-Họ mất sao.? Tôi cứ nghĩ chỉ mình tôi cô độc nhất ở đây.
Thiếu thất trầm giọng, không nói về mình lại nói về người khác:- Không
chỉ có cô là không còn người thân. Mà cả Trịnh Nguyệt Hàm, cô ta còn
đáng thương hơn cô nhiều. Sự cô đơn của cô bây giờ chẳng bằng chí ít
những gì Trịnh Nguyệt Hàm trãi qua.
-Trịnh Nguyệt Hàm cô
ấy---Bội bôi hơi giựt mình, trông cô ta mạnh mẽ lại thông minh, không có chút gì là bi quan hay thống khổ. Còn đuợc Max yêu thương nghĩ răng cô
ấy được sống rất tốt,cảm thấy đồng cảm, tuy vậy cô vẫn ghen ty mà run
giọng:-Có điều đỗi lại cô ấy có Max.
Thiếu Thất nheo mắt tà
mị.:-Cô biết con người đó ra sao thì hẳn sẻ không ganh tỵ Nguyệt Hàm
đâu. Gặp được người như Max Nguyệt Hàm không biết nói là phúc hay họa.
Bội bội gật gù:-Tôi biết mà.! Max rất nguy hiểm.
Bôi Bội cảm giác đuợc, Max không như những người đàn ông bình thường
trong tộc cô biết. Súyt chút nũa thì đã bị Max lấy mạng. Anh ta thật rất cường bạo. :-Nhưng Max yêu Nguyệt Hàm sẽ không làm tổn hại cô ấy.
Thiếu Thất chống càm:-Cũng có thể, nhưng cô không cần phài ghen tỵ gì ở Nguyệt Hàm. Cô ta không phài người để cô so sánh hơn thua.
Bội Bội tư nhiên có cái nhìn khác về thiếu Thất hơn, anh ta thì ra đang an
ủi co không nên buồn phiền. Bội bôi cửoi hiền:-Cám ơn anh.!
-Không cần, tôi chỉ nói cô biết vài điều thôi.
-Có điều.. tại sao anh lại nói Nguỵệt Hàm không phải người tôi nên so sánh.
Thiếu Thất nhìn Bội bội 1 lúc, nhớ lại vẻ mặt Nguyệt Hàm khi nhìn anh
lần đầu tiên, sự mạnh mẽ, người con gái này không biết là thiên thần hay ác quỷ. Cô ta có thể vừa yêu vừa hận. Muốn đầy Max vào chỗ chết lại còn đi liều thân đi cứu , tình cảm bọn họ đầy phứt tạp. Bội Bội làm sao so
sanh được.
Chưa kịp đáp lời, một luồng sát khi từ xa khiến Thiếu Thất đanh mặt cảnh giác.
Thấy luồng gió thổi mạnh. Bội Bội khó hiều:-Chuyện gì vậy..?
Bên trong, khi Nguyệt Hàm ngủđược 1 giò đồng hồ. Không hiểu sao cứ cảm
giác có luồng điện rất lớn chạy qua người. Cơn ớn lạnh làm cô co giật.
Max nhìn thấy Nguyệt Hàm có đấu hiệu bất thường liền lay cô:-Nguyệt Hàm có phải thấy khó chịu hay không?
Bàn tay cô mở rông cứng ngắt. Mạt vẩn nhắm nhưng người co giật. Cô nói
không rõ ràng:--Con…gì đó..chạy..chạy..đau..á..đau quá….hừ..!_Nguyệt hàm thét lên.
Gân cổ cô nỏi rõ lên thành cục. Một vòng xóay tròn
như ẩn hiện trên cổ cô mở ra một lổ đen từ từ lớn dần, mà lại không thấy máu chảy ra.
Cô vô thưc giơ tay lên bịt cổ. Max giựt lấy tay cô ghìm chặt:-Không được.!
---ư…….hự…aaaaaaaa…đ..a..au_Cô gặng ra tiếng người đỏ rần, cơ thể căng cứng.
Max tin ý, biết Nguyêt Hàm sẽ cắn lưỡi. Mã liền mở miệng cô ra. Đẻ tay cho cô cắn mà chịu đau.
Hàm răng Nguyệt Hàm nhuộm máu của Max không ngừng chảy ra.Những người
trong nhà ai cũng hỏang sợ. Nhìn thấy thế, ba người đàn ông cũng nhanh
đến giửa cô lại. Không phải một mình Max không giữ cô được, mà là vì hắn đã để cho cô cắn một tay mình, mà trong người cô như có một lực vô cùng lớn áp đảo khiến bọn họ phải dùng hết sức mạnh mới có thể kìm cô không
vẫy giũa.
Miệng cô há to gào thét. Nhưng sau đó lại bất tĩnh,
giống như lần cô tiêm loại thuốc đó vào người. Chịu không được mà ngất
đi. Ánh mát của Mã phứt tạp, hơi thở u ám lan tỏa.
---Rầm----
Một đám người chỉ nhìn được đôi mặt sắc lạnh lùng đầy sát khí xong vào.
Thiếu Thất và Bội Bội khi nhìn thấy bọn người quái dị đã đánh nhau ở bên ngoài với họ, nhưng nào ngờ thủ phạm của 4 tên này khiến Thiếu Thất
không kịp phản ứng đã bị đánh ngã nhào khiến cành cửa sập xuống.
Đôi mắt sắc lẽm mang thêm sự u ám liếc qua bọn người quái dị. Tất cả đêu bận tông màu đen, che kín mặt.
Người đàn ông Ai Cập là cha trong gia đình, mặt đâdy sợ hãi, quỳ rạp
xuống đất, người vợ và 4 đưa con cũng lập tức quỳ xuống theo.
Ông Madu bò lạy xát đất giơ hai cánh tay lên như bái lạy sát đất, giọng run run:-Thưa ngài, Bennu
Sau đó cả nhà họ đều làm theo. Bộ họ vẫn giữ hơi khí lạnh lẽo, pha chút chết choc giống như các thần chết. Không để ý cả nhà họ lại nhìn về
phía Max và Nguyệt Hàm đnag nằm bất động. Cất tiếng đáng sợ:-Bọn người
đó là ai?
4 người như chung 1 cơ thể âm thanh phát ra đều đồng lọat.
Ông Madu vẫn áp mặt xuống nền đất không dám nhìn lên:-Thưa ngài, là
khách du lịch lạc đường, xin các ngài yên tâm ngày mai họ sẽ rời khỏi
đây.
Thiếu Thất nhíu mày, sắc mặt biến đổi khác lạ, đôi mắt
thăm dò. “Thời nay, vẫn còn những kẻ kì bí có thần lực mạnh như thế này ở Ai cập sao?”
Mã một tiếng cũng không nói, lấy chăn đáp lên người Nguyết Hàm. Như chẳng để tâm đến bọn người kì dị này ra sao.