Bội Bội chỉ biết, cô không nên gây thêm lỗi lẫm nữa, hại chết biết bao
nhiêu người là cô, giờ đây có thể cửa được Nguyệt Hàm hay không cô cũng
hi vọng giải bớt tội lỗi.
Thiếu Thất nhìn Bội Bội. Làm anh nhớ
lại đêm qua. Bội Bội kể cho mình nghe. Nguyên nhân khiến mọi người biến
thành cái xác quỷ.
Vì bản thân ích kỷ, đố kị với Nguyệt Hàm. Cô muốn chiếm đọat Max. biết được trong hầm bí mật của Ông mình có lọai
gọi là dược tình. Nhỏ máu mình vào thuốc cho người mình muốn uống sẽ lập tức một lòng yêu thương. Đêm hôm đó, lẻn vào trong lại vô tình thấy
được thứ thuốc được đặc trong tủ kính được đóng băng đá. Lọai thuốc có
màu Vàng kim rất đẹp. Hiếu Kì trộm lấy. Không ngờ thứ thuốc đó là lọai
thuốc do ông mình bào chế ra khiến biến đỗi con người thành những con
quái vật.
Hôm đó để chị Na nhìn thấy trong túi, lúc Bội Bội tắm dưới hồ.
-Bội Bội đây là thứ gì?_Na Na cầm ống thủy tinh màu vàng lên hỏi vọng xuống.
Đang say sưa suy nghĩ tới sẽ khiến cho Max yêu mình.Cô vui vẻ bân quơ
nói:-Là thuốc dược tình. Có thể khiến người không yêu chị uống vào sẽ mê muội yêu đến chết luôn.
-Em nói vậy, là em trộm của ông phải không.? Em muốn cho người đàn ông kia uống sao.?
-Hey, chỉ là mượm về xem, không thể nói là trộm.!_Vừa tắm cô hí hửng
nói:--Max nhất định sẽ một lòng với em. Chỉ cần em nhỏ giọt máu vào
thuốc cho anh ta uống.
-Em đó, nếu để ông biết thế nào cũng sẽ bị phạt. Chị sẽ đem trả lại giúp em._Nói rồi NaNa đứng dậy, lấy đi.
-Nè,chị Na đợi đã, sao chị có thể lấy đi như vậy, em còn chưa sử dụng
mà..hey..chị..chị.._Bội bội giật mình vì hành động rất nhanh của NaNa.
Lại không thể không mặc gì mà đuỗi theo.
Ai ngờ vì sự không
hiểu biết của Bội bội, khiến cho NANa tin thật. thoáng ý NaNa muốn cho
người con trai cô thầm yêu mếm trong tộc yêu mình, mà đã để cho anh ta
uống thứ thuốc đó. Không lâu sau mọi thứ trở nên hỗn lọan.
Thiếu Thất chỉ biết thở dài. “Đàn bà thật sự rất nguy hiễm”, anh thầm nghĩ rồi lắc đầu.
Bội Bội tới gần nhìn hai ngón tay bắt mạch. Max không biết có nên tin hay không, vì giờ người biết y thuật chỉ có Bội Bội.
--Ư hư..…á.AAAAA..ư__Nguyệt Hàm gầm lên, cánh tay đột nhiên nỗi gân lên như rễ cây đen bám vào da thịt cô. Chạy dọc cơ thể gân nỗi cợm như muốn tách da thịt Nguyệt Hàm ra. Như có hàng ngàn nhánh rẽ mộc trên người.
Cơ thể tím ngắt, một luồng khí nóng áp đảo Nguyệt Hàm không ngừng gầm
thét---AAAA…AAAAAAAAAA---
Tay Nguyệt Hàm nắm chặt Max. Đôi mắt hắn đỏ ngầu nhìn vẻ mặt Nguyệt Hàm dần biến đỗi. Da thịt khô ráp như sắp nức ra.
Nguyệt Hàm sợ bản thân sẽ mất đi ý thức, liền cố gặng giọng nói:-Max, …em đau quá.! Không được rồi.
Tay hắn cũng lạnh dần theo thân nhiệt của cô. Max giọng nói khàng
khàng, lại đầy đau lòng:-Không sao, em không sao, nhiều lần Diêm vương
ông ta đòi em, nhưng em vẫn có thể trở về được, Nguyệt Hàm em lần này
vẫn có thể, tính mạng em do anh quyết. Không được nói không được!
Ôm cô tay to lớn mạnh mẽ không người xoa cơ thể lạnh lẽo của Nguyệt
Hàm, hắn cảm nhận rõ ràng, lần này Nguyệt Hàm sẽ xa hắn. Hắn sợ cảm giác này. Lòng hắn rối lọan. Gương mặt lạnh lùng hoàn hảo trở nên hoảng
lọan. Lần này hắn thật sự mất bình tỉnh.
-Không được…ư, em muốn nghe anh nói, ..coi như lần cuối em có thể còn ý thức mà vui vẻ một
chút, nói đi …hức…anh đã từng thích em hay không?
Cơ thể cô run lên, gương mặt biến thành màu đen tím, mắt cũng lim dim yếu ớt.Da mặt
nỗi đầy chỉ gân đen gần như nứt ra, biến dạng.
-IM MIỆNG, chết
hay không do em quyết định sao. Với tôi không có thích hay không, chỉ có ích hay vô dụng._Hắn nóng giận, mang phần nộ khí.,con người hắn vốn như vậy, lúc thế này bắt hắn nói ngọt ngào, dịu dàng thật sự khó, hắn chỉ
có bá đạo:--Biết em vô dụng như vậy, đã không sử dụng tới em.
-Này, Max anh tàn nhẫn thật, lúc thế này còn nói năng độc địa vậy, người ta chắc không chết vì bệnh cũng tức mà chết_Thiếu Thất chịu không nỗi,
nộ khí lớn như vậy đối với một người bệnh thật quá đáng mà.
Miệng cứng, nhưng lòng thì đau đến tâm can vỡ vụn. Mắt hắn đỏ ngầu, Chưa bao giờ hoang mang, chưa bao giờ con người thần thánh như hắn lại thấy
yếu ớt vô dụng như vậy, hắn tưởng chừng như đã rơi nước mắt, như cố giữ
lại nơi khóe mắt không cho phép tuôn.
Nguyệt Hàm cắn môi chịu
đựng cố nói tiếp, lòng ngực phập phồng lên xuống.:----Ư..Anh đừng hận
em, có thể đem oan hận…bỏ xuống được không. Cũng đừng hận ba em
nữa…AAAA!
Hít lấy một hơi nặng nhọc, tay hắn run run ghị chặt
cô nhỏ bé trong lòng hắn:-Hận..tôi sẽ hận nếu em không thể tiếp tục trả
nợ. Em luôn ngoan cố không nghe lời, lần nào cũng xem thường tính mạng
mình. Làm sao tôi tha thứ đây.
Cô biết Max chỉ cứng miệng, lòng cô
muốn nghe nhưng hẳn là khó, cơ thể đau đến bật ra tiếng. :-Sau khi biến
thành thay ma, giết em! Xin anh.
Cô còn ý thức, cô sợ khi mình không còn ý thức con người nữa, sẽ cắn Max, cô sợ hắn không đành ra tay, cô chỉ cầu xin hắn.
Bội bội lọang chọang mò lục túi vải mình. Nước mắt không ngừng tuôn. Cô như nhớ ra điều gì. Lấy chiếc hộp vuông ra. Một cây ống tiêm lớn ống
bằng thủy tinh.Bên trong có một con vật rất kì lạ. Con vật tựa như bạch
tuột nhưng lại không phải bạch tuột, lại trong suốt lượn lờ trong dung
dịch màu đỏ.
Bội Bội Tay run run cầm lên.
Max nhíu mày, ánh mắt sắc bén như dao gâm, ngăn tay Bội bội lại:-Cô định làm gì?
Mồ hôi cô tuôn ướt đẫm. Miệng run run, lại bối rối:-Tôi muốn cứu cô ấy, đây có thể là thuốc biến đỗi chất độc trong người Nguyệt Hàm. Thứ thuốc này là do ông tôi chế tạo. Ông tôi luôn chế tạo độc, nhưng thường đều
cùng tạo ra 1 lọai giải.
Ánh mặt chừng chừ, hắn im lặng không
lâu, lúc này là lúc hắn cần có sự quyết đoán chính xác. Giờ chỉ còn một
cách duy nhất trông vào Bội Bội. Hắn không thể đứng nhìn người con gái
quan trọng với hắn biến thành thay ma được.