Chính điện Vạn Linh Sơn.
Lúc bấy giờ là chính ngọ (giữa trưa). Chúng đệ tử đã tập hợp đầy đủ dưới
điện, y phục màu lam đồng đều nghiêm chỉnh, pháp kiếm dắt sau lưng.
Những đệ tử có phẩm cấp cao hơn được bước vào bên trong, xếp thành hai
hàng mỗi bên.
Lam Cơ bước lên từng bậc thang, mắt nàng nhìn
thẳng, mặc cho không biết bao nhiêu ánh mắt đồng môn đang tập trung về
phía nàng. Có một vài kẻ nhiều chuyện, xì xào bàn tán với người bên cạnh:
“Ngươi nói xem, nàng ta lại được trở về môn phái sao?”
“Không ngờ sư tổ ưu ái nàng ta như vậy!”
“Chuyện đó có là gì, đến sư thúc Mạc Thanh tưởng chứng đạo mạo trong sạch không vướng bụi trần, mà còn vì nàng ta…”
“Sư thúc đã tha mạng cho nàng ta một lần, sau này còn vì cứu nàng ta mà từ bỏ nguyên thần…”
“Nàng ta thật không biết liêm sỉ! Dám làm chuyện loạn luân quyến rũ sư thúc!”
Lam Cơ coi như không nghe thấy. Người duy nhất đứng về phía nàng là Ngọc Tú sư tỷ. Với tư cách là chấp sự đệ tử, Ngọc Tú nghiêm khắc nhắc nhở đám
môn sinh kia giữ trật tự. Bên cạnh Ngọc Tú là đại sư huynh Vô Dực, cũng
chính là vị hôn phu của nàng, đồng thời là con trai duy nhất của chưởng
môn. Vô Dực đối với chuyện của Lam Cơ không ủng hộ, nhưng vì Ngọc Tú nên cũng không tỏ ra bài xích.
Không lâu sau, hai vị trưởng lão lần
lượt từ hai bên chính điện tiến vào. Đó là Túc Chỉ sư thúc, bà ta có
gương mặt quý phái, đạo bào màu tím chỉn chu, tay cầm phất trần màu
trắng.
Còn có sư phụ của nàng – Bá Kha đạo trưởng, da đồi mồi
đầu hói, tóc hoa râm, thân thể mập mạp mặc áo vải đơn giản, bên hông dắt hồ lô, bộ dáng có chút hồ đồ. Sư phụ nhìn về phía nàng trong chốc lát,
sau đó lại giống như cố phát ra hai tiếng e hèm nhẹ ở cổ họng. Sư phụ
vốn là người suy nghĩ chất phác, tính tình thẳng thắn, rõ ràng không phù hợp với việc cố gắng tỏ ra nghiêm khắc.
- Đã đến đông đủ rồi! – Túc Chỉ sư thúc lên tiếng, thanh âm rõ ràng – Còn không mau đi mời chưởng môn và sư tổ của các người!
Một chấp sự đệ tử liền đi thỉnh chưởng môn và sư tổ nhân lên điện. Hồng Ngã chân nhân râu tóc bạc phơ, đạo bào chất phác, tiên khí thanh bạch ngự
trên Cổ Mộc kiếm, nhẹ nhàng như làn gió tiến vào Chính điện. Theo sau là đại đệ tử của ông, chưởng môn Vô Vi.
Nhất thời chúng đệ tử đồng
đều quỳ xuống thi lễ với sư tổ. Hồng Ngã chân nhân pháp lực vô biên,
lòng nhân ái bao dung chúng sinh này chính là tượng đài vững vàng vẻ
vang nhất trong lòng mỗi đệ tử Vạn Linh.
Hồng Ngã Chân Nhân vuốt chòm râu dài, thanh âm sang sảng:
- Chúng đệ tử Vạn Linh, các con hãy đứng lên đi! – Nhìn xuống thấy Lam Cơ còn đang quỳ, ông từ tốn nói – Lam Cơ, con đứng dậy tiến lên dây một
chút!
Lam Cơ bình tĩnh tiến lên hai bước.
- Lam Cơ, con đã hoàn thành nhiệm vụ lấy Huyết Hồn Thạch! Hãy mau đưa nó cho sư bá Vô Vi của con phong ấn nó!
Lam Cơ thi triển thuật chú, gọi ra viên Huyết Hồn thạch đỏ sẫm tà khí trong lòng bàn tay, cẩn thận hướng về phía Vô Vi chưởng môn. Vô Vi đọc thuật
chú, lúc viên đá rơi vào tay ông ta cũng là lúc nó bị phong ấn, ánh lửa
đỏ rực xung quanh viên đá tắt ngấm, Huyết Hồn thạch bấy giờ trở nên tĩnh lặng như một viên hồng ngọc bình thường.
- Tốt lắm! Ma Giới giờ đây đã mất đi một phần sức mạnh quan trọng. Lần này Lam Cơ lấy công
chuộc tội, ta cho phép con trở lại là đệ tử Vạn Linh Sơn! – Hồng Ngã
chân nhân tuyên bố, thanh âm của ông không lớn mà có uy, cũng đã đập tan những tiếng xì xào trong đám đệ tử bên dưới.
- Đa tạ sư tổ! Đa tạ các vị sư bá, sư phụ, sư thúc…
Lam Cơ quỳ xuống dập đầu ba lần. Cảm xúc của nàng có phần hỗn loạn. Nàng
thực sự muốn quay về Vạn Linh, nhưng chung quy lần này trở về, có quá
nhiều bất trắc cùng mất mát…
Lúc đứng dậy, ánh mắt vô tình nhìn
qua chỗ trống trên đài cao. Vị trí ngoài cùng bên trái của Hồng Ngã chân nhân, lẽ ra có một người đứng đó…
- Lam Cơ, còn một việc này
nữa, sư tổ muốn con trước mặt mọi người chứng minh cho rõ… - Ánh mắt
phức tạp của Hồng Ngã chân nhân nhìn về phía nàng, ông ngừng lại trong
giây lát, điều này khiến bất cứ ai trong chính điện đều tò mò.
Lam Cơ ngẩng đầu nhìn sư tổ. Tuy bộ dạng của nàng giống như bình tĩnh chăm chú lắng nghe, nhưng trong lòng có dự cảm bất thường…
- Lam Cơ, trước trời đất, toàn thể trưởng bối, đồng môn, đạo tiên ở đây…
Con hãy lập lời thề đi… để chứng minh sự trong sạch giữa con và sư thúc
Mạc Thanh của con, và từ nay về sau.
Hồng Ngã Chân Nhân cuối cùng cũng tuyên bố.
Toàn thể ánh mắt đồng môn phía sau dồn về phía Lam Cơ, những ánh mắt như mũi tên ráo riết, những ánh mắt chờ đợi...
Ngoài Hồng Ngã chân nhân là người bình tĩnh thản nhiên nhất, thì ba đệ tử
phía sau ông ta: Túc Chỉ nhíu mày, Vô Vi nghiêm khắc, còn có Bá Kha – sư phụ của Lam Cơ dường như cũng bối rối.
Đây là lời thề độc.
Lam Cơ biết.
Nàng khép mắt, cố hít một hơi sâu, đầu ngón tay bấu chặt vào lòng bàn tay.
Nàng sẽ thề rằng từ trước nay đến mai sau, suốt đời suốt kiếp sẽ không có
suy nghĩ quá phận, sẽ không nảy sinh tư tình với Mạc Thanh hay sao?
Chính điện đông người như vậy, chợt nàng thấy lạnh, trống trải… nhưng hơn
hết, nàng sợ hãi. Không phải là sợ hãi sức ép từ trưởng bối và đồng
môn...
Mà là sợ hãi lời thề độc kia một khi nói ra, không thể không thực hiện…
Cho dù trong lòng nàng luôn tự hiểu, nàng và sư thúc vĩnh viễn không thể…
nhưng lời thề này, sẽ là một kiếm dứt khoát chặt đứt chút tâm tư còn lại về
y. Nàng sợ hãi! Bởi nàng thực sự đã có ít nhiều tâm tưởng…
Ngọc
Tú đứng ngồi không yên, lo lắng nhìn về phía nàng. Ngoài Hồng Ngã Chân
Nhân tinh tường vạn sự thì Ngọc Tú ở đây là người hiểu rõ nhất, giữa Lam Cơ và Mạc Thanh có một mối quan hệ bất thường như thế nào. Một nha đầu
vốn cứng cỏi cố chấp như Lam Cơ, ngay cả khi một mình đối mặt với tất cả khó khăn cũng không hề nao núng. Thế nhưng tại thời điểm Lam Cơ tâm tư
tuyệt vọng nhất, sinh mệnh tưởng như vô phương cứu chữa… cũng chỉ có Mạc Thanh là cứu được nàng. Là người duy nhất khiến cho Lam Cơ bất tri bất
giác lệ thuộc, dựa dẫm vào.
Mà Mạc Thanh sư thúc, vốn dĩ một
thân lạnh nhạt, quen sống tĩnh tại, không vướng bụi trần… Chưa kể đến,
người không thuộc về chốn phàm tục, cũng vượt xa chốn tiên đạo, không
bao lâu nữa sẽ là vị thần thống lĩnh thần giới...
…
…
Lam Cơ không nghĩ được nhiều lắm…
Nàng chỉ cảm thấy, trong tâm tưởng vẫn đang phảng phất ánh mắt dịu dàng như sao đêm ấy…
Ánh mắt đó, suốt đời nàng sẽ không quên. Thế là quá đủ rồi…
Nhưng nàng không cam lòng chứng kiến y mãi chìm trong cơn mê, đôi mắt ấy vì nàng mà cứ thế khép chặt…
Điều mà nàng không mong muốn nhất, chính là việc mình sẽ trở thành một kiếp
nạn của y. Lời thề làm nàng không cam lòng, nhưng sự tồn tại của y đối
với nàng còn quan trọng hơn tất cả.
Lam Cơ bĩnh tĩnh, mắt nhìn thẳng, vươn tay lên cao thề độc:
- Trước có thiên địa, chư vị thần linh trên cao, trước các trưởng bối
đồng môn… Ngày hôm nay Lam Cơ xin lập thệ… vĩnh viễn không có bất cứ tư
tình cá nhân với sư thúc. Nguyện đời này kiếp này một lòng trong sạch,
hết sức phò tá tiên đạo, lập công chuộc tội, tuyệt đối không để sư môn
vì Lam Cơ mà liên lụy. Nếu phản bội lời thề, quả báo ứng thân, vĩnh viễn không siêu sinh!
Đối với môn đồ Vạn Linh Sơn, trên chính điện,
trước bậc trưởng bối và toàn thể đồng môn lập lời thề có ý nghĩa rất
quan trọng. Lời thề đó sau khi tuyên thệ xong, sẽ tự lưu lại trên những
cây cột đá ở Chính điện, trăm năm vẫn hằn sâu...
Bá Kha đạo
trưởng nghe xong lời thề, tâm trạng của ông không hiểu sao lại trở nên
rối rắm hơn, bèn xin phép Hồng Ngã chưởng môn một cách qua loa rồi lập
tức trở về bế quan. Lam Cơ là đệ tử ông kì vọng nhất, còn Mạc Thanh cũng là sư đệ ông tin tưởng nhất. Chuyện gì đã và đang xảy ra thế này…
Hồng Ngã chân nhân sau đó dường như hài lòng, ông cho phép toàn bộ chúng đệ
tử rời khỏi Chính điện. Khi chỉ còn lại Lam Cơ, Hồng Ngã chân nhân mới
nói:
- Lam Cơ, con là đệ tử tinh tú nhất trong số đệ tử cùng trang lứa. Con có hiểu vì sao ta nói con lập thệ?
- Sư tổ, Lam Cơ suy nghĩ nông cạn nhưng cũng hiểu được, sư tổ là đã nghĩ
cho toàn thể cục diện, cũng có nghĩ cho con. – Nàng từ tốn đáp – Con
trót làm sai nhiều chuyện, trót quá phận… khiến cho thần giới có nguy cơ mất đi người thống lĩnh. Việc này đã khiến cho Thần giới phẫn nộ. Nếu
ngày hôm nay con không lập thệ, bản thân con, cố quốc của con, và cả sư
môn không tránh khỏi trừng phạt của Thần giới.
Hồng Ngã Chân Nhân thở dài.
- Chuyện của Mạc Thanh, con không hẳn là sai. Ta biết, cứu con là do Mạc
Thanh cam tâm tình nguyện, chỉ có điều… con vô tình lại là kiếp nạn
trong lịch kiếp…- Nói đến đây, Hồng Ngã Chân Nhân cau mày - Thần giới
cao cao tại thượng, chúng ta suy cho cùng chỉ là “chúng sinh” của Thần
giới, không thể trái quy luật của tạo hóa. Vị thần thống lĩnh tương lai
của Thần giới, trước sau gì cũng phải trở về thần giới.
- Lam Cơ đã hiểu. Tâm niệm của con, chỉ là bằng cách nào đó, có thể giúp sư thúc phục sinh, lịch kiếp thành công.
- Không phải không có cách! Thần giới họ cũng biết cách này, nhưng việc
thực hiện đã vô cùng gian nan, Thần giới cũng không nắm chắc kết quả,
huống chi là chúng ta. – Hồng Ngã Chân Nhân ưu phiền nói.
Lam Cơ quỳ xuống dập đầu, trong lời nói không giấu được sốt sắng:
- Sư tổ, xin sư tổ chỉ điểm. Lam Cơ nguyện không từ núi đao biển lửa, góp sức giúp sư thúc phục sinh!
- Lam Cơ, con mau đứng lên. Hãy mau trở về lo tu luyện, trừ yêu phục ma
giúp bá tánh. Đạo pháp con chưa tu luyện đủ tầm, lại từng trải qua thập
tử nhất sinh, việc quan trọng nhất bây giờ là tập trung tu luyện, nâng
cao pháp lực.
- Sư tổ…
- Đây là mệnh lệnh!
- Sư tổ! – Lam Cơ kiên trì, cúi thấp đầu, chỉ thấy trong lời nói của nàng
có không ít nghẹn ngào – Sư tổ người hiểu rõ, cũng đã nghe con lập thệ.
Việc Lam Cơ muốn làm hoàn toàn là muốn sửa sai, giúp sư thúc phục sinh,
giúp sư môn và cố quốc của Lam Cơ thoát khỏi đe dọa trừng phạt từ Thần
Giới. Con tuyệt đối sẽ không có suy nghĩ khác…
Hồng Ngã chân nhân khẽ lắc đầu. Thực sự thì khi Lam Cơ nhận nhiệm vụ đi Ma Giới, Thần Giới đến đón Mạc Thanh cũng đã thể hiện thái độ vô cùng phẫn nộ. Lẽ ra chỉ
còn mười năm nữa là Mạc Thanh phải hoàn thành lịch kiếp.
Để xoa
dịu sự tức giận của Thần Giới, Hồng Ngã chân nhân đã nhận trách nhiệm
trước họ, mong muốn được góp hết sức để cứu Mạc Thanh. Tuy nhiên việc
Mạc Thanh hồn phách tiêu tán, để cứu được vô cùng khó khăn.
Chuyện này ông muốn một mình gánh vác, cũng không muốn nói với chúng đệ tử,
đặc biệt là Lam Cơ. Nhưng hơn hết ông hiểu, đệ tử Lam Cơ cố chấp này, rõ ràng với Mạc Thanh có mối giao tình phức tạp, nhất định nó không chịu
ngồi yên.
Mắt nhìn ông nhìn về xa vạn dặm, một hồi sau mới chậm rãi nói:
- Để ghép lại hồn phách của Mạc Thanh, cần có đủ tứ đại kỳ trân dị vật
trong thế gian. Đó là Lục Bảo Bình, Thất Sắc Long Châu, Bách Kỳ Liên
Đăng, Ngọc Phong Châm. Bốn vật này thì duy chỉ có Lục Bảo Bình được Thần giới bảo quản, tuy nhiên bình đã có vết nứt, họ đang gắng sức phục chế, còn ba vật kia đã thất lạc từ lâu.
- Lam Cơ nguyện lòng đi tìm ba vật kia, xin sư tổ cho phép!
- Ba vật này thất lạc trong thế gian mênh mông, có thể suốt đời tu tiên con không tìm thấy. Như vậy con vẫn muốn đi tìm sao?
- Đệ tử một lòng nguyện ý. – Lam Cơ vô cùng chắc chắn nói.
- Được, ta cho phép con tạm rời khỏi Vạn Linh Sơn.
Lam Cơ cảm tạ thêm một lần nữa, trước khi cáo biệt sư tổ, nàng còn xin thêm một thỉnh cầu:
- Nguyên thần của sư thúc, trước đây con không hề biết được đặt ở trong
người con cho đến lúc sư thúc gặp chuyện. Bây giờ con muốn trả lại
nguyên thần này cho Thần giới gìn giữ. Mong sư tổ giúp con chuyển lời
với Thần giới.
- Chuyện Mạc Thanh phải dùng cả nguyên thần để cứu con, ta cũng bất ngờ. Khi đó con trúng ma độc, sinh mệnh sắp tàn, gần
như vô phương cứu chữa. Mạc Thanh cố chấp đưa con đi tìm Thần Dược Thảo
trong truyền thuyết. Cũng vì sự khó khăn khắc nghiệt khi đi tìm Thần
dược thảo mà y đánh thức bản năng của một vị thần. Chỉ tiếc là Thần Dược Thảo cứu được sinh mạng con, nhưng tiên cốt đã bị hủy, sau này chỉ có
thể sống cuộc sống mấy chục năm sinh lão bệnh tử như người thường. Có lẽ y đã dùng nguyên thần là để phục hồi tiên cốt cho con. Chỉ tiếc sau đó
yêu giới bất thình lình trồi dậy cuồng bạo, sức mạnh bất thường, Mạc
Thanh cũng vì cứu thế mà gặp nạn. Việc này quả thực là trùng hợp ngẫu
nhiên sao? Ta vẫn đang điều tra. Còn chuyện nguyên thần, ta sẽ thay con chuyển lời thần giới.
…
…
Sau khi Hồng Ngã Chân Nhân
dùng Thông Thiên Đài chuyển lời thỉnh cầu đến thần giới, họ rất nhanh đã cử sứ giả đến gặp Lam Cơ, thi triển thần pháp trục xuất nguyên thần,
lấy ra nguyên thần của Mạc Thanh.
Hình hài của đơn sơ nguyên thần là một sợi lông phượng bạc màu trắng lấp lánh hào quang, Thần giới cẩn
thận đặt nó trong một chiếc hộp bằng băng tuyết.
Họ không nói thêm lời nào, lập tức rời đi.
...
Sư phụ Bá Kha đi qua nhìn thấy Lam Cơ có phần suy yếu chật vật sau khi
tách ra nguyên thần, ông nhăn mặt một hồi rồi lặng lẽ rời khỏi.
Buổi chiều có Ngọc Tú đến đưa đồ cho nàng:
- Đây là linh đan tu luyện qua hàng trăm năm. Tuy nó không thể giúp muội
hồi phục tiên cốt hoàn hảo được như nguyên thần của Mạc Thanh sư thúc
nhưng nó cũng có thể giúp muội phục hồi một nửa. Kết hợp với sử dụng
dược thang, luyện khí công kinh mạch đều đặn mỗi ngày, muội vẫn có thể
tu tiên. Sư phụ muốn đưa cho muội, nhưng ông cố chấp không chịu nói ra,
cũng không muốn nhận muội nữa, còn giả vờ như làm rơi linh đan, thật là
lão hói cứng đầu! – Ngọc Tú than thở.
Lam Cơ không giấu được xúc động, nàng bật khóc. Sư phụ vẫn còn rất thương nàng…