Khi cậu thức dậy trời đã chạng vạng chiều, căn nhà cậu giờ đây đã yên lặng và trống rỗng như tâm trí của cậu bây giờ. “Mẹ ơi!”, đó là điều đầu tiên cậu nói khi thức dậy, không có tiếng đáp lại thể có lẽ mẹ cậu đã đi làm thêm cho ca đêm rồi. Minh Lâm ngái ngủ đi xuống bếp để tìm phần thức ăn cho mình, đi về phía bàn ăn cậu để ý trên đó có túi giấy lớn mà hồi trưa mà mẹ nhắc tới. Cậu mở ra xem, bên trong chỉ có duy nhất một chậu hoa và lời nhắn là “Tặng cho Lâm nhi đó.” – ký tên Gia Bảo. Minh Lâm đem chậu hoa đặt ở khung cửa sổ gần đó, rồi hưởng thức bữa ăn tối cùng với bốn bức tường.
Sau khi dùng bữa, Lâm thay đồ và dắt lấy chiếc xe đạp cũ kĩ trước đây của bố cậu trước đây vẫn dùng để chở cậu đi học hoặc đi chơi nơi nào đó. Ra khỏi cửa, cậu đã bắt gặp Thư đang đứng bên kia tường nhà cô tưới những cây hoa Đỗ Quyên vừa ngân nga một bài hát bằng giọng mũi. Nếu nhìn theo góc nghiêng như thế này, Lâm nghĩ cô là sẽ là một cô nàng thiếu nữ bốn mắt xinh đẹp nhất mà từ trước đến giờ cậu bắt gặp. Mái tóc ngắn cắt theo kiểu bum-bê, đôi môi mềm mỏng hồng hồng hào, mũi cao và ánh mắt trong veo của sắc xuân ẩn mình qua lớp kính cận đó, một người con gái hoàn hảo theo góc nhìn của cậu. Do đang ngắm say xưa vẻ đẹp của Thư, mà cô bất chợt bắt gặp được ánh mắt của Lâm hướng về cô lúc này. Mắt chạm mắt, khiến cậu bối rối chả biết trốn đi đâu, cậu quây đầu nhanh sang chỗ khác đến độ muốn trật luôn cả cổ. Diệp Thư nheo mắt nhìn cậu một cách bí hiểm:
“Bắt gặp rồi nha!” – Cô chống tay lên bức tường ngăn giữa hai nhà. – “Tớ đẹp lắm phải hông cậu thanh niên.”
“Ai nói tao nhìn mày. Tao nhìn, nhìn…” – Cậu dáo dác nhìn xung quanh – “Tao nhìn mấy chậu Đỗ Quyên mày trồng chứ bộ.”
“Thôi đừng xạo, mặt cậu đỏ hết rồi kìa. Cậu không giỏi nói dối đâu.”
“Im đi con nhãi.”
“Cậu định đi đâu vậy.”
“Tao đi chơi.” – Im lặng một thoáng cậu nói tiếp. – “Ê mai thứ 7 không học, đi chơi với tao không?”
“Sao nay tốt dữ dạ, sáng còn giận mà?” – Cô nhìn cậu ngạc nhiên.
“Đi không thì bảo.”
“Rồi rồi, đợi tớ tí nha.” – Cô chạy nhanh vào nhà.
“Đừng mặt váy hay quần đùi đấy, mắt đồ dài dài tí, tối nay có thể lạnh với phòng muỗi cho tốt đó.” – Có vẻ như cô chẳng nghe cậu nói gì.
Chuẩn bị đồ xong, Diệp Thư diện nguyên một bộ váy dài đến đầu gối bước ra. Cậu chậc lưỡi lắc đầu không nói gì cả. Cô hỏi cậu mặc thế có đẹp không, cậu chỉ trả lời sao chả được. Ngồi trên yên của chiếc xe cũ kỹ đã lung lay nhưng cô cảm thấy rấy an toàn, bởi có lẽ người chở cô là Minh Lâm. Cô vòng tay qua eo cậu để cảm nhận rõ hơn cái ấm áp của tấm lưng lớn đó cũng như sự an toàn đó thêm chút nữa. Cô với Minh Lâm là đôi bạn từ thuở nhỏ, Diệp Thư biết cậu lần đầu tiên khi cô đang ngồi chơi trên chiếc ghế đu ở sân trước sau sân nhà. Cô nhớ lúc đó cậu là một đứa bé rất ngoan hiền chứ không ngổ ngáo như bây giờ, cậu luôn bảo về cô bất cứ khi nào cô cần đến nhất. Có lần, một đứa gấu nhất trường bắt nạt, cướp lấy phần ăn vặt và chiếc kẹp tóc cô yêu thích nhât đi, cô đã khóc, van xin nhưng chúng chẳng chịu trả cho cô rồi thế chỉ biết đứng đó cầm lấy chân áo mà cuối đầu khóc. Bất thình lình, Minh Lâm lao đến đá thẳng vào bụng tên đó rồi cuộc đấm đá dữ dội giữ Minh Lâm và tên đó diễn ra quyết liệt đến mức phải có sự can thiệp của hai giáo viên nam. Kết quả tên đó thì chẳng sao còn Minh Lâm thì phải nhập viện vài ngày để dưỡng thương. Kể từ ngày đó, cô đã cảm Lâm mà chẳng hay biết gì và cho đến giờ cũng vậy, cái cảm giác mỗi khi cô bên cậu là sự khao khát được ở bên cạnh cậu mà thôi. Đối với cô, Minh Lâm là người sẽ đem lại cho cô cảm giác an toàn cho mình từ quá khứ cho đến hiện tại sẽ xảy ra.
Khung cảnh của khu phố về đêm khác xa hẳng cái im lặng của buổi trưa ngày hôm đó, mọi cảnh vật trở nên nhộn nhịp và tràn đầy sức sống hơn hẳng. Hàng quán được bày biện ra ở những lề đường đi qua, ngồi trên xe Diệp Thư cảm nhận được hương thơm của những món nướng đậm đà sự mặn mà, cay nồng trong từng miếng thịt đang tỏa khói nghi ngút từ những lò được nướng một cách khéo léo từ tay một người đầu bếp lành nghề. Hay mùi hương từ những cốc trà sữa thoát ra từ những quán đang đông đúc những vị khách ra vào, các quán ăn cứ thế mà tiếp nối nhau khiếp cho cái bụng đã no của buổi cơm chiều bắt đầu réo gọi để tiếp tế thêm thức ăn.
Minh Lâm chở cô đến chợ đêm vừa khai trương dưới phía chân cầu Hoàng Diệu, cậu tìm chỗ gữi xe rồi dẫn cô vào chợ. Trước khi vào Diệp Thư nói với cậu:
“Nắm tay tớ đi.” – Cô đưa bàn tay nhỏ nhắn của mình ra.
“Làm mẹ gì.”
“Không thôi là hồi dô lạc mất tớ đấy, cậu xem trong kia đông người chưa kìa.”
“Chậc, mày đúng. Đưa tay mày đây, hồi lạc mệt tao nữa.” – Cậu nắm lấy tay của Minh Thư hay đúng hơn là cổ tay. Điều này là này làm cho cô hơi hụt hẫn đi đôi chút.
“Hì hì hì.”
“Cười gì thế?”
“Không có gì.” – Bởi vì bản thân cô không biết mình đang cười vì điều gì nữa.
Chợ đêm đông đúc người chên lấn qua lại, nếu không có Minh Lâm làm rào chắn đi trước mở đường thì không biết bao giờ cô mới đi vào được khu chợ. Những gian hàng nối tiếp nhau, bán nhiều loài mặt hàng không khác gì một cái siêu thị ngoài trời cả. Cậu và cô vừa đi, vừa ngắm, vừa bàn tán về những thứ tuyệt vời của chợ đêm. Rồi cô dừng lại trước một sạp nhỏ bán những chiếc trang sức của những cặp đôi, cô thích thú với sợi dây truyền đôi được thiết kế theo kiểu lòng ghép, hình trăng lưỡi liền với những viền hình nước khắc một cách tuyệt vời trên đó và một cành hoa nhỏ nghiêng mình bên trong ánh trăng đó.
“Thích nó ah.” – Cậu nghiên mình phía nó.
“Ukm, đẹp ha cậu.” – Diệp Thư nói với vẻ tiếc nuối. – “Nhưng nó lại là của cặp đôi. Đâu thế mua chiếc này mà bỏ cái kia được.”
“Hừm… Nếu mày thích để tao mua tặng mày.” – Nói xong cậu liền quay sang chị bán hàng. – “Bán cho em món này.”
“Ơ kìa, sao nhanh vậy.” – Cô lúng túng nói.
“Không sao, hôm nay sinh nhật mày mà.”
“Cậu nhớ sao, cậu làm tớ cảm động quá.” – Cô lấy tay che miệng mình lại giọng rung rung.
“Con nhỏ này…” – Cậu cầm lấy bàn tay đặt gọn gàng vào lòng bàn tay của Thư. – “Sinh nhật vui vẻ, bốn mắt.”
“Cảm ơn cậu!” – Cô lấy tay lao hạt lệ vừa nhẹ rơi ra khỏi khóe mắt, Minh Lâm chỉ biết lắc đầu cười. – “Vậy tớ tặng cậu lại vầng trăng này, coi nó là quà sinh nhật muộn từ tớ nha. Cậu nhận đi đấy.”
“Rồi rồi.” – Cậu nhìn vào ánh mắt long lanh kia của cô. – “Mày muốn đeo liền ah!”
Cô gật đầu, cậu cũng chẳng nói gì và đồng ý làm theo. Cậu đeo cho cô và cô đeo cho cậu, một khung cảnh sẽ bị lầm tưởng diễn ra ngay giữa dòng người khu chợ.
Sau khi đã đi hết khu chợ, cô và cậu quay lại chỗ giữ xe thì Minh Lâm để ý người bán trang sức cho cặp đôi đã đi mất trong khi những người buôn bán vẫn còn và dòng người vẫn còn khá đông đúc. Rồi cậu cũng chẳng quan tâm nữa khi đi xa chỗ đó, cậu có cảm giác người bán hàng đó rất quen nhưng chẳng nhớ ra được vì đã vị chiếc mũ trùm phần đầu lại, cậu thử hỏi gió nhưng đêm nay trời lại lặng yên chẳng có được cơn gió nào.
“Mày đi ăn gì không, tao khá đói rồi.” – Cậu hỏi khi đã chở cô ra khỏi bãi giữ xe.
“Gì cũng được.” – Lần này, cô ôm chặt hơn tấm lưng của Lâm.
“Vậy ăn mì của ba Tàu đi, tao biết chỗ này ngon lắm.”
Chiếc xe mì tọa lạt ngay đường lộ gần ngã tư, chủ của nó là một người trạc tuổi 30, một ông chú hiền lúc nào cũng mỉm cười. Quán ăn đơn sơ, chỉ bày ra vài chiếc bàn và những thứ đơn giản cần có để phục vục cho món ăn. Nhưng chất lượng của món ăn lại khác xa cái vẻ đơn xài của quán ăn, hương thơm đậm đà từ ống xương thịt, sự ngọt ngào của cà rốt, củ cải trắng xóa tan đi những món ngon đường phố còn đọng lại trong ký ức kể từ khi bước vào quán mì đến giờ.
“Lão Bá, cho đệ như thường lệ. Mày ăn gì?” – Vừa hỏi, cậu vừa lao chùi đũa, muỗng.
“Chú ơi cho con giống bạn Lâm đi.”
“Chắc không cháu?” – Lão Bá quay lại nhìn thẳng vào Thư.
“Dạ chắc…” – Cô rụt rè đáp.
Cô quay sang nhìn Lâm, thì cậu lắc đầu. Thế là Thư đã biết số phận tô mì của mình thế nào rồi.
“Mời hai đứa, hôm nay ta đãi hai đứa tô đặc biệt.” – Lão Bá bưng ra hai tô mì to với những miếng thịt xá xíu, những viên hoành thánh vàng ươm và một phần xương nạc to. Có điều là nước nó trong tô có màu đỏ và mùi ớt sộc lên mũi cô, tô cô màu còn đỡ hơn bên Minh Lâm, bên kia nó đỏ nồng vị ớt.
“Ưm, ngon quá. Lần đầu tiến tớ mới ăn được tô mì ngon như thế.”
“Ha ha, mì của chú ngon lắm ah. Vậy thì ăn nhiều dô.” – Lão Bá quay sang Minh Lâm. – “Lâu lắm mới thấy nó dẫn người khác lại ăn, chứ trước giờ nó toàn đi một mình nhìn riết mà mòn con mắt.”
“Cậu ấy luôn một mình vậy hả bác.”
“Ukm, kể từ khi ba nó mất.” – Lão nhìn Lâm bằng ánh mắt thương cảm. – “Ba nó mất rồi, tội cho mẹ với nó.”
“Thôi đi Lão Bá, đừng làm mất cái ngon của món ăn chứ.”
“…” – Lão quay người lại về phía Thư. – “À quên, con là Thư hả, chú nghe nó kể nhiều về cháu lắm đấy.”
“Cậu ấy kể gì với chú vậy?” – Cô nói một cách háo hức
“Mong con nhỏ bốn mắt lắm lời, thích lo bao đồng, nhát như “mèo con” và nhiều thứ khác nữa. Lần đầu tiên chú mới thấy nó để người khác kỹ như vậy. Ha ha…” – Lão khoái chí vỗ đùi bốp bốp.
“Tuần sau cậu chết với tui, Minh Lâm” – Cô quay sang lườm cậu.
“Ấy khoan, đừng ăn hiếp nó chứ.” – Ông một tay chỉ về phía Lâm, một tay che miệng lại. – “Nói vậy thôi, chứ nó cũng nói tốt về cháu nữa. Hầu như lúc nào gặp nó cũng kể về mình cháu thôi.”
“Thôi Lão im đi cho tôi nhờ cái, quạu rồi nha.”
“Rồi rồi, làm gì căn thế oắt con.”
Thế là trong suốt bữa ăn, Lão Bá và Diệp Thư nói chuyện với nhau rất vui vẻ chủ đề duy nhât xoay quanh là Minh Lâm. Qua cuộc trò chuyện cô đã biết rõ hơn và thấu hiểu được cho hoàn cảnh cũng như tính cách hơn của cậu ở thời điểm hiện tại, điều đó tốt cho cô nhưng lại làm cho Minh Lâm khác bực mình, bởi cậu có cảm giác đời tư của mình bị soi mói quá nhiều. Trước khi ra về, Lão Bá cầm tay của Diệp Thư cảm ơn cô vì đã là một người bạn khác tốt cho đứa cháu Minh Lâm ngổ ngáo của mình và chúc cô sẽ có một tuổi mới hạnh phúc.
“Cảm ơn cậu tối nay nha.” – Cô nói khi xe đã chở cô về trước cổng nhà. – “Cảm ơn cậu nhiều lắm, mình đã rất vui vì điều đó. À ừm, thôi chúc cậu ngủ ngon nha! Tớ vào nhà đây.”
“Ukm.” – Cậu đợi cô vào nhà rồi mới từ từ dẫn bộ chiếc xe vào cổng nhà mình.
Cậu ngước nhìn lên ngân hàng rộng lớn với những vì sao lấp lánh trên bầu trời, chợt nhớ ra món quà sinh nhật muộn của Thư dành cho cậu khi nhìn thấy vần trăng đêm nay. Cậu thắc mắc về điều đó, nhưng cậu chưa tìm thấy câu trả lời thì đã vội gạt đi vì đêm nay mẹ cậu về sớm hơn mọi ngày và thấy vui bởi điều đó cậu dẫn xe nhanh vào nhà để nhìn thấy mẹ. Câu trả lời cho câu hỏi, có lẽ mai kia cậu sẽ thử hỏi Thư, cô nắm giữ câu trả lời mà.
“Con về rồi đây!”
“Mừng con về, con yêu!”
Ngoài trời, gió đã thổi vi vu lại một đêm an lành cho cậu.