“… Phải không?” Phạm Âm ngẩng đầu nhìn thời tiết âm u, “Vậy thì bây giờ đối với các ngươi là thuộc về hành vi nào?”
“… Nuôi nhốt thức ăn?” Phục vụ nói khẽ, “Giống như nhân loại làm ruộng nuôi gà vậy, ta cảm thấy cũng không tệ.”
“Bây giờ yêu ma cũng bắt đầu tự mình lao động rồi.” Phạm Âm nở nụ cười.
Nghe giọng điệu Phạm Âm hơi mang châm biếm, phục vụ cũng không lộ ra biểu tình tức giận, gã yên tĩnh nhìn Phạm Âm, cuối cùng cười một cái, “Để ta nhắc nhở một câu, ngày mai tốt nhất không nên đi từ cửa Tây, bởi vì xung đột ở ngay tại cửa Tây.”
“Cám ơn.” Phạm Âm khẽ đáp một câu.
Phục vụ hơi khom người, “Cuối cùng, nếu như ngày mai ngài định xuất phát, buổi tối xin đến thanh toán hóa đơn.”
“Được.” Phạm Âm gật đầu.
Sau buổi cơm tối, đúng là trời đổ mưa to, cho dù ở trong mưa, Phạm Âm thỉnh thoảng cũng có thể nhìn thấy loài chim đen bay lướt qua mái hiên. Tuy không có thị lực bén nhạy của tinh linh, nhưng vẫn như cũ có thể cảm nhận được mùi của yêu ma trên thân những con chim màu đen này, toàn bộ thành trấn dường như cũng đang ở trong trạng thái khẩn trương.
“Bên ngoài rất nhiều chim…” Phạm Âm nhẹ giọng nói.
“Đóng cửa sổ lại đi.” Người đàn ông trong phòng nói.
“Thời tiết rất nóng.” Phạm Âm kháng nghị, “Thân thể của ta bây giờ rất nhạy cảm với nhiệt độ.”
“Nếu ngươi yên lặng thì sẽ mát mẻ.” Người đàn ông đi tới, vươn tay đóng cửa sổ lại, “Ngươi không muốn buổi tối có thứ gì đó tiến vào phòng chứ?”
“Nhưng thời tiết nóng nực.” Phạm Âm kiên trì nói.
“Vậy đi tắm đi.” Người đàn ông nhẹ giọng nói, hơn nữa thắp sáng đèn dầu bên cạnh lên, “Sau đó ngủ một giấc, ngày mai hẳn có thể xuất phát rồi.”
Phạm Âm bĩu môi, phát ra âm thanh bất mãn, vừa cầm lấy quần áo lên chuẩn bị đi tắm.
Người đàn ông nghiêng người sang để cho hắn rời khỏi bên cửa sổ, hơn nữa đóng cánh cửa sổ bên còn lại. Ánh đèn nhu hòa chiếu lên trên mái tóc vàng của hắn, hiện ra đặc biệt khiến người ấm áp — cùng với nhiệt độ không liên quan. Phạm Âm liếc mắt nhìn một cái, đi đến phòng tắm.
Nước lạnh lẽo xối lên người đúng là hạ nhiệt độ không ít, trở lại cuộc sống của nhân loại mới phát hiện bản thân đã không thích ứng được. Loại cảm giác này tựa như lúc quen với cuộc sống có điều hòa, lại ném ngươi đến Châu Phi nghèo khổ vậy. Ngươi tất nhiên phẫn nộ muốn chết, nhưng ngươi vẫn còn chưa đến lúc chết.
Rood đáng chết, Phạm Âm nhớ tới bộ dáng đắc ý của con rồng kia, trong lòng rất không thăng bằng, ngay sau đó ngoài cửa phòng tắm vang lên tiếng gõ cửa.
“Có đó không?” Giọng nói trầm ổn của Blake vang lên.
Phạm Âm đáp một tiếng: “Được rồi, ta ra đây.” Sau đó ngoài cửa không còn âm thanh nữa, lúc Phạm Âm đi ra trong phòng rất yên tĩnh.
Blake ngồi trên thảm cửa, nhìn hắn tùy ý mà yên tĩnh, chẳng giống lính đánh thuê chút nào, hơn nữa dùng lời của nhân loại thì hắn có vẻ lạnh lùng.
Phạm Âm tất nhiên không biết lần trước sau khi hắn rời đi, trong nhà đã xảy ra chuyện gì, hắn nhớ Blake còn có một đứa em gái. Hắn muốn hỏi, lại không hỏi ra miệng, trước khi còn chưa xác định quan hệ của bọn họ, cũng chính là trước khi còn chưa giải quyết Lotus trong thân thể của Blake, Phạm Âm vẫn không muốn nhận lại quan hệ thân thích.
“Ngươi muốn ngủ nơi này à?” Phạm Âm đi tới, hắn không mang giầy, làn da mềm mại tiếp xúc với sàn gỗ Tượng không phát ra chút âm thanh nào. Hắn thấy lưng Blake thẳng tắp, Blake giống với tất cả đàn ông của nhân loại, nhìn qua rắn chắc hơn tinh linh rất nhiều.
Bóng lưng của hắn nhìn rất cô độc, Phạm Âm không biết cuộc sống những năm qua của hắn, cũng không biết hắn làm sao lại biết Lotus, tất cả những chuyện này nói ra nhất định rất dài, Phạm Âm lại không muốn biết. Hắn bắt đầu sợ nghe thấy những chuyện này, hơn nữa trái tim của nhân loại yếu ớt, hắn sợ gánh chịu không nổi, huống chi hắn chỉ có một nửa lưu lượng máu, cho nên Blake không nói, Phạm Âm cũng sẽ không chủ động đi hỏi chuyện quá khứ của hắn. Giống như thái độ của Tinh Linh Vương đối với Phạm Âm.
Quá khứ dù sao cũng là quá khứ, mãi mãi không thể trở thành hiện tại.
Ngón tay mềm mại trắng nõn của Phạm Âm khoác lên bả vai Blake, cách lớp vải có thể cảm giác được cơ thể trẻ tuổi mà có sức sống phía dưới.
“Ta phải ngủ ở đâu?” Blake xoay người, đôi mắt xanh lam nhìn Phạm Âm, đường nét khuôn mặt của hắn rõ ràng, Phạm Âm có thể từ trên khuôn mặt hắn nhớ ra dáng vẻ của mẹ, khi đó mẹ vẫn còn rất trẻ — tuy rằng bọn họ chỉ sống chung vài tháng. Hắn không nhìn thấy lúc bà già yếu, lúc tử vong, khi hắn lại đến, hắn chỉ có thể thấy mộ bia của mẹ. Thời gian không lưu lại bất kỳ dấu vết nào trên người tinh linh, lại tàn nhẫn quét qua sự vật bên cạnh.
“Nhiệt độ cơ thể của ngươi thấp, ta có thể ngủ cùng với ngươi.” Phạm Âm nhẹ giọng nói, “Nhưng ta không muốn ngủ trên đất.”
Blake nghe được câu này, vẻ mặt có chút lúng túng và bối rối — hắn tất nhiên nhớ chuyện tỉnh dậy lúc sáng. Phạm Âm nói tiếp: “Ta rất sợ trời nóng, hoặc ta có thể mở cửa sổ, trong phòng quá nóng.”
Nói rồi xoay người chuẩn bị mở cửa sổ, cổ tay bị người đàn ông phía sau nắm lấy, “Ngươi biết những yêu ma kia tùy thời đều có thể tiến vào.”
“Cho nên ngươi phải ở trên giường bảo vệ an toàn cho ta.” Phạm Âm vô tội nói. Đối thoại thế này nghe có chút giống bắt chuyện, hoặc khác, nhưng Phạm Âm ít nhất không nghĩ như vậy. Trong cơ thể Phạm Âm chỉ có một nửa lưu lượng máu, thân thể so với nhân loại bình thường còn yếu ớt hơn, tăng thêm nhiệt độ ngày hè nóng bức của phía Đông đại lục, thật đúng là khảo nghiệm ý chí đối với Phạm Âm.
“Muốn đắp chăn không?”
“Không muốn, nóng.”
“Ngươi không cần quấn cả người lên vậy.”
“Nhưng mà, trời nóng nực a.”
“Này…”
“Không được ồn, muốn ngủ.”
“…”
“A! Nóng chết, ta muốn cắt tóc!” Phạm Âm thoáng cái từ trên giường ngồi dậy, nhìn Blake đã sớm rời giường ở chỗ đó đọc báo uống cà phê. Nếu xem nhẹ nhiệt độ nóng đến đáng sợ, đây ngược lại là một bức tranh không tệ.
“Kiếm của ngươi đâu?” Phạm Âm phát cáu nắm mái tóc đen của mình hỏi Blake đang uống cà phê.
“Ta không có kiếm.”
“Hả? Ta nhớ trước kia ngươi có thanh kiếm rất lớn.” Phạm Âm nhớ lại lúc gặp hắn ở trong thành trấn này, hắn đúng là không cầm kiếm.
“Thanh kiêm đó đã mất rồi.” Blake nhẹ giọng nói, sau đó buông báo và cà phê xuống đi qua. Hắn một chân quỳ trên giường, tóm mái tóc dài màu đen của Phạm Âm lại, sau đó lấy một sợi dây buộc lên.
“Ta không muốn buộc lên.” Phạm Âm bĩu môi, bất mãn nói.
“Mái tóc đen của ngươi trên đại lục rất hiếm thấy.” Blake ôn nhu nói, “Rất đẹp.”
“Phải không?” Phạm Âm nói, “Vậy ta không cắt nữa.” Nói rồi hắn quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, bầu trời sau cơn mưa vô cùng quang đãng, khiến người cảm thấy màu xanh xinh đẹp. Nhưng không đẹp bằng mắt lam của em trai.
“Thời tiết hôm nay không tệ, chúng ta có thể xuất phát rồi.”
“Nhưng thời tiết nóng như vậy, ta sẽ bị cảm nắng.” Phạm Âm nói, “Chúng ta có thể nán lại thêm một ngày.”
“Ngươi không muốn trở về Thụ Hải Wabenella hả?” Blake xoay người đi thu dọn hành lý.
Thụ Hải Wabenella sao?
Phạm Âm nhìn bóng dáng bận rộn của Blake, nhớ tới Tinh Linh Vương ẩn hiện trong rừng rậm xanh biếc kia, hắn nhớ tới giọng nói dịu dàng và ngón tay mềm mại của Tinh Linh Vương — nếu để cho Blake cũng ở lại trong Thụ Hải, Tinh Linh Vương sẽ để bụng chứ…
Trong khách sạn không có ai, phục vụ vốn vẫn luôn ở sau quầy hôm nay cũng không xuất hiện, hóa đơn cũng đã kết toán xong với gã ngày hôm qua.
Khách sạn này đột nhiên trở nên rất bình thường, yên tĩnh rồi hoa lệ, bộ phận màu vàng kim của nó bởi vì năm tháng trôi qua mà biến thành màu vàng sậm bình thản, tỏ rõ nó cũng có lịch sử không nông cạn.
Phạm Âm đi cùng Blake ra khỏi khách sạn, ánh mặt trời bên ngoài rực rỡ, trong không khí mang theo tươi mát sau cơn mưa. Trên đường người đến người đi vẫn là rất náo nhiệt, nhưng bên trong đã không còn bóng dáng của yêu ma, chỉ còn lại nhân loại bình thường.
“Chúng ta nên đi hướng nào?” Phạm Âm ngẩng đầu hỏi Blake. Blake vẫn mang chiếc áo choàng màu đen, mũ áo choàng che lại mái tóc vàng kim của hắn, Phạm Âm lại vẫn như cũ có thể nhìn thấy con mắt xinh đẹp như lam ngọc bích của hắn.
“Chỗ cửa Tây có mùi yêu ma rất đậm.” Blake ngẩng đầu nhìn một chút.
“Chúng ta phải đi đường vòng à?” Phạm Âm bĩu môi, đây có nghĩa là hắn phải ở dưới mặt trời thêm mấy tiếng nữa.
“Đi từ cửa Tây Bắc thôi.” Blake nói, “Ta không muốn cuốn vào trong một ít phiền phức kỳ quái.”
“Được rồi, nếu ngươi kiên trì.” Phạm Âm ôn nhu nói, “Ta luôn không có cách nào với ngươi mà.”
Lời nói xong đổi lấy ánh mắt ngạc nhiên của người đàn ông.
“Không được nói chuyện với ta như vậy, nhìn trên phân thượng của Thần tối cao.” Blake thở dài nói, “Điều này nghe hệt như ngươi đang nói chuyện với một đứa trẻ vậy.”
“Nhưng mà ngươi nhỏ hơn ta, ta nói như vậy cũng không có gì sai a.” Phạm Âm bất mãn bĩu môi, uất ức nhìn Blake.
“Không có gì dễ nói.” Người đàn ông nghiêm túc nhìn Phạm Âm.
“Được rồi.” Phạm Âm sao cũng được nói, dù sao ngươi là em trai của ta, một phần máu trong cơ thể chúng ta giống nhau, đây là vấn đề không thể tránh.
Người đàn ông kéo hắn, đi về phía cửa Tây Bắc, Phạm Âm nhìn thấy binh sĩ nhân loại yên tĩnh trông giữ ở chỗ đó, mặt không biểu cảm.
Đến tận lúc giẫm lên con đường ngoài thành, Phạm Âm mới quay đầu nhìn thoáng thành trấn — nên lấy tên gì cho thành trấn này nhỉ? Bãi chăn nuôi của yêu ma hay là vườn rau của yêu ma đây?
Thời tiết quang đãng, đám mây trắng trắng mềm mại, hình dáng hệt như con cừu chầm chậm di chuyển ở trên không trung, đi ở trên đường gần như không có cơn gió nào, Phạm Âm lại cũng không nói mấy câu như cắt tóc gì nữa.
Sau khi đi một đoạn đường, bọn họ rời khỏi con đường đi về phía Tây, có lẽ là liên quan tới Lotus trong cơ thể Blake, Blake đối với mùi của yêu ma cực kỳ mẫn cảm, cho nên Phạm Âm yên tâm đi theo hắn.
Mà sự thật chứng minh, Blake chỉ có cảm giác đối với mùi của yêu ma mà thôi.
“Trời ạ, nhiều thực nhân ma như vậy!” Phạm Âm phát ra tiếng kêu bi thảm, lúc hắn lần thứ hai nhìn thấy loại thực nhân ma này ở Nhật Lạc bình nguyên cũng chỉ mấy con mà thôi, cảm thấy sinh vật hắc ám này còn tham lam hơn nhân loại.
Chẳng trách yêu ma sẽ xảy ra xung đột với chúng nó, ai có thể khoan dung cho thực nhân ma cướp đoạt trắng trợn trong vườn rau ở nhà mình đây? Hơn nữa Phạm Âm khẳng định, nếu như là thực nhân ma, chúng nó nhất định sẽ ăn sạch toàn bộ nhân loại chỗ này, một cái xương cũng sẽ không lưu lại, thực nhân ma chính là tính cách tham lam như vậy.
“Là hai nhân loại.” Một thực nhân ma vui vẻ nói.
Thực nhân ma quả nhiên chính là thực nhân ma, cảm giác từ trước đến này đều chậm chạp y hệt bán thú nhân hoặc người lùn… nhưng mà nhiều thực nhân ma như vậy gần như có thể đi đánh trận được, tại sao chúng nó không dứt khoát đến rừng rậm Hắc Ám phía Tây, cứ luôn lắc lư ở nơi này làm gì?
Phạm Âm nhìn thoáng qua, nơi này đại khái có hơn năm mươi thực nhân ma, hình như còn có pháp sư thực nhân ma — Thật hỏng bét. Bởi vì gần như không có gió, cho nên ban nãy Phạm Âm cũng không ngửi được mùi tanh hôi phát ra từ trên người chúng nó, không khỏi lại lần nữa oán hận thời tiết phía Đông đại lục.
Phạm Âm đã từng trải qua việc bị thực nhân ma cười nhạo, tất nhiên thực nhân ma kia đã chết, nó chế giễu Phạm Âm không phân biệt ra sự khác biệt của yêu ma và thực nhân ma. Nói tóm lại, Phạm Âm đã quy thực nhân ma vào trong chủng tộc hắn chán ghét.
Nơi này là khoảng đất trống, phân đội nhỏ thực nhân ma này không biết làm gì ở nơi này, mà bọn Phạm Âm thì xông lầm vào địa bàn của chúng nó. Mà thực nhân ma chưa bao giờ yên lặng đứng nhìn thức ăn của mình rời đi mà không làm bất kỳ động tác nào.
Chúng nó đều dùng ánh mắt tham lam nhìn Phạm Âm và Blake, giống như bọn họ đã dự định ngoan ngoãn bị ăn vậy.
“Nên, nên làm cái gì?” Phạm Âm khẩn trương kéo kéo tay Blake, cảm giác hơi lạnh khiến hắn cảm thấy dễ chịu.
“Ngươi giải quyết bên phải.” Blake cúi đầu nhìn bán tinh linh đang sửng sốt, giơ tay vỗ vỗ bả vai thon gầy của hắn.
“Cái, cái gì?” Phạm Âm thoáng cái không kịp phản ứng, đến tận khi Blake thả một thanh đoản đao vào tay hắn.
“Làm tốt vào.” Blake trầm giọng nói.
“Thần tối cao ở trên! Ta chỉ là một nhân loại bình thường.” Phạm Âm lớn tiếng nói, “Chẳng lẽ ngươi không nhìn ra hả, ta còn yếu ớt hơn cả nhân loại. Đường huyết của ta bây giờ hơi thấp, lưu lượng máu vốn chỉ có một nửa! Có lúc ta còn sẽ bị hạ huyết áp, đổ mồ hôi lạnh, thậm chí choáng đầu…”
Lời còn chưa nói xong, thân thể liền bị Blake dùng sức đầy về phía sau, ngay sau đó Blake nhẹ nhàng nhảy về sau. Một con thực nhân ma cắm vào giữa Phạm Âm và Blake, hắn nhìn thấy được lớp da xù xì và lớp vảy thưa thớt của nó, ngửi được mùi tanh tưởi nó phát ra trong không khí. Móng tay dài sắc bén của nó không bắt được người nào, nó liếc nhìn Blake nhảy tránh đi, lại nhìn nhìn Phạm Âm bị đẩy ngã trên đất, vì vậy không chùn bước chạy về phía Phạm Âm.
Bắt nạt kẻ yếu là đặc tính của mỗi một chủng tộc hả? Phạm Âm buồn bực nghĩ.
Sinh vật tham lam thành tính giống như thực nhân ma, hoàn toàn không biết sự khác biết của đơn đấu và quần P, đối với chúng nó thì cho dù là một con thỏ, chỉ cần thấy được, nhất định sẽ cùng nhau nhào tới, hoàn toàn không có mỹ đức khiêm nhường hay là đồng tình kẻ yếu.
Phạm Âm phiền muộn nhìn thực nhân ma đang nhào tới, tên Blake này, dù hắn không biết mình là anh trai của hắn, nhưng ít nhất mình cũng là cố chủ của hắn đó. Dưới loại tình huống này, không phải hắn nên một tay che chở mình còn một tay khác vung kiếm chém giết với thực nhân ma sao.
Phạm Âm chợt nhớ tới chuyện rất nhiều năm về trước, lúc hắn giết cố chủ của Blake. Cố chủ lúc đó của Blake là quốc vương của quốc gia cạnh láng giềng với Letty, tên kia hy vọng con gái của mình trở thành hoàng hậu Khâm quốc, nên thu mua rất nhiều người giết hại rất nhiều công chúa đến Khâm quốc. Letty may mắn còn sống, nhưng mưu sát cũng không vì vậy mà kết thúc, vì vậy Phạm Âm quyết định giết tên quốc vương kia. Mà quốc vương kia chính là cố chủ của Blake. Lúc Phạm Âm truy sát tên kia đã từng nhìn thấy Blake bảo vệ gã… hình như không giống với tình huống lúc này lắm thì phải?