Blake nghe được một giọng nói êm tai dùng tiếng thông dụng của đại lục để nói, tai của nhân loại có thể phân biệt rõ âm thanh của nhân loại hoặc tinh linh.
Một cô gái tộc Tinh Linh đứng trước mặt Blake, nếu như ở trong nhân loại đó là một cô gái cực kỳ xinh đẹp lại có sức hấp dẫn. Cô gái này nhìn khoảng chừng hơn hai mươi tuổi, nhưng Blake biết tuổi tác bề ngoài của tinh linh hoàn toàn có tính chất lừa gạt. Hắn nhìn thấy được ổn định và nhuệ khí thu liễm sau khi trải qua thế sự rèn luyện trong đôi mắt màu lam kia, mang theo nụ cười lười biếng, khóe miệng cô gái nhếch lên: “Bây giờ tốt nhất ngươi nên rời đi, Phạm Âm đã trở về, ngươi cũng không cần thiết đi tiếp nữa.”
“Hắn còn nợ tiền ta.” Blake nói khẽ, “Ta là một tên lính đánh thuê, sau khi nhiệm vụ hoàn thành không phải nên trả thù lao cho ta sao?”
“Ồ, tất nhiên.” Cô gái khẽ cười, sau đó không biết mò đâu ra một túi tiền ném cho Blake. Blake đưa tay bắt lấy túi tiền kia. Thực tế trong vương quốc Tinh Linh ở Thụ Hải Wabenella, bất kỳ thứ gì đều có giá trị không rẻ, bao gồm cả túi tiền này. Hắn biết số tiền bên trong đủ cho hắn đi một vòng đại lục Ager, hắn trợn mắt nhìn cô gái kia.
Cô gái đó nở nụ cười: “Ta rất ngạc nhiên, ngươi lại có thể tiến vào rừng rậm của Tinh Linh Vương… ta là nói, cho dù là yêu ma ở trong cơ thể ngươi cũng không ngu xuẩn đến mức đến nơi này khiêu khích Tinh Linh Vương.”
“Phạm Âm trở lại chỗ cha nuôi của hắn rồi sao?” Blake hỏi một vấn đề hoàn toàn không liên quan, hắn biết mình muốn chứng minh gì đó, nhưng hắn lại không cách nào thẳng thắng được.
“Đúng vậy.” Cô gái nhẹ nhàng nói, “Lúc này chắc đã giúp hắn cởi bỏ phong ấn rồi, tên Rood kia lại dám hạ phong ấn nặng như vậy trên người hắn… Nó lúc nào cũng dễ bị kích động như vậy.” Cô gái nhún vai, “Có điều hình như Vương không định truy cứu chuyện này, vận khí tên kia không tệ.”
“Vương?”
“Không giống với ngươi.” Cô gái khẽ nói, “Cho nên, ngươi vẫn nhanh rời khỏi nơi này đi. Điều này cũng vì tốt cho yêu ma trong cơ thể ngươi, hắn không nên bồi mạng của mình vì chuyện này.”
“… Có người muốn giết ta?” Blake nhìn cô gái, hắn nắm chặc thanh đao đen, hắn không muốn yếu đuối, nhưng xem ra nguy hiểm hình như lớn hơn so với hắn tưởng tượng, “Cha nuôi của Phạm Âm à?”
“Phạm Âm không nhắc đến chuyện của hắn với ngươi sao? Hắn không nói cho ngươi biết cha nuôi của hắn là ai sao?” Cô gái gãi gãi đầu, “Ngươi xem, hắn xem nhẹ một ít chuyện, nếu như hắn nói cho ngươi biết sớm…”
“Ta chỉ biết cha nuôi hắn là người của gia tộc ‘Galanodel’.” Blake ngơ ngác nói, Phạm Âm rất ít nói đến chuyện cha nuôi của hắn, hơn nữa Blake không có bất kỳ hứng thú nào với cha nuôi của hắn, với lại trước giờ chưa từng nghe đến họ Galanodel này.
“Vậy sao.” Cô gái cười càng vui vẻ, đôi mắt màu lam của cô nheo lại thành một khe hở nhỏ, “Gia tộc đó sao? Gia tộc đó hoàn toàn chỉ có một mình y, lại là dòng họ tôn quý nhất trên đại lục này a.”
“Cái gì…?”
“Cư dân sớm nhất trên mảnh đại lục này, tinh linh viễn cổ được Thần tối cao tự mình tạo ra.” giọng điệu của cô gái hơi mang theo trào phúng, “Ngươi không biết sao? Tinh linh cao quý nhất trên đại lục này, chủ nhân của Thụ Hải Wabenella này, họ của y chính là Galanodel.”
Hắn rất hiếm khi lộ ra biểu tình kinh ngạc, hắn thậm chí thiếu chút nữa làm rớt đao trong tay. Từ trước đến nay chưa từng nghĩ đến, hắn sẽ chống đối với Tinh Linh Vương tồn tại như Thần cả.
Cô gái xoay người, khoát khoát tay: “Ngươi có thể đi rồi, đừng tới quấy rầy sự yên tĩnh của Thụ Hải Wabenella, gần đây Wabenella đủ loạn rồi.”
“Ta muốn gặp Phạm Âm, cũng muốn lấy lại thân thể của Lotus.”
Cô gái đứng yên ở nơi đó, “Ngươi biết ngươi đang nói cái gì chứ?”
“Ta muốn gặp Phạm Âm, cũng muốn lấy lại thân thể của Lotus.” Blake nói khẽ.
Cô gái xoay người, “Ngươi nhìn, có lẽ ngươi không hiểu ý của ta, ngươi bây giờ còn có thể rời đi, qua một lúc nữa thì sẽ khó nói.” Cô nheo đôi mắt màu lam, “Hơn nữa, ta cũng không thể để ngươi tiến thêm một bước nữa…”
Vô số thơ ca cổ xưa đang trần thuật một sự thật, quân đội mạnh mẽ nhất trên Ager ở tại Thụ Hải Wabenella, bởi vì đó là quân đội do Tinh Linh Vương trực tiếp lãnh đạo, các tín đồ của Thần Hắc Ám ở trước mặt y không chịu nổi một kích.
“Tên của ta là Thương Lưu, Thương Lưu Liadon.” Cô gái cười, “Ta vẫn luôn không có hảo cảm gì với yêu ma, nhất là tên yêu ma phương Bắc trong thân thể ngươi, vẫn luôn mang đến phiền toái cho chúng ta… ngươi xem, hắn có vẻ rất đau đớn, khí tức của Wabenella khiến hắn suy yếu, nơi này tràn đầy lực lượng của Tinh Linh Vương đó, nếu ngươi nhất định muốn vào vương quốc Tinh Linh, hắn có thể sẽ lập tức bị sức mạnh của kết giới phân giải hết.”
Thương Lưu ngừng một chút nói tiếp: “Thật kỳ quái, hắn lại không chiếm lĩnh thân thể của ngươi, đây đại khái là nguyên do ngươi không cảm nhận được đau đớn của hắn nhỉ…”
“Ta sẽ sớm giải quyết hết mọi chuyện.” Blake nhẹ giọng nói, hơn nữa giương thanh đao màu đen trong tay lên, lưỡi đao sắc bén kia dưới ánh mặt trời u ám phản xạ ra ánh sáng thanh lãnh.
Thương Lưu yên lặng nhìn hắn, đột nhiên nói: “Ta có thể cho ngươi thêm một cơ hội, ngươi có thể lập tức rời đi…”
“Ta không cần cơ hội như vậy.” Blake lập tức nói, hắn không cảm nhận được đau đớn của Lotus, hắn không biết lời nói của nữ tinh linh này là thật hay giả, hắn chỉ muốn gặp Phạm Âm, mặc dù như vậy sẽ khiến Lotus đau đớn…
“Ngươi ngu ngốc giống như em trai của ta vậy.” Thương Lưu sâu kín nói, cô duỗi tay nắm quyền sau đó từ từ thả lỏng, Thương Lưu bình thường không dùng vũ khí, vũ khí cầm trên tay ngược lại cảm thấy phiền toái, “Thực ra ta rất hiếm khi ra tay với nhân loại… có điều ngươi là một người đặc biệt, dù sao trong thân thể ngươi có một yêu ma không tệ.”
Blake tất nhiên biết cô rất lợi hại, người của gia tộc Liadon từ trước giờ sẽ không để gia tộc mình bị xem thường. Nhưng hắn vẫn giơ đao về phía cô.
Thương Lưu hài lòng lộ ra nụ cười, “Đáng tiếc, ta vẫn không thể động thủ với ngươi.” Cô ung dung nói, “Vương chuẩn bị gặp ngươi, người sẽ… mở kết giới ra cho các ngươi.” Cô tiếc nuối nhìn hắn một cái, xoay người nói, “Tới đi… Thụ Hải Wabenella còn chưa từng tiếp đón nhân loại có yêu ma vào đâu.”
Blake đi theo Thương Lưu vào chỗ sâu hơn trong Thụ Hải Wabenella. Thụ Hải nhìn qua có hơi âm u hơn nữa còn khó đi, khắp nơi là rễ cây một ít đằng mạn không biết tên nhô ra. May mà lúc tiến về trước Blake đều rất nhạy bén, cho nên một đường đi tới không có bao nhiêu khó khăn.
Con đường Thương Lưu dẫn đi rất kỳ quái, rõ ràng phía trước không có đường, cô đi về trước một bước lại xuất hiện một con đường nhỏ, cảnh sắc vừa nãy rõ ràng là như vậy, tiến lên nhìn lại đã biến đổi thành một phong cảnh khác.
Hắn biết đây là ma pháp trận do Tinh Linh Vương bố trí, vì bảo vệ quốc gia của mình.
Lúc bước vào trong vương quốc Tinh Linh trong Thụ Hải, Blake gần như không dám tin tưởng ánh mắt của mình, lúc trước hắn từng đi qua một vài nơi ở của tinh linh, nhưng không có một nơi nào có thể so sánh với chỗ này.
Bãi cỏ mềm mại, bầu trời xanh thẳm, ngày cả không khí cũng trong lành, không giống cảm giác âm trầm khiến người hít thở khó khắc trong Thụ Hải hồi nãy. Kiến trúc do các tinh linh xây dựng thấp thoáng trong những dây leo màu xanh lá, thú một sừng trên bãi cỏ yên tĩnh đi qua đi lại.
Blake từng cho rằng tinh linh có hơi tự bế cao ngạo, bọn họ ở cùng nhau, rất hiếm giao thiệp với chủng tộc nào khác, nhưng lúc chính hắn có được thân thể bất tử, hắn dường như có thể lý giải được cách nghĩ của bọn họ. Đúng vậy, bọn họ rất khó thành lập hữu nghị thâm sâu với chủng tộc có sinh mệnh ngắn ngủi, mắt thấy bạn bè bởi vì già yếu mà qua đời, bản thân lại vẫn có sinh mệnh vô tận phải vượt qua, thật sự là một chuyện rất thống khổ.
Hắn có thể nhìn thấy giọt sương lấp lánh trên ngọn cỏ, tiếng đàn ưu nhã theo gió truyền tới, giống như chỗ ở của Thần vậy.
Bọn họ đi qua một hành lang trắng thật dài, hắn có thể nhìn thấy vài loại thực vật viễn cổ gần như đã tuyệt tích, hoặc là hoa đằng đáng yêu. Nơi này khắp nơi đều lộ ra sức sống, bóng dáng tao nhã của các tinh linh không thể nghi ngờ điểm xuyết tốt nhất cho nơi này.
Thương Lưu dọc theo đường đi cũng không nói gì, vì vậy bọn họ trầm mặc đi tới lối đi bạch sắc trước điện Anh Linh. Những cây cột xinh đẹp màu trắng lặng im đối mặt với trời xanh, như đang lặng lẽ chống đỡ cả Thụ Hải Wabenella.
“Chỗ đó là nơi nào?” Blake nhịn không được hỏi một tiếng.
“Nơi linh hồn tụ tập.” Thương Lưu nhẹ giọng nói, “Trung tâm của đại lục Ager, điện Anh Linh của vương quốc Tinh Linh.”
Ngay sau đó lại tiếp tục yên lặng, Blake nhìn thấy cung điện cao lớn đó, phía trên không có chút thực vật sắc xanh nào, như là một tòa nhà chỉ có sắc trắng duy nhất trong vương quốc Tinh Linh. Nó chỉ thuần một màu trắng, thuần túy đến mức không có một màu sắc nào khác, tuy là màu sắc thuần túy như vậy, nhưng ánh sáng mặt trời lại không thể nào phản xạ được lên trên đó. Nó yên tĩnh đứng sừng sững ở nơi đó, như là Ager có biến mất thì nó vẫn yên ổn và thuần khiết như vậy.
“Điện Anh Linh?” Blake lẩm bẩm lại tên của tòa cung điện này.
“Đúng vậy, nơi trở về sau cùng của tất cả tinh linh.” Thương Lưu ôn nhu nói, “Trực tiếp tiến vào là được, ta phải đi trước.”
Cô săn sóc mở cửa giúp hắn, sau đó xoay người rời đi, Blake đứng ở cửa quay đầu nhìn bóng lưng Thương Lưu, không biết tại sao nữ chiến sĩ nhà Liadon này nhìn có vẻ như không được vui vẻ cho lắm.
Dù sao cũng là chuyện không liên quan tới mình, Blake xoay người đi vào cung điện trầm lặng này. Cung điện yên tĩnh trang nghiêm, có lẽ gọi nó là Thần Điện cũng không quá mức. Hắn bây giờ một nhân loại lại vì đòi lại thân thể cho một yêu ma mà phải gặp Tinh Linh Vương như tồn tại tượng trưng cho thần… Hắn còn nhớ tới bán tinh linh kia, cha nuôi của hắn lại là Tinh Linh Vương, thật sự đủ dọa người, nhưng… tại sao hắn lại nhớ Phạm Âm như vậy, dù cho là lúc ngủ…
Blake ngẩng đầu nhìn phía trên, phía trên là một bầu trời sao rực rỡ, nhưng hắn nhớ lúc tiến vào cung điện rõ ràng là ban ngày mà…
Trên bầu trời sao xinh đẹp lóe lên những vì sao sáng như kim cương, hắn không nói được tên của những chòm sao đó, nhìn chúng nó nằm không một chút trật tự nào.
“Chào mừng ngươi, nhân loại và… Lotus.” Một giọng nói dịu dàng vang lên trong cung điện, tăng thêm một chút nhẹ nhàng cho bầu không khí yên lặng trang nghiêm của nơi này.
Tầm mắt của Blake vẫn luôn bị những vì sao xinh đẹp hấp dẫn, hoàn toàn không dời đi được ánh mắt của mình, thẳng đến khi nghe được giọng nói đó hắn mới lấy lại được tinh thần.
Hắn nhìn thấy một người đàn ông đứng trên bậc tam cấp, xinh đẹp lại không mất đi dương cương, góc cạnh nhã nhặn, y không có khí thế uy nghiêm như đế vương của nhân loại, cũng không có cái loại khí thế hào hùng nọ, y bình tĩnh đứng ở chỗ đó nhìn hắn, ánh mắt giống như của một con người bình thường.
Mái tóc dài màu bạc của y dưới ánh sao lộ ra thành thánh khiến lòng người an tâm, trong đôi mắt màu mặc lục như có ngôi sao đang lưu chuyển, mang theo cơ trí và khoan dung lặng đọng lại từ thời viễn cổ.
Chiếc áo sắc trắng của y lộ vẻ giản dị, chỉ kẹp thêm trang sức mà một tinh linh thích dùng trên cổ áo, nhìn y văn nhã vô hại thế kia, cứ như là một học giả có kiến thức phong phú, chứ không giống người đứng đầu từng thống lĩnh quân đội chiến đấu với Thần Hắc Ám. Trên người y không cảm thấy được chút thô bạo, cũng chắc sắc bén chút nào.
Blake không biết nên hành lễ với y thế nào, vậy nên hơi cúi người: “Xin lỗi, quấy rầy ngài rồi.”
“Không sao.” Người đàn ông kia nhẹ giọng nói, “Ngươi là vị khách được Thụ Hải Webenella hoan nghênh, ngươi dẫn con của ta trở về.”
Blake hơi do dự, vẫn hỏi một câu: “Phạm Âm đâu?”
Người đàn ông trên kia lộ ra vẻ mặt dịu dàng: “Hắn trở lại rất mệt, cho nên ta để hắn ngủ một lát.”
“À…” Blake đáp một tiếng, hắn vẫn không hiểu rõ tại sao người đàn ông ôn hòa thế này lại dùng ma pháp trận tách bọn họ ra, y rõ ràng không muốn hắn và Phạm Âm ở cùng nhau, hoặc là y không hy vọng gặp cả hai người bọn họ cùng lúc.
“Ta hiểu nghi ngờ của ngươi.” Tinh Linh Vương ôn nhu nói, “Đúng là ta có vài chuyện muốn trao đổi với ngươi, ta không muốn để Phạm Âm biết, cho nên ta mang hắn về trước.
“Là chuyện gì vậy?” Blake hỏi, hắn đã sống trên đại lục này một trăm năm, tuy là dựa vào sức mạnh của yêu ma — nhưng thời gian càng lâu càng hiểu được cách giấu đi nhuệ khí của mình, chỉ có mấy tên quỷ đoản mệnh không sống lâu được mới mới rêu rao sức mạnh của mình.
“Ngươi thích Phạm Âm chứ?”
Blake trợn mắt nhìn Tinh Linh Vương — Hắn biết thế là rất thất lễ, nhưng không khống chế được bản thân.
Tinh Linh Vương nhìn hắn, sau đó nở nụ cười khẽ, nụ cười của y rất đẹp còn dịu dàng nữa, sẽ không khiến người ta sinh ra lòng chán ghét, dù cho vấn đề y vừa mới hỏi rất lỗ mãng.
“Ngươi tất nhiên thích hắn rồi, hắn cũng rất thích ngươi.” Tinh Linh Vương nói, đôi mắt màu mặc lúc của y rất đẹp, chiếu ra ánh sao trên bầu trời, “Bởi vì các ngươi là anh em, ngươi là người duy nhất trên thế giới này có quan hệ huyết thống với hắn.”
“Cái gì?” Blake kinh ngạc nhìn y, hắn nhớ mình chỉ có một em gái, sao lại lòi ra thêm một người anh em rồi? Phản ứng đầu tiên của hắn là, chả nhẽ em gái của mình thực ra là nam, nhưng trong trí nhớ thì cô em gái tóc vàng đáng yêu đó chính xác là một cô gái á.
Không phải Tinh Linh Vương đang đùa đó chứ, hoặc là y đã nhầm lẫn gì đó?
“Ngươi không có ấn tượng à? Chắc bởi vì lúc hắn rời đi thì ngươi còn chưa ra đời.” Tinh Linh Vương nói, “Cho nên chắc ngươi không có ký ức về người anh trai này.”
“Anh trai…” Blake lẩm bẩm, hắn có một người anh trai, đúng vậy, chỉ là hắn không thể nào liên hệ từ đó lại với Phạm Âm. Trước khi mẹ đến với cha từng có một đứa con, chuyện này hắn biết, nhưng hắn chỉ biết được từng đó, bởi vì đứa bé đó sinh ra chưa được bao lâu thì bị mang đi rồi.
Hắn nhớ tới dáng vẻ lúc Phạm Âm ngủ, mái tóc đen lan ra, dưới lông mi là bóng mờ đáng yêu, bờ vai của hắn phập phồng theo hô hấp. Nhìn hắn giống với y chang vẻ ngoài của hắn, một thiếu niên mười bảy mười tám tuổi. Hắn từng hôn lên đôi môi mềm mại của Phạm Âm, từng hôn cơ thể của Phạm Âm… Người này không nên là anh trai của hắn.
“Không thể nào…” Hắn thì thào, “Hắn chưa từng… nhắc đến.”
“Sớm muộn gì hắn cũng sẽ nói với ngươi, sau khi Lotus rời khỏi thân thể của ngươi.” Tinh Linh Vương nhẹ giọng nói, “Ngươi xem, Phạm Âm luôn có chút phòng bị với yêu ma, hắn là vì tốt cho ngươi.”
Blake muốn bảo y ngừng nói, nhưng lại chỉ nhìn y.
“Blake… ta biết cái tên này là mẹ của ngươi đặt vì Phạm Âm.” Tinh Linh Vương nhẹ giọng nói, giọng nói của y rất bình tĩnh.