Mặt trời đã lặn, bầu trời vẫn còn chưa tối hẳn, không quá sáng sủa nhưng có thể để người ta thấy được xung quanh, ánh sáng mờ mờ.
Trên bãi đất trống ở Thần điện lại rất sáng sủa, ngọn lửa chiếu sáng ám tinh linh, Phạm Âm đứng trong hành lang, tay vẫn còn khoác trên cung, dường như chuẩn bị tùy thời tùy lúc bắn tên.
“Lẽ nào tinh linh bây giờ đều bắt đầu trở nên thô lỗ vậy à?” Giọng nói mang theo ý trêu đùa vừa mới ra, ngọn lửa đang thiêu đốt mãnh liệt vừa rồi cũng lập tức tắt, thậm chí ngay cả khói cũng không kịp thoát ra, tựa như thoáng cái biến mất, thậm chí giống hệt như chưa từng xuất hiện.
Phạm Âm nhíu mày không đáp lời, tay phải nhanh chóng kéo căng dây cung, lần này cùng lúc xuất hiện bốn mũi tên lửa. Đuôi tên của chúng nó hệt như đang bốc cháy, ngay cả ngón tay đang đỡ chúng nó cũng bị chìm trong ngọn lửa.
Mũi tên lửa sáng rực lại có đủ lực sát thương ở trong tia sáng tối mờ không rõ thế này, xinh đẹp mà cường thế.
Lần này Phạm Âm không hỏi trái phải nữa, hắn nhẹ đặt cung nằm ngang, bốn đầu mũi tên màu đỏ chỉ về phía ám tinh linh khiến ngọn lửa biến mất kia.
“Nhìn ngươi không giống tinh linh lắm.” Người đàn ông cười, “Trái lại giống ám tinh linh hơn.”
Đôi mắt đen phẳng lặng nhìn ám tinh linh, như bầu trời sâu thẳm của rừng rậm Hắc Ám, cho dù ngọn lửa trước mặt đang bốc cháy, nhưng trong đôi mắt đen lại không phản xạ ra một chút tia sáng nào. Ánh sáng xung quanh dần dần tối đi, kể cả toàn bộ ánh sáng mặt trời đều dần dần bị che kín ở dưới đường chân trời.
Mái tóc màu đỏ của ám tinh linh ở dưới hoàn cảnh thế này lại sáng bóng khiến người say mê, giống như là hấp thu ánh sáng xung quanh. Đôi mắt màu đỏ của hắn đối diện với con ngươi đen kịt của bán tinh linh, đôi mắt đen xinh đẹp như vậy luôn khiến người mê đắm.
“Có lẽ chúng ta nên tìm một nơi uống trà, sau đó nói chuyện phiếm, có vẻ tâm trạng ngươi không tốt, hoặc ta có thể an ủi ngươi.” Ám tinh linh ôn nhu nói, làn da trắng nõn của hắn hiện ra màu sắc xinh đẹp dưới ánh sáng u ám, hắn tao nhã vươn tay về phía bán tinh linh.
“Huỳnh hỏa.” Phạm Âm nhẹ giọng nói, trong nháy mắt vừa dứt lời, xung quanh đột nhiên sáng lên, không giống ánh sáng mặt trời có thể xua đi tất cả bóng tối, mà như là ánh huỳnh quang do đom đóm phát ra, ánh sáng mờ tối.
Cho dù là vậy, xung quanh vẫn sáng lên, không biết lúc nào, xung quanh ám tinh linh đã phủ đầy điểm sáng mờ tối như đom đóm.
Những điểm sáng như không hề có trọng lượng, lắc lư trôi nổi trong không khí, giống như một cơn gió cũng có thể thổi bay chúng nó. Nếu không phải trong tình huống thế này, rất dễ khiến người khác cho rằng đây chỉ là ánh sáng đom đóm xuất hiện vào mùa hè. Nhỏ như vậy, yếu ớt như vậy, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể biến mất, yếu ớt như sinh mệnh vậy.
Chúng nó cũng không phải bất động, mà là run run nhẹ bay theo gió, nhưng cũng không rời khỏi phạm vi xung quanh ám tinh linh.
Ám tinh linh nhíu mày: “Ngươi muốn phá hỏng tòa Thần điện này hả?”
“Nếu có thể làm được, tại sao lại không chứ?” Phạm Âm nhẹ giọng nói, cái bộ dáng lúc hắn nói chuyện khiêm tốn lễ độ, tao nhã giống như tất cả tinh linh vậy, con ngươi màu đen của hắn sâu thẳm, giống như muốn đem tất cả hút vào, mũi tên trong tay vẫn chỉ về phía ám tinh linh.
“Huỳnh hỏa.” Giọng nói dịu dàng khiến người tan nát cõi lòng, môi trên môi dưới của hắn chạm vào nhau, điểm sáng nho nhỏ chợt nổ tung hệt như từng quả lựu đạn, tay phải vẫn luôn kéo cung của Phạm Âm buông ra, bốn mũi tên lửa nhanh chóng rời cung, bay thẳng về phía ám tinh linh.
Quỹ tích sáng rực tao nhã cắt phá không khí, như giọt nước mắt của mọi người đang chảy xuống.
Khí lưu huỳnh hỏa nổ tung, ngọn lửa và khói mù bao quanh ám tinh linh, bốn mũi tên lửa không chùn bước tiến vào vòng vây.
Phạm Âm cảnh giác nhìn chỗ kia.
Nổ lớn như vậy không tổn hại một phần nào đến tòa kiến trúc này, nhìn nó đã có chút cũ kỹ, giống như chỉ tí ti ngoài ý muốn cũng có thể khiến nó sụp đổ, nhưng thực tế, chỉ có thời gian mới có thể làm phai mờ nó được thôi, bất luận kết giới mạnh mẽ cỡ nào cũng không chống đỡ nổi sức mạnh của thời gian.
Bán tinh linh chuyển cây cung màu trắng qua tay phải, cây cung kia tựa như có ý chí của riêng mình biến thành một cây đao nhỏ dài trắng tinh. Thân đao phản xạ quang mang mờ mịt dưới ánh sáng ngọn lửa, không phải phản xạ sáng rực như kim loại, nhưng đủ để khiến bất kỳ kẻ nào cũng biết được sự sắc bén của nó.
Cán đao của nó mảnh dài, từ trên chuôi đao phân tách ra mấy sợi tuyến mảnh trắng như kinh mạch, cong cong cắm vào trong cái tay trắng nõn của Phạm Âm, như không muốn tách rời khỏi tay của hắn hoặc sợ hắn không cẩn thận mà đánh mất.
Một thứ hơi lạnh, xúc giác thứ đó mềm mại, dừng lại ở trên tay phải.
“Tay của ngươi rất đẹp.” Giọng nói dịu dàng của ám tinh linh vang lên bên tai Phạm Âm, ngón tay lạnh lẽo của hắn nhẹ nhàng khoác lên mu bàn tay cầm đao của Phạm Âm.
Bọn họ dán quá gần nhau, ngọn lửa đối diện vẫn còn đang bốc cháy, chiếu vào trên thân của hai người, quần áo màu đen đồng thời nhiễm lên sắc đỏ của ngọn lửa.
Đôi mắt màu đen của Phạm Âm nhìn ám tinh linh, hắn nhanh chóng mở bàn tay cầm đao ra, đao song song với mặt đất, quay nửa vòng, lưỡi đao vạch ra một đường vòng cung u tối trên không, Phạm Âm cầm ngược nó lại.
Cái tay của ám tinh linh vừa đặt ở trên mu bàn tay Phạm Âm, đến vị trí khuỷu tay, bị cắt rất thẳng, rơi xuống đất, thậm chí Phạm Âm thấy cả xương trắng bị cắt bằng phẳng, lộ ra tái nhợt dị thường trong bóng đêm, nhưng không có nhìn thấy máu bắn tung tóe.
Đôi mắt màu đỏ của ám tinh linh nhìn hắn, con ngươi màu đen của Phạm Âm trầm tĩnh đối diện, cái tay trên đất từ từ tan ra như sáp nến gặp lửa. Mà nơi vốn bị cắt của ám tinh linh đang nhanh chóng mọc ra, Phạm Âm thậm chí nghe thấy âm thanh cơ thịt sinh trưởng, bạo lực mà đáng sợ.
Một tay khác của ám tinh linh nhẹ nhàng giơ lên, trong tay xuất hiện một cây đao màu đen — cũng là một cây đao không phản chiếu ánh sáng nhưng cực kỳ sắc bén. Trên mặt hắn vẫn treo nụ cười như cũ, trong con mắt thon dài của hắn tràn đầy ý cười, lại khiến người sợ hãi.
Đôi mắt đen của Phạm Âm giật nhẹ, lưỡi đao màu trắng trên tay dán sát cơ thể ám tinh linh trườn lên trên, cách lớp vải cũng có thể cảm giác được thân thể tráng kiện.
“Việc này giống như đang trêu đùa.” Ám tinh linh cười khẽ, giọng nói trầm thấp, như lời nỉ non của ác ma.
Phạm Âm lạnh lùng nhìn hắn, Phạm Âm chỉ đang nghĩ nếu như muốn giết hắn, thì nên chém bay đầu của hắn, hay là trực tiếp đâm thủng trái tim của hắn — dẫu sao trước kia lúc làm sát thủ, còn chưa từng gặp phải người bị súng bắn không chết.
Phạm Âm có chút nghi hoặc nhìn hắn, ám tinh linh tuy có lúc cầm đao cản lại, nhưng nhiều hơn là không thèm để ý.
Ám tinh linh vẫn luôn nhìn cặp mắt màu đen kia, xinh đẹp mà dụ người như vậy.
Có phải hắn vẫn luôn lạnh lùng đối mặt với bóng tối như thế hay không, cõ lẽ hắn đã từng nhìn thấy bầu trời vĩnh viễn cũng không thấy ánh sáng trong rừng rậm Hắc Ám, những hắc ám trong góc tối tăm, có phải hắn vẫn luôn nhìn thế kia, cho nên đôi mắt của hắn mới sẽ thâm trầm đến vậy, như muốn hút tất cả vào, dù chết cũng không sợ hãi?
Hắn có chút thất thường, ám tinh linh thấy gương mặt xinh đẹp của bán tinh linh núp trong tàn ảnh của thanh đao trắng, vẻ mặt của người kia tàn khốc lại xinh đẹp, có lẽ Phạm Âm thật sự là ám tinh linh — Hắn đột nhiên nghĩ như vậy.
Hai bóng người màu đen nhẹ nhàng nhảy múa trong đình viện tối tăm của Thần điện.
“Ta nên chém đầu của ngươi hay là đâm thủng trái tim của ngươi?” Phạm Âm đột nhiên ngừng lại động tác, lẳng lặng nhìn ám tinh linh.
“Cái đó hình như cũng chẳng có hiệu quả gì với ta.” Ám tinh linh ngẩn người chốc lát, sau đó nhẹ giọng trả lời.
Động tác của bọn họ đột nhiên đình chỉ, khí lưu kéo theo ban đầu lại nâng cánh hoa xung quanh lên, nhẹ nhàng lay động trên tầng thời thấp.
“Nhìn thật lãng mạn.” Ám tinh linh nhìn những cánh hoa bay múa nhẹ giọng nói, “Nhưng nhìn ngươi đáng yêu hơn chúng nó.”
“Lời này thật là ngả ngớn.” Phạm Âm lạnh lùng nói, tay của hắn giũ nhẹ, cây đao màu trắng giống như vô số giây điện giãy dụa tách rời khỏi nhau quấn quanh lên trên cánh tay mảnh khảnh trắng nõn của hắn, sau đó biến mất không thấy, hệt như chúng nó chưa từng xuất hiện.
“Đúng thật là đồ tốt.” Ám tinh linh cười nói, “Chúng ta… không tiếp tục nữa hả? Hay là chúng ta có thể… làm chút chuyện khác?”
Phạm Âm xoay người chậm rãi đi về phía chỗ hành lang ban đầu, ám tinh linh mặt dày đi theo phía sau hắn.
“Đừng lạnh lùng như vậy mà.” Ám tinh linh thu lại cây đao màu đen của mình, theo sau sít sao.
“Nếu như không có chuyện gì, cách xa ta chút.” Phạm Âm buộc mái tóc dài hơi hỗn loạn của mình lên.
Không có mái tóc đen nhiễu loạn tầm mắt, ám tinh linh có thể thấy rõ cần cổ xinh đẹp, đường cong ưu mỹ dưới chiếc cằm tiêm nhọn của bán tinh linh.
“Ngươi đến tìm ta có chuyện gì sao?” Phạm Âm đứng yên xoay người, hỏi ám tinh linh.
“Đúng… đúng vậy.” Ám tinh linh bình tĩnh trả lời, đôi mắt lại nhìn đôi môi mềm mại và cái cằm lộ rõ đường cong lúc nói chuyện của Phạm Âm. “Ta có chuyện nên đến tìm ngươi a.”
“Là chuyện gì?” Phạm Âm không kiên nhẫn nhìn ám tinh linh.
“Là chuyện… gì nhỉ?” Ám tinh linh tiếp tục liều mạng nhìn chằm chằm bán tinh linh, hắn có thể tưởng tượng ra những đường cong đẹp mắt, xương quai xanh hơi hơi nhô lên, cùng hai điểm bởi vì nhiễm lên sắc phấn hồng mà trở nên mê người bị che đậy dưới lớp quần áo kia…
“Không nói thì bỏ đi.” Phạm Âm không kiên nhẫn xoay người.
“Ta nói ta nói.” Ám tinh linh vội vàng nói, thuận tiện muốn kéo tay của hắn, nhưng bị Phạm Âm tránh được, sau đó liền lấy thần sắc càng không kiên nhẫn nhìn ám tinh linh.
“Ta chắc chắn có chuyện… hơn nữa cực kỳ quan trọng, ta nói, chuyện này… quan trọng, vượt qua cả tưởng tượng của ngươi, ta là nói…” Ám tinh linh vừa nói vừa dời ánh mắt đến nơi khác, “A, ta nhớ ra rồi, là chuyện liên quan tới em trai của ta.”
“Em trai ngươi?” Phạm Âm có chút ngoài ý muốn nhìn hắn, “Lẽ nào… Kỳ là em trai của ngươi?” Dù sao trong Thần điện ngoại trừ Kỳ ra, cũng không có ám tinh linh khác.
“Uh, đúng vậy.” Ám tinh linh chuyển mắt trở lại, “Kỳ là em trai của ta, tuy bọn ta chỉ cùng cha, nhưng nó không ảnh hưởng tới quan hệ của bọn ta, đúng không?”
“Nói trọng điểm.” Phạm Âm liếc mắt nhìn ám tinh linh.
“Trọng điểm? Ồ, tất nhiên.” Ám tinh linh vội vàng nói, “Trên người hắn… đang xảy ra một ít biến hóa, ngươi có thể nhìn ra chứ?”
“Ngươi…” Đôi mắt đen nhìn hắn, “Lời này của ngươi có ý gì?”
“Ta là nói…” Ám tinh linh khô khan nói, “Có lẽ, ngươi nhìn lâu một chút, sẽ thấy được thứ gì đó trên người hắn…”
“Có thứ gì?” Phạm Âm nghiêng đầu nhìn ám tinh linh, ngón tay thon dài vô ý thức quét qua quét lại trên cằm của mình, “Hình như ta… thấy được thứ gì đó, có lúc sau người của hắn sẽ có một thứ đen kịt, ta không xác định lắm đó là thứ gì, ta không nhìn rõ lắm.”
“Vấn đề này rất nghiêm trọng.” Tầm mắt ám tinh linh nhìn theo ngón tay trắng nõn bay tới bay lui của Phạm Âm, “Ta cảm thấy đó là một thứ không tốt… ta là nói, nó có thể thay đổi… tính cách của hắn trên một mức độ nào đó, mặc dù hắn vốn chính là một… ừm, bạo quân.”
Phạm Âm yên lặng nghe, lần cuối cùng, lần cuối cùng trông thấy Kỳ là bộ dáng gì nhỉ, tuy Kỳ nhìn có chút tàn nhẫn, nhưng mà… hắn sẽ nói điều kiện. Hắn rất thông minh, hắn biết nắm điều kiện trong tay, trước khi không rõ giá trị của Szatler, hắn sẽ không dễ dàng giết Szatler, cho nên… nhất định chuyện đã xảy ra đó là tình huống hắn không khống chế được.
Phạm Âm nhớ tới cảnh lúc ở cùng với Kỳ, Tinh Linh Vương phá vỡ kết giới của hắn, mang mình đi. Phạm Âm đến bây giờ vẫn có thể nhớ rõ ánh mắt không cam lòng đó của Kỳ, cũng có thể nhớ rõ hắn kéo tay của mình, bướng bỉnh không muốn buông ra, có lẽ hắn… cũng không phải thật sự muốn giết Szatler, Phạm Âm tự nhủ với mình như vậy, giống như nói với chính hắn vậy… chỉ là có chút không khống chế được.
“Ngươi nhớ tới điều gì sao?” Ám tinh linh chợt đặt câu hỏi, “Ta là nói… ta đã rất nhiều năm không gặp hắn, khoản thời gian kia ta đều ở trên bình nguyên lạnh giá phía Bắc, ta tìm thấy một vài thứ… ta nghĩ, có lẽ chúng ta nên ngồi xuống nói chuyện một chút.”
“Được.” Phạm Âm dịu ngoan gật đầu.
“Vậy thì, xin mời.” Ám tinh linh làm một tư thế mời với hắn, tiêu chuẩn mà tao nhã, “Có lẽ chúng ta có thể tìm được một ít manh mối, tiện thể nói một chút, tên của ta là Kế… xin nhớ kỹ.”
“Nếu như có thể gặp lại.” Phạm Âm nói, “… Có lẽ ta sẽ nhớ.”
“Điều kiện thật là hà khắc.” Ám tinh linh tủi thân nói.