Phạm Âm nhìn Tinh Linh Vương có chút quái lạ, tinh linh đến từ thời đại viễn cổ này, là người có năng lực như vậy — tuy rằng bình thường không cảm giác được, bởi vì lúc nào y cũng đọc sách, lúc nào cũng ôn tồn lễ độ cả.
“Bọn ta phải đi tìm Freya.” Tinh Linh Vương nhẹ giọng nói, ‘cho nên ngươi đừng đi theo bọn ta nữa’.
“Vì Ager đại lục, ta sẽ cố gắng trợ giúp ngài.” Szatler kiên định nói.
“Bọn ta chỉ đi tìm người.” Tinh Linh Vương giải thích, ‘cho nên ngươi có đi hay không cũng như nhau’.
“Ta biết, ta sẽ cùng tìm giúp ngài.” Szatler vẫn bày vẻ mặt kiên nghị, râu mép uốn xoắn kia của gã tựa như cũng bắt đầu cứng rắn.
“Bọn ta…”
“Chúng ta đi thôi.” Phạm Âm lớn tiếng nói, đồng thời cắt đứt lời của Tinh Linh Vương, ngay sau đó dùng ánh mắt thỉnh cầu nhìn Tinh Linh Vương.
Tuy rằng trong lòng Tinh Linh Vương không muốn, nhưng nhìn thấy ánh mắt đáng yêu của Phạm Âm nên đành đáp ứng. ‘Tuổi thọ của người lùn rất ngắn không phải sao?’ Tinh Linh Vương nghĩ, hơn nữa vương quốc Tinh Linh sẽ không chào đón người lùn.
‘Ta quả thực vẫn không thích người lùn’, Tinh Linh Vương có chút chán nản nghĩ.
Cứ vậy, ba người bước lên hành trình đến Inardo. Bởi vì Tinh Linh Vương không cần áp chế sức mạnh nữa, cho nên dọc theo đường đi thông suốt không trở ngại, nhưng vì hành sự điệu thấp, bọn họ cũng không cưỡi Stefans.
‘Chắc chỉ vì Stefans không muốn cõng một người lùn bay trên trời mà thôi’, Phạm Âm chợt nghĩ như vậy.
Sau bảy ngày, bọn họ đến được địa phận Inardo ở phía Đông đại lục.
Inardo là thành trì có lịch sử lâu đời, nó là cố hương của dũng sĩ nhân loại, chỉ thiếu chút nữa đã thống nhất phía Đông đại lục. Nơi này nổi tiếng vì tài nguyên khoáng sản phong phú và rượu mật ong mỹ vị.
“Đúng là một thành phố tuyệt vời!” Szatler ca ngời từ tận đáy lòng, “Đúng thật là rượu mật ong chính cống.” Stefans bên cạnh cũng lộ ra vẻ mặt thỏa mãn.
“Vậy mà… có cả rượu trắng?” Phạm Âm nhìn chằm chằm ly rượu trong veo như nước trước mặt nhẹ giọng lẩm bẩm, “Inardo đúng là một thành phố tuyệt vời.”
“Loại rượu này chỉ có ở Inardo.” Tinh Linh Vương cười nói, y vẫn mặc áo choàng xám, “Tuy ta không thích vị của nó lắm, nhưng có vài người vẫn luôn kiên định ủng hộ nó.”
“Hay là đi tìm nữ tinh linh tế ti kia trước.” Szatler đấu tranh rất lâu mới nói “Ta có thể chờ mọi chuyện xong xuôi rồi lại đi đào quặng, quặng mỏ nơi này chắc chắn có nguyên thạch đẹp, nói không chừng còn đào ra được bảo thạch chứa ma pháp nữa.”
“Freya ở đâu được chứ?” Phạm Âm nhìn xung quanh quán rượu huyên náo nói, “Ta không nghĩ rằng cô ấy bị lưu đày đâu, có lẽ do cô ấy thích uống rượu thôi.”
“Vừa rồi có một đạo tặc tự xưng là bạn của Goos.” Tinh Linh Vương nhẹ giọng nói, “Nói với ta chỗ ở của cô ấy, ngày mai chúng ta có thể đi.”
Phạm Âm gật đầu, sau đó cứ luôn trừng mắt nhìn ly rượu trắng không nói lời nào, hệt như bên trong đột nhiên mọc ra một đóa hoa.
“Thật là kỳ lạ, yêu ma vốn đang vây đánh thành thị của chúng ta chỉ trong một đêm toàn bộ chạy mất, đúng là chuyện kỳ lạ.”
“Đúng đó, nhưng như vậy không phải tốt hơn à?”
Szatler hiển nhiên biết nguyên nhân, Tinh Linh Vương đến tất nhiên sẽ khiến yêu ma sợ hãi, chúng nó phải lo mà chạy rồi — miễn là rễ của chúng nó không ở trong bùn đất.
“Hôm nay có thể nghỉ ngơi thoải mái trong thành phố này.” Tinh Linh Vương nhẹ giọng nói.
“Vâng.” Phạm Âm tùy ý đáp lời, sau đó liền uống một hơi cạn sạch rượu trắng trong ly.
Inardo được xưng quê hương của anh hùng là một thành phố rất đáng yêu. Nó có thành quách cao lớn và kết cấu kiến trúc đẹp đẽ, lắng đọng của năm tháng khiến nó nhìn có vẻ không quá hào nhoáng, cũng không hời hợt.
Kiến trúc kiểu gothic và hương rượu tạo nên phong cách đặc biệt cho thành phố này, xung quanh nó trải rộng tài nguyên khoáng sản phong phú.
Nơi này khoáng sản phong phú thừa thải cùng rượu ngon hấp dẫn người, còn có cả anh hùng nữa. Mỗi một người Inardo đều sẽ tự hào nói như vậy. Inardo bây giờ cực kỳ náo nhiệt, được cho là thành phố điển hình chống lại xâm lược của yêu ma, nó được tôn kính và ngưỡng mộ nên có. Yêu ma phía Đông đại lục tàn sát bừa bãi, một ngày trước đột nhiên yếu ớt chạy mất, dù có chút khó hiểu, nhưng cũng là thắng lợi không dễ có.
Nếu là thắng lợi tất nhiên phải chúc mừng, không phải sao? Nếu muốn chúc mừng, tất nhiên là phải dùng rượu ngon của Inardo.
Lãnh chúa của Inardo cực kỳ rộng rãi nói với mọi người, ngoại trừ binh lính thủ thành, tất cả mọi người, mặc kệ là cư dân hay là khách nơi khác đến đều có thể uống rượu miễn phí.
Từ miễn phí này bất kể đối với người giàu hay là người nghèo, đều là một từ mê hoặc không có gì sánh bằng — bất kể là đối với nhân loại hay là chủng tộc khác thì đều vậy cả. Phạm Âm chớp mắt nhìn mọi người chen lấn uống rượu, trong lòng không khỏi cảm thán, từ miễn phí này, bất luận ở nơi này hay ở thế kỷ 21 đều là một từ mạnh mẽ.
“Szatler và Stefans đâu?” Phạm Âm ngơ ngác nói.
“Có lẽ bọn họ…” Tinh Linh Vương nhẹ giọng nói, “Có lẽ đã chen vào bên trong để uống rượu rồi.”
“Mặc dù Stefans không thích Szatler.” Phạm Âm bĩu môi nói, “Nhưng về phương diện uống rượu, hai người đều đáng sợ như nhau.”
Tinh Linh Vương cười, cũng không tiếp lời của Phạm Âm.
“Nhưng nếu là miễn phí.” Phạm Âm quay đầu nghiêm túc nhìn Tinh Linh Vương nói, “Chúng ta không lý nào đưa nó cho người khác uống một cách uổng phí vậy được, đúng không?”
“…” Tinh Linh Vương trầm mặc nhìn Phạm Âm chen vào trong đám người đang chen lấn, lớn tiếng gọi rượu, “Hy vọng hắn sẽ không uống say… từ nhỏ đến lớn hắn chỉ từng uống một ít rượu nho.”
Phạm Âm tất nhiên nhớ rõ cái cảnh lần đầu tiên uống rượu, hình như còn có một đứa trẻ đã từng trải qua như vậy. Một nhà ba người ngồi xung quanh bàn ăn, người cha dùng chiếc đũa chấm chút rượu, đưa đến bên miệng đứa trẻ đang được người mẹ ôm. Đứa trẻ chỉ tò mò mím mím môi, ngay sau đó con mắt trong suốt sáng lên vẫn tò mò nhìn ly rượu đó của cha.
Ký ức không nhầm lẫn, Phạm Âm uống rượu xái trong ly, tuy rằng nơi này không gọi rượu xái là rượu xái, nhưng nó đối với Phạm Âm vẫn chỉ là rượu xái, không phải sao?
*Rượu xái: rượu nước thứ hai (hàm lượng còn 60% – 70%)
Trong ấn tượng, ở trên bàn ăn cha sẽ luôn uống một chút loại rượu này, chưa bao giờ quá độ, thỉnh thoảng mẹ sẽ uống cùng cha. Bây giờ nhớ lại, đây đúng là một bức ảnh xa xỉ.
Về sau chính mình cũng bắt đầu uống loại rượu này, khi đó cha đã mất, mình thì từ phụ trách Trung Á thoáng chốc nhảy đến New York — đến bên cạnh X.
Ngày sau đó mở tiệm hoa, Phạm Âm sẽ thường đến Trung Quốc du lịch, như thể biết mình sẽ lập tức biến mất, nên đã nhẹ nhàng lưu lại dấu chân của mình trên vùng đất cố quốc. Mỗi lần đến đó, đều sẽ mang theo rượu về uống, tuy Kỳ cho rằng rượu này không ngon lắm, nhưng cũng không quá phản đối — đàn ông và đàn ông ở cùng nhau, sẽ không câu nệ chút chuyện nhỏ này.