*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Vương định đi ra ngoài à?” Nguyệt Bạch cùng Phạm Âm đi trên đường.
“Có ý gì?”
“… Vương rất để ý chuyện Tháp tiên đoán lần trước…” Nguyệt Bạch thờ ơ nói, “Mệt à?”
“Có chút…” Phạm Âm ngáp một cái, “Nghi thức hôm nay thú vị chứ?”
“… Cũng được.” Nguyệt Bạch cười khẽ trả lời.
“Ngươi lần trước đi vào Tháp với phụ quân nhỉ, đã xảy ra chuyện gì?” Phạm Âm đột nhiên dừng lại.
Nguyệt Bạch xoay người trầm mặc một lúc nói: “… Tiên đoán không thành công, có lẽ đối với Tinh Linh tộc không phải là một chuyện may mắn.”
“Tiên đoán không thành công… là có ý gì?”
Nguyệt Bạch ngẩng đầu ngắm nhìn bầu trời đầy sao, đèn dầu ở dưới ánh sao thế này trở nên ảm đạm, “Điều này có lẽ nói… thời gian sắp tới tộc Tinh Linh sẽ không bình tĩnh nhỉ?”
“Cho nên y vội vã đi ra ngoài?” Phạm Âm nở nụ cười, “Y muốn đi tìm thứ gì vậy?”
“Ngươi trực tiếp đi hỏi ngài không phải tốt hơn à?” Nguyệt Bạch nở nụ cười.
“Nguyệt Bạch…” Phạm Âm đến gần hắn, “Nguyệt Bạch… vết thương trên người ngươi tốt hơn chưa?”
“… Sắp đỡ rồi.” Nguyệt Bạch dời tầm mắt đến nơi khác.
“… Hừ, ta đi về, không cần tiễn ta.”
Phạm Âm xoay người, nhảy lên cây, nhảy đi cũng không thèm quay đầu lại. Trong tay của Nguyệt Bạch còn cầm đèn dầu, đôi mắt màu lam không chút tình cảm nhìn về phương hướng Phạm Âm rời đi. Qua lúc lầu, một tay khác của Nguyệt Bạch ấn lên bả vai bên kia của mình, khóe miệng nhếch lên một tia cười nhợt nhạt. Hắn từ từ ngẩng đầu trông lên những vì sao.
“Thời gian sắp tới không bình tĩnh à…” Nhẹ giọng nỉ non như lời thì thầm giữa tình nhân, mang theo chút than thở.
Gió đêm hơi lạnh, ánh sao trên trời chỉ dẫn người về phía tương lại không biết trước.
“Cãi nhau với Nguyệt Bạch à?” Tinh Linh Vương về đến phòng vén lên màn che trên giường, bán tinh linh ôm gối ở chỗ kia hờn dỗi.
“Phụ quân…” Bán tinh linh xoay người làm nũng, “Cất xong trứng rồi chứ?”
“Cất xong rồi…” Tinh Linh Vương ngồi xuống bên mép giường, bàn tay mềm mại đột nhiên che lên đôi mắt đen của Phạm Âm, “Nguyệt Bạch thích ngươi, ngươi biết không?”
“…” Phạm Âm không lấy tay của Tinh Linh Vương xuống, khẽ đáp một tiếng.
Hai người trầm mặc, Phạm Âm lấy tay của Tinh Linh Vương xuống khỏi mặt mình, “Xin lỗi… ta sẽ xử lý tốt.”
“Không cần xin lỗi…” Tinh Linh Vương nhìn con ngươi màu đen sáng ngời của bán tinh linh, “Ngày mai liền đi thôi, ta cần ra ngoài tìm một người.”
“… Ngày mai hả?” Phạm Âm gật đầu, “Ta biết rồi.”
Phạm Âm nghiêng người sang, kéo chăn lên người, “Bản thân Nguyệt Bạch lại chưa từng nói với ta, hắn nhất định đã hiểu rõ.”
“Chỉ là hắn kìm lòng không được.” Tinh Linh Vương tựa như đang nói cho bản thân nghe, y cúi người xuống, ôn nhu hôn lên gò má Phạm Âm, “Giống như ta vậy…”
Thứ Phạm Âm để ý tất nhiên là một chuyện khác, về phần vết thương trên lưng Nguyệt Bạch — Đến cùng thì Nguyệt Bạch vẫn không nói gì cả.
…
“Ngươi dự định cứ vậy đi ra ngoài?”
“Làm sao?”
“Có phải… quá rêu rao hay không?”
“… Vậy sao?”
Phạm Âm lượn quanh người Tinh Linh Vương một vòng, mái tóc màu bạc ở trong ánh nắng sớm phản xạ sắc cam lờ mờ. Trường bào màu trắng nói rõ tay nghề của tinh linh, ở trong gió sớm nhẹ nhàng thổi nhấp nhô lên xuống ưu nhã, trang sức tinh linh tinh xảo nơi cổ áo lóe lên quang huy mê người…
“… Chờ ta một chút.” Phạm Âm đi vào phòng, lúc sau tha một chiếc áo choàng màu xám ra, ném cho Tinh Linh Vương. Tinh Linh Vương nhíu mày nhìn áo choàng, không có động tác kế tiếp.
“Mặc nó đi ra ngoài.” Phạm Âm nói.
“Ta không thể cứ thế vậy ra ngoài à? Có liên quan gì chứ?” Tinh Linh Vương đối với trang phục cũng có tiêu chuẩn gần như hà khắc.
Phạm Âm nói: “Lúc ta ở bên ngoài rất ít thấy tinh linh… ngươi cứ thế này đi ra ngoài nhất định sẽ khiến người khác chú ý, ta không muốn lúc nào cũng hấp dẫn ánh mắt người khác đâu.”
“Chờ chút chờ chút.” Tinh Linh Vương nói, “Ai nói chúng ta phải đi qua thành trấn của nhân loại? Nơi chúng ta phải đi rất xa, không cần thiết phải đi đường bộ.”
“Bảo Nguyệt Bạch đưa đi?” Phạm Âm nghiêng đầu hỏi.
“Không… chúng ta cưỡi rồng.”
“Rồng hả?” Trong đầu Phạm Âm lập tức nghĩ đến con rồng lúc trước Alice cưỡi đến Wabenella — Sinh vật cổ xưa đẹp đẽ đó.
“Ta có thể ném nó đi không?” Tinh Linh Vương giơ chiếc áo choàng trong tay về phía Phạm Âm.
“Tất nhiên không thể.” Phạm Âm đẩy tay của y ra, “Trừ khi không đi thành trấn của nhân loại.”
Tinh Linh Vương vẫn khoác chiếc áo choàng màu xám lên cánh tay, tay kia duỗi qua ôm lấy thắt lưng của Phạm Âm.
“Làm gì?” Thân thể Phạm Âm gần sát Tinh Linh Vương, mặt không khỏi đỏ lên.
Tinh Linh Vương nở nụ cười, “Con của ta vẫn còn xấu hổ sao?”
Nói rồi ôm lấy hắn cùng đi ra khỏi vương quốc Tinh Linh, đi vào trong Thụ Hải Wabenella.
Thụ Hải Wabenella tại Ager, ngoại trừ rừng rậm Hắc Ám ở phía Tây thì không còn rừng rậm nào có thể lớn hơn nó. Nó có tuổi tác vô cùng cổ xưa, mặc dù Tinh Linh Vương nói nó đã từng chỉ có vài cây nhỏ.
Nếu như nhìn Ager từ trên không trung, nhất định có thể nhìn thấy một vùng lục sắc xinh đẹp ở trung tâm Ager, cũng được Du ngâm thi nhân xưng là trái tim của Ager — hoặc là phòng tuyến cuối cùng của Ager.
Ager hiện tại mặt ngoài hòa bình, chỉ có một số nơi phát sinh chiến tranh nhân loại quy mô nhỏ, nhưng tất cả chủng tộc đều hoảng loạn bất an, đều nghi ngờ hòa bình duy trì hai ngàn năm nay còn có thể tiếp tục được nữa hay không?
Có lẽ đây là lý do Tinh Linh Vương nóng lòng muốn biết tiên đoán.
Y không còn cách nào ở trong vương quốc Tinh Linh vô tranh với đời được nữa, ngay cả linh hồn ở điện Anh Linh cũng bắt đầu nôn nao, có lẽ có chuyện gì đó sắp xảy ra. Bây giờ — nhất định phải tìm ra lời tiên đoán trước.
“Phụ quân?” Nghe được giọng nói của Phạm Âm, Tinh Linh Vương quay đầu lại, đôi mắt màu mặc lục từng có một chốc lát xuất thần, lại không thể trốn được mắt của Phạm Âm. “Ngươi làm sao vậy?”
Phạm Âm nhìn Tinh Linh Vương, Tinh Linh Vương luôn cho người khác cảm giác yên bình, nhìn thấy y thì dường như trong tâm hồn có thể được yên tĩnh, đây cũng là lý do tại sao tinh linh khác một lòng ỷ lại y. Nhưng mà vậy không hẳn là y sẽ không có phiền não, y nhất định đang lo lắng gì đó — Phạm Âm biết, Tinh Linh Vương rất ít khi nói ra ý nghĩ của mình, chỉ luôn ngẩng đầu nhìn trời sao đăm chiêu.
Chúng ta thực ra là cùng một loại người, Phạm Âm rất muốn nói với y như vậy, nhưng mà lại chẳng bao giờ nói ra khỏi miệng, có lẽ Tinh Linh Vương cũng có cảm giác giống vậy nhỉ, bởi vì giống nhau cho nên ở cùng nhau.
“Ta lo lắng… hòa bình của Ager khó có thể duy trì được nữa.” Tinh Linh Vương đột nhiên nói, Phạm Âm vô cùng kinh ngạc nhìn y, kinh ngạc không phải vì lời nói của Tinh Linh Vương, mà bởi vì Tinh Linh Vương cũng sẽ nói lo lắng của y ra.
“Phụ quân cũng có một ngày thẳng thắn như vậy.” Phạm Âm cười rộ lên.
“Muốn đạt được thứ gì, thì trước hết phải trả giá cho thứ đó.” Tinh Linh Vương vừa đi vừa khẽ nở nụ cười, “Bảo bối của ta, ta đang chờ một ngày ngươi thẳng thắn với ta.”
“… Thực ra phụ quân là một người rất giảo hoạt nha.” Phạm Âm quay đầu không nhìn đôi mắt màu mặc lục dịu dàng của Tinh Linh Vương nữa. Tiếng cười của Tinh Linh Vương lộ ra tâm tình không tệ của y, Phạm Âm chỉ mím môi không nói lời nào.
Có tính toán, có tình yêu, có biểu cảm cũng có lòng từ bi, người như vậy không thành Thần được, theo như lời nói của Tinh Linh Vương, bản thân chỉ là một tinh linh sống quá lâu mà thôi, từng có cô đơn mới càng sợ cô đơn, không ai sẽ quen với cô đơn, ngoại trừ Thần. Nhớ tới lần đầu tiên lúc nhìn thấy dáng vẻ của Tinh Linh Vương, lúc đó Tinh Linh Vương cao cao tại thượng, tuy rằng ôn nhu lại thiếu hụt biểu cảm, ở trong mắt y dường như mỗi người đều bình đẳng, nói một cách khác, ở trong mắt y mỗi người đều giống nhau, cảm giác như vậy khiến người cảm thấy khó có thể tiếp cận. Nhưng bây giờ lại là một người chân thật đến thế, Phạm Âm đột nhiên nở nụ cười, nhưng không để Tinh Linh Vương nhìn thấy.
“Làm thế nào tìm kiếm tiên đoán đây?” Phạm Âm đột nhiên hỏi tới vấn đề lộ trình lần này.
“Ngươi cảm thấy thế nào?”
“Đi tìm tiên tri hả?” Phạm Âm theo Tinh Linh Vương đi vào chỗ sâu trong Wabenella, “Ngươi biết tiên tri đó đang ở đâu sao?”
“… Vẫn không biết.” Tinh Linh Vương lại thở dài một cái, “Tinh linh ta muốn tìm, đã mất tích rất lâu rồi, ngay cả Sylph cũng không có cách nào tìm được cô ấy…”
“Vậy bây giờ phải đi đâu?”
“Đến nơi cô ấy xuất hiện lần cuối.”
Tinh Linh Vương dừng lại ở phía trước rừng rậm, xung quanh truyền đến tiếng vó ngựa. Phạm Âm nghe tiếng vó ngựa kia từ xa đến gần, kinh ngạc lắng nghe âm thanh không giống bình thường này.
Wabenella vô cùng lớn, Phạm Âm chưa từng xem qua toàn bộ Wabenella. Phạm vi hoạt động của hắn cũng chỉ ở xung quanh vương quốc Tinh Linh, chưa hề đến nơi này.
Nghe giống như tiếng vó ngựa, nhưng lại không quá giống, tốc độ của nó nghe rất nhanh, nhưng rơi xuống đất lại rất nhẹ, không giống ngựa bình thường, hơn nữa trong rừng rậm của Tinh Linh Vương nhất định không có nhân loại, chắc cũng sẽ không có ngựa hoang.
Chẳng lẽ là thú một sừng? Phạm Âm lập tức phủ định ý nghĩ của mình, đám sắc mã hết ăn lại nằm đó mới không chạy tới chạy lui như vậy đâu… vậy… Phạm Âm liếc mắt nhìn Tinh Linh Vương, bản năng của hắn muốn bảo bản thân trốn đi — vô luận người tới là tốt hay xấu, trước khi chưa nắm rõ thực lực của đối phương, bản thân ở trong chỗ tối quan sát mới là an toàn nhất. Đây là thói quen dưỡng thành lúc Phạm Âm còn là nhân loại. Tinh Linh Vương nắm tay Phạm Âm, nhẹ nhàng ngắt một cái, ý bảo Phạm Âm yên tâm. Phạm Âm nhìn thấy gò má bình tĩnh của Tinh Linh Vương liền yên lòng lại, đột nhiên ý thức được loại cảm giác ỷ lại này, bất giác nhíu mày.
Lát sau, Phạm Âm liền cảm thấy những thứ kia đã bao vây mình.
“Thì ra là Tinh Linh Vương à.” Giọng nói thô lỗ, dùng là ngôn ngữ phổ thông trên Ager, Phạm Âm bỗng chốc không phản ứng kịp, không nghĩ tới trong Wabenella ngoại trừ tinh linh ra vẫn còn có chủng tộc khác sinh hoạt ở nơi này.
Từ dưới tàng cây đi ra một con ngựa, có lẽ nói là một người? Phạm Âm nhìn thấy bọn họ liền đã biết bọn họ là ai, ở thời đại thế kỷ 21 vẫn đang lưu truyền những truyền thuyết về bọn họ — những chủng tộc bị tuyệt chủng không còn tồn tại ở trong lịch sử trân quý, bán nhân mã. Bán nhân mã bình thường đều là thân ngựa màu trắng, rất ít có màu đen, nửa người trên của bọn họ là người, nửa người dưới là ngựa. Phạm Âm vốn đã cảm thấy chủng tộc như vậy dáng dấp sẽ rất kỳ quái, là nên quy bọn họ về nhân loại hay là thú loại đây?
Đương nhiên, bọn họ không cần Phạm Âm đến giúp bọn họ phân loại. Phạm Âm cũng cảm thấy ý nghĩ trước đó của mình rất buồn cười, bọn họ nhìn không kỳ dị chút nào, nửa người trên giống nhân loại sinh trưởng ở trên thân ngựa không có chút nào quái dị. Một cách tự nhiên như vậy, không có kỳ quái chút nào, thậm chí khiến Phạm Âm cảm thấy, nhân loại nếu mà giống bọn họ cũng không tệ, ít nhất có thể đi nhanh hơn một chút.
Nửa người trên của bọn họ đều là nam giới, cho nên Phạm Âm cũng không biết trong tộc bọn họ có nữ giới hay không, đó nhất định sẽ là nữ tính vô cùng ưu nhã nhỉ? Phạm Âm có ý nghĩ như vậy.
Tính tình của bán nhân mã vẫn luôn bị chủng tộc khác phủ định. Nóng nảy, cáu kỉnh, thèm rượu thành tính, những thứ này khiến chủng tộc cao ngạo như tinh linh rất không thích tiếp xúc bọn họ, mà bọn họ lại càng thêm thích tiếp xúc người lùn.
Phạm Âm không ngờ tới, ở trong Thụ Hải Wabenella còn có chủng tộc này.
Bọn họ đều cầm trường mâu, chỉ là không có chỉa đầu mâu về phía hai người họ. Một người thoạt nhìn như là thủ lĩnh cười đi lên trước, nửa người trên của gã cao lớn giống đàn ông nhân loại, tuổi tác khoảng chừng bốn mươi. Đôi mắt màu lam rất có thần thái, râu uốn cong khiến gã nhìn càng thêm thô lỗ, đường cong bắp thịt trên người rõ ràng ưu mỹ.
o0o
*Bán nhân mã