Tinh Lạc Ngưng Thành Đường

Chương 305






Bồng Lai cung giáng.

Bộ Vi Nguyệt đã đợi rất lâu, nhưng bên trong không có động tĩnh gì.

Kỳ lạ, nếu bốn đế điều tra Huyền Thương quân, chắc chắn sẽ cùng nhau lục soát cả chỗ ở của hắn. Sao lại im lặng như thế? Nàng hoài nghi trong lòng, lại chẳng có người để hỏi. Đúng lúc này, trong cơ thể nàng, khí kình của Đông Khâu Xu như đao nhọn, chạy loạn trong mạch máu của nàng.

Bộ Vi Nguyệt kêu lên một tiếng đau đớn, nhất thời sắc mặt tái nhợt, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng giữa trán. Đây là Đông Khâu Xu có việc tìm nàng, nàng biết.

Lão tặc này có thể giữ lại nàng và Đan Hà thượng thần, đã nói lên rằng ông ta có đủ tự tin khống chế được các nàng. Bộ Vi Nguyệt cáu giận trong lòng, nhưng không có nửa điểm biện pháp nào, đành lặng lẽ chạy tới Tàng Thức hải.

Vừa đến Tàng Thức hải, nàng liền thấy người không muốn nhìn thấy nhất.


—— Li Quang Dạ Đàm.

Dạ Đàm ngồi dưới cây thông, trên bàn đá bày ra bàn sao Thiên giới.

Đông Khâu Xu lệnh cho nàng ghép lại hoàn chỉnh toàn bộ tinh tú đồ của cả Thiên giới, nàng giơ quân cờ tượng trưng cho sao nhỏ, vẻ mặt sầu khổ. Đông Khâu Xu ngồi đối diện với nàng, tay cầm một cây thước, hiển nhiên là sớm hiểu tính tình của nàng, tự mình giám sát.

Dạ Đàm giơ quân cờ lên, suy nghĩ nửa ngày, cuối cùng nhẹ nhàng đặt vào bên trong bàn sao. Mới vừa bỏ xuống, đã bị Đông Khâu Xu gõ một thước vào tay.

Nàng kêu vài tiếng, vội vàng nhặt quân cờ lên, một lần nữa ghép lại.

"Gỗ mục! Bùn lầy!" Đông Khâu Xu tức giận đến râu tóc cũng muốn bay đi mất, "Lão phu dạy nhiều đệ tử như vậy, chưa từng gặp qua người nào ngu dốt hơn ngươi."

Dạ Đàm vẫn không phục, nói: "Bầu trời đầy sao này bình thường đều giống nhau như đúc, ta phân biệt không được có gì lạ đâu chứ?"

Đông Khâu Xu trừng mắt, quay đầu đã thấy Bộ Vi Nguyệt từ thác nước đi lên.

"Đông Khâu tiên sinh." Bộ Vi Nguyệt nhàn nhạt thi lễ với ông, ánh mắt như có như không, liếc mắt đánh giá Dạ Đàm một cái.

Dạ Đàm hoàn toàn không nhìn nàng, chỉ là tay cầm một quân cờ, lần nữa ghép vào bàn cờ. Đông Khâu Xu ôm ngực, hít thở sâu nửa ngày, cố nén không nhìn về phía nàng, ngược lại hỏi Bộ Vi Nguyệt: "Nghe Đan Hà nói, ngươi nắm được tin tức quan trọng."

Bộ Vi Nguyệt khẽ giật mình, trong lòng thầm hận Đan Hà thượng thần, trên mặt lại nhẹ nhàng mỉm cười: "Đan Hà thượng thần chắc là không có tin gì, cảm thấy hổ thẹn, cho nên thoái thác. Vi Nguyệt hôm nay quả thực có gặp mặt bốn đế, cũng là muốn vì tiên sinh thăm dò thử tung tích của Địa Mạch Tử Chi. Nhưng xem ra, bốn đế cũng chẳng hề có tiến triển gì."

"Bốn lão già đó." Đông Khâu Xu hừ lạnh một tiếng, tâm tình dĩ nhiên không khá khẩm gì hơn, thế nên không còn tâm trí dạy Dạ Đàm phân biệt bàn sao gì nữa. Ông phẩy tay áo bỏ đi.


Bộ Vi Nguyệt đứng dậy, phủi bụi đất dính trên váy, thấy Dạ Đàm vẫn đang chuyên tâm ghép bản đồ, nàng khẽ giọng nói: "Hữu Cầm nói, Địa Mạch Tử Chi chàng sẽ bảo quản thích đáng."

Dạ Đàm nhảy dựng trong lòng, tay cầm quân cờ có chút khựng lại. Chỉ một sơ hở nhỏ như vậy, trong đầu Bộ Vi Nguyệt liền khẳng định chín phần. Nàng nói: "Có phải rất lạ hay không, vì sao chàng lại nói cho ta biết nhỉ?"

Dạ Đàm ngẩng đầu lên, Bộ Vi Nguyệt nhìn thẳng vào mắt nàng, nói: "Hiện giờ ngươi và Thanh Quỳ đã là mối nguy hại của Tứ giới, trong trời đất này, không còn người nào có thể dung nạp tỷ muội các ngươi nữa, Thần đế bệ hạ, đương nhiên cũng sẽ cân nhắc lựa chọn một Thiên phi khác."

Dạ Đàm tiếp tục ghép bản đồ, nói: "Thì sao, bộ Thần đế cân nhắc định cưới ngươi làm Thiên phi à?"

Bộ Vi Nguyệt không đáp mà hỏi vặn lại: "Hiện giờ còn lựa chọn nào thích hợp hơn ta sao?"

Nàng nhìn chằm chằm Dạ Đàm với vẻ khiêu khích, Dạ Đàm lại chậm rãi vạch cổ áo của mình ra. Bộ Vi Nguyệt khẽ giật mình, hỏi: "Ngươi làm gì vậy?" Vừa mới hỏi xong, nàng liền thấy trên cái cổ thon dài trắng như tuyết của Dạ Đàm...... có một vết tích giống như dâu tây.

"Ngươi......" Bộ Vi Nguyệt sững người, nhưng rất nhanh phản ứng lại, lập tức, cả người nàng nổi xung thiên, "Tiện nhân không biết xấu hổ, ngươi đây là có ý gì hả?!"

Dạ Đàm sờ sờ vào chỗ có cái dấu đỏ thẫm kia như thể đang khoe ra, hỏi: "Ý của bản công chúa, vậy mà còn chưa rõ ràng à?"

Bộ Vi Nguyệt nói: "Chuyện này...... chuyện này không thể nào. Tuyệt đối không thể nào đâu! Nhất định là ngươi cùng nam nhân nào đó......"

Nàng không lựa được từ để nói, Dạ Đàm lại chỉ nhún vai: "Nếu ngươi không tin, sao không đi hỏi chàng? Ta tin với nhân cách của chàng, dù sao cũng không đến mức dám làm mà không dám nhận."

Bộ Vi Nguyệt chậm rãi lui về phía sau, máu huyết nguội lạnh, nàng lẩm bẩm nói: "Không thể nào."

Người trong trí nhớ, vạt áo tung bay, ôn nhã như trăng. Hắn bước qua vườn hoa Thủy Tiên, từng bước từng bước, thanh cao vô tà. Nhưng hôm nay, dấu vết trên cổ Dạ Đàm đã cắt đứt từng tấc hồi ức của nàng. Thế nhưng Dạ Đàm vẫn không ngần ngại xát muối vào miệng vết thương, nàng nói: "Thần hậu Thiên giới đối với chàng mà nói, chẳng qua chỉ là một cái thần chức. Ta mới là người chàng yêu, Thiên giới cưới ai làm Thiên phi đều chẳng sao cả."


Bộ Vi Nguyệt thần sắc điên cuồng, gần như là cuồng loạn mà rống giận: "Ngươi gạt ta!"

Dạ Đàm nói: "Không thừa nhận thất bại thì có thể vờ như chưa từng thất bại sao?"

Bộ Vi Nguyệt xoay người, nghiêng ngả lảo đảo chạy về phía chân núi. Thác nước tóe ướt góc váy của nàng, nàng bị vấp một cái, suýt chút nữa là trượt chân. Dạ Đàm an vị ở vách đá, tay cầm quân cờ, thậm chí còn không đứng dậy.

Vẫn đợi đến khi Bộ Vi Nguyệt biến mất, nụ cười trên mặt nàng rốt cuộc cũng dần dần tan biến.

—— sao Bộ Vi Nguyệt lại biết Địa Mạch Tử Chi đang ở trong tay Thiếu Điển Hữu Cầm?!

Thần tộc Thiên giới thực sự định nàng ta làm Thiên phi, cho nên loại chuyện cơ mật này cũng không giấu diếm nàng ta nữa sao?

Vừa nghĩ đến người kia cuối cùng cũng sẽ một thân hỉ phục, tam môi lục sính mà đi cưới một nữ nhân khác, tay phải nàng khẽ nâng, ấn vào ngực mình.

Quả nhiên, cho dù có bình tĩnh như thế nào đi nữa, cũng vẫn sẽ đau lòng thôi.