Tinh Lạc Ngưng Thành Đường

Chương 304






Tàng Thức hải.

Dạ Đàm mới vừa đi tới cạnh thác nước, liền thấy một người đang đứng trên đất tuyết. Một nam nhân, ôm chiến liêm trước ngực, mặc hắc bào, hoa văn Hình Thiên chiến phần phật tung bay phía trên. Chính là Triều Phong. Dạ Đàm nhíu mày: "Ngươi ở chỗ này làm gì?"

Triều Phong quét mắt nhìn nàng từ trên xuống dưới một cách thú vị: "Thân là tỷ phu của ngươi, ta đương nhiên cần phải tỏ ra chút quan tâm về việc ngươi đã đi đâu cả đêm không về rồi."

"Ha!" Dạ Đàm cười lạnh một tiếng, lướt qua hắn, tiếp tục đi về phía trước, "Ai cần ngươi lo."

Triều Phong huýt sáo một cái, nói: "Thực sự là nữ đại bất trung lưu (*), ngươi không có gì cần giải thích với tỷ phu của ngươi à?"

(*) nữ đại bất trung lưu: con gái lớn phải gả đi không thể giữ mãi trong nhà, con gái lớn trong nhà như quả bom nổ chậm.

Dạ Đàm căn bản không để ý tới hắn, hai người một trước một sau, mắt thấy sẽ lên núi. Đột nhiên, trong vùng núi hẻo lánh bên đường, một đám dơi tiểu yêu chưa tu thành hình người châu đầu ghé tai nhau, nói: "Ô, ngươi thực sự nghe thấy vậy à?"


Một con cú mèo khác gật đầu làm như thật: "Chuyện này sao mà giả được. Ma tộc Tam điện hạ và Huyền Thương quân cùng tắm suối nước nóng, chuyện hay như vậy, sao có thể thiếu ta chứ?! Mặc dù ta cách rất xa, nhưng vẫn nghe thấy rõ ràng. Tam điện hạ nói cái gì...... vẻ mặt xuân tình phơi phới...... thực sự khiến người ta cảm động...... tâm can bảo bối......"

Mấy con dơi nghe kể đến say mê, luôn miệng hỏi: "Sau đó thì sao, sau đó thì sao?"

Con cú mèo nói: "Sau đó Tam điện hạ gọi một tiếng...... Thiếu Điển ca ca...... Huyền Thương quân kêu một tiếng buông tay ra. Rồi tiếp đó thì không còn âm thanh gì nữa."

"Chao ôi......" Trong giọng của đám cú mèo đều lộ ra vài phần hiểu rõ.

"......" Ngươi thực sự chỉ nghe thấy rõ ràng những từ mấu chốt thôi á! Triều Phong tan vỡ, ném một cục đá tới, con cú mèo cùng bầy dơi rít lên một tiếng, vỗ cánh bay đi.

Dạ Đàm nhìn hắn chòng chọc, thầm kín hỏi: "Chuyện này...... không phải ngươi cũng nên giải thích một chút sao?"

"Ta......" Giải thích cái đầu ngươi ấy! Triều Phong không nói nên lời, "Cái đó...... đây là hiểu lầm, tin nhảm! Tin đồn vô căn cứ, ăn không nói có! Với trí lực của ngươi, chắc không tin đâu đúng không? Đi mau đi mau, tỷ tỷ của ngươi sắp tỉnh rồi."

......

Hai người tán dóc về tới Tàng Thức hải, Thanh Quỳ quả nhiên đã tỉnh. Triều Phong vội vàng sắc thuốc cho nàng, Dạ Đàm ngược lại được nhàn rỗi, nàng trở lại trúc xá, đóng cửa phòng lại, sau đó cắm đầu lao lên giường. Bên ngoài gió tuyết đã ngừng, trời bắt đầu trong. Nàng ôm chăn lăn qua lăn lại, mỗi một nhịp tim, mỗi một hơi thở đêm qua, chỉ cần hơi hơi nhớ đến, đều khiến lòng tràn đầy vui sướng.

Nhân gian, Đông Khâu Xu đã tìm khắp mọi ngóc ngách.

Thế nhưng không có Địa Mạch Tử Chi, mảnh vỡ rìu Bàn Cổ cuối cùng càng không thấy bóng dáng. Người nhiễm bệnh ở Tứ giới càng ngày càng nhiều, trong không khí bắt đầu lờ mờ lộ ra một mùi hương lạ. Đông Khâu Xu hít sâu một hơi, ông rất hưởng thụ loại hương vị này.

Đó chính là bệnh khó chữa quanh năm không thể thuyên giảm của Thần Ma Chi Tử. Cuối cùng có một ngày, cũng có thể nhìn thấy Tứ giới này giống như Thần Ma Chi Tử, vừa hư thối, vừa muốn sống.

Đông Khâu Xu chắp hai tay sau lưng, thong thả bước đi, thưởng thức "cảnh đẹp nhân gian".

Đan Hà thượng thần dẫn theo con gái Bích Khung, cũng đến nhân gian phân phát đan dược. Bích Khung đeo một cái rổ trong lòng ngực, phân phát đan dược ra dọc đường. Những người bị thối rữa này hơi thở yếu ớt mà nằm la liệt trên đất, thậm chí ngay cả hơi sức kêu đau cũng chẳng còn nữa.


Nàng nhìn đến run như cầy sấy, gần như là khép hờ mắt mà phát thuốc.

Cho nên, đã phát tới tay Đông Khâu Xu.

Nàng đưa nửa ngày, người trước mắt lại không nhận. Bích Khung lúc này mới ngẩng đầu lên, đến khi thấy rõ người trước mặt, nàng hoảng sợ la lên, xoay người bỏ chạy. Nhưng tốc độ của nàng, làm sao chạy thoát được? Đông Khâu Xu xách nàng lên như xách gà con, Bích Khung nhắm nghiền hai mắt, lạnh run cầm cập, nhưng tiếng kêu la lại kẹt ở cổ họng.

Đông Khâu Xu ngược lại có chút tò mò, hỏi: "Vì sao không kêu cứu?"

Bích Khung sợ đến muốn chết, nhưng vẫn nghển cổ lên, nói: "Dù sao, dù sao mẫu thần ta cũng đánh không lại ông, kêu bà ấy tới, chẳng phải là chịu chết sao?"

Đông Khâu Xu cười ha ha, hỏi: "Mẫu thần ngươi là ai?"

Đúng lúc này, Đan Hà thượng thần bước nhanh tiến lên, thấy Đông Khâu Xu, bà thật cũng không sợ, quỳ xuống đất thi lễ, nói: "Đông Khâu tiên sinh, đây chính là đứa con gái không nên thân của ta. Xin tiên sinh hãy khoan dung một lần, đừng tổn hại nó."

"Mẫu thần?" Bích Khung sững người —— nhìn mẫu thần của mình như vậy, hình như rất quen thuộc với Đông Khâu Xu.

Quả nhiên, Đông Khâu Xu cũng không đem một con gà con như nàng để vào mắt, tiện tay ném nàng xuống đất, hỏi: "Tình hình Thiên giới thế nào rồi?"

Bích Khung ngỡ ngàng quay đầu lại, Đan Hà thượng thần nói: "Hiện giờ Tứ giới tề tựu ở Bồng Lai, định bụng đồng tâm hiệp lực, chống lại tiên sinh. Có thể khiến cho Tứ giới vứt bỏ mối thù từ thời xa xưa, tiên sinh thực sự là lừng lẫy xưa nay."

Mẫu thần đang phục vụ cho Đông Khâu Xu...... Bích Khung choáng váng cả người. Chuyện gì đang xảy ra vậy?

Đông Khâu Xu lại truy hỏi: "Địa Mạch Tử Chi, Tứ giới cũng không có manh mối à?"

Đan Hà thượng thần nói: "Trước mắt thì không có tin tức gì, nhưng hôm nay, Bộ Vi Nguyệt vội vã vào Bồng Lai cung giáng, gặp mặt bốn đế. Tiên sinh ngược lại có thể hỏi nàng ta có phát hiện được gì hay không."

Đông Khâu Xu à một tiếng, xoay người rời đi.


Vẫn đợi cho đến khi ông ta đã đi xa, Đan Hà thượng thần mới đứng dậy.

Bích Khung nói: "Mẫu thần, người......"

Đan Hà thượng thần dùng Thanh Khiết pháp quyết phủi đi bụi đất dính trên áo, nói: "Chuyện này không liên quan đến con, trở về đi."

Bích Khung vội la lên: "Sao lại không liên quan đến con được chứ? Đông Khâu Xu muốn hủy diệt trời đất, nếu ông ta thành công, chúng ta cũng sẽ chết đấy! Vì sao người lại muốn giúp ông ta?!"

Đan Hà thượng thần nhìn nàng giống như nhìn một đứa ngốc: "Ngay cả con cũng biết chuyện này không nên làm, chẳng lẽ mẫu thần lại không biết? Tóm lại là bị ông ta ám toán, trong cơ thể lưu lại một đạo khí kình của ông ta, ngày ngày phát tác không thể giải trừ. Chỉ có thể tạm thời lừa gạt mà thôi."

Bích Khung máu nóng trỗi dậy, tranh cãi nói: "Sao mẫu thần có thể chỉ vì an nguy cá nhân mà không màng tới an nguy của Tứ giới? Chúng ta thân sinh là thần......"

"Câm miệng!" Đạo lý ngu xuẩn của nàng, Đan Hà thượng thần không muốn nghe, lập tức nói: "Li Quang Dạ Đàm thân phận bại lộ, đã tuyệt đường sống rồi. Bộ Vi Nguyệt tự cho rằng mình thông minh, sớm muộn gì cũng lâm vào đường chết. Đến lúc đó, Thiên phi hay là Thần hậu, Thiên giới không ai có thể tranh với con. Con ta hãy nghe lời ta, phải vững vàng."

Bích Khung lùi về phía sau vài bước, khuôn mặt xinh xắn đỏ bừng, hơn nửa ngày, nàng rống giận: "Con mới không cần làm Thiên phi gì đó! Thay vì ngươi lừa ta gạt giống như các người, con, con......" Nàng tức giận cực điểm, không khỏi buột miệng nói ra, "Con thà gả cho Phi Trì còn hơn!"

Nói xong, nàng xoay người chạy đi. Đợi đến lúc nàng chạy xa, Đan Hà thượng thần mới phản ứng lại: "Phi Trì......" Bà tự hỏi đó là vị thượng thần Thiên giới nào, đột nhiên đầu óc ong ong một tiếng: "Phi Trì?! Con dám!!"

Bà đuổi theo, vừa tức vừa rối: "Con dám đi theo con thỏ đó, ta sẽ lột da của con ra!!"