Tinh Lạc Ngưng Thành Đường

Chương 293






Huyền Thương quân vẽ xong bàn đồ sao này, không nói lời nào, phất tay áo rời đi.

Dạ Đàm đối mặt với bàn đồ sao rực rỡ ánh vàng, ghép đại vài cái, trong Tứ giới không biết ai chợt bật cười, nàng bực tức trừng mắt liếc một cái, nhưng nửa điểm biện pháp cũng không có.

Pháp trận cấp thấp chính là như vậy, chỉ có đáp án chính xác mới có thể giải trừ. Nếu bạn biết đáp án, vậy nó chỉ là một tờ giấy mỏng manh. Nếu bạn không biết, nó liền mênh mông mịt mù.

Dạ Đàm gãi tai gãi cằm hồi lâu, bàn đồ sao chính xác đương nhiên là không ghép lại được. Nàng nổi trận lôi đình —— Thanh Quỳ còn đang chịu khổ hình liệt hỏa thiêu thân, sao mình lại vô dụng thế này?!

Lúc trước có bàn sao ở trong tay, tại sao không chịu xem nhiều một chút chứ?!

Tri thức đến lúc dùng mới hận mình biết quá ít, nàng gấp đến độ suýt chút nữa bạc đầu. Nhưng mà phía trên thang trời, mọi người còn đang dõi theo nàng.

Phía sau Thanh Hành quân có một cái đầu nhỏ ló ra —— chính là Hồ Tuy. Nàng nháy nháy mắt với Dạ Đàm, Dạ Đàm vội chỉ nước Dao Trì. Hồ Tuy thông minh làm sao, lập tức cố sức gật đầu.

Dạ Đàm quay đầu lại nhìn thoáng qua bàn sao trước mặt, trong khoảng thời gian ngắn thực sự là cảm xúc ngổn ngang trăm mối, ngũ vị tạp trần (*).


(*) ngũ vị tạp trần: 5 vị bao gồm ngọt, chua, đắng, cay, mặn; nhưng nghĩa ở đây là chỉ các hương vị nói chung; các vị trộn lẫn ở một chỗ, hình dung cảm nhận, tình cảm phức tạp mà không thể nói rõ, giống Bách cảm giao tập.

Bên trong đám người, Huyền Thương quân đã rời khỏi.

Thiên giới không có hắn, bỗng nhiên sắc thái phai tàn.

Lúc Dạ Đàm rời đi, Tứ giới nhìn nàng giống như nhìn một trò cười.

Nàng không hề quay đầu lại, một đường đi tới Nam Thiên môn chờ đợi. Lúc này Thần tộc Thiên giới đã rút hết đến Bồng Lai tiên đảo, Nam Thiên môn cũng không có thủ vệ. Nàng chờ không bao lâu, Hồ Tuy đã thậm thà thậm thụt chạy tới.

"Rau của ta!" Dạ Đàm vội vàng bước lên đón, "Dao Trì Tịnh Thủy ngươi có mang đến không?"

"Nhất định rồi!" Hồ Tuy vén tay áo lên, Dạ Đàm lúc này mới phát hiện nàng ôm một cái chậu trong lòng. Nàng nói: "Không biết công chúa cần bao nhiêu nên ta múc luôn một chậu. Nếu không đủ ta sẽ quay về lấy thêm cho công chúa!"

Nàng một mặt đắc ý, Dạ Đàm nói: "Làm tốt lắm."

Hồ Tuy nói: "Đó là đương nhiên. Công chúa, chỉ cần người ra lệnh một tiếng, ta sẽ rời đi với người ngay! Chúng ta lưu lạc Tứ giới, không bao giờ trở lại đây nữa."

Vẫn còn đó những lời nói trẻ con khờ dại, Dạ Đàm lại nghe đến đỏ hốc mắt. Nàng hỏi: "Thanh Hành quân cũng không cần luôn sao?"

"Ta cần chứ!" Hồ Tuy đối với lời nịnh hót của mình không hề kiêng dè, "Nhưng chân gấu và cá không thể có cả hai được. Ta đi theo công chúa thì được rồi!"

Dạ Đàm chìa tay, xoa xoa đầu nàng, Hồ Tuy một mặt hạnh phúc mà dùng đỉnh đầu mình cọ cọ nàng. Nhưng đúng lúc này, lòng bàn tay Dạ Đàm nhả lực, một chưởng đánh nàng ra thật xa. Hồ Tuy nôn ra một búng máu, đôi mắt to tròn của nàng tràn đầy sự ngỡ ngàng khó hiểu.

Dạ Đàm lấy ra Lục Hào tiên lộ mà lúc trước ở Thiên giới, Thiểu Điển Tiêu Y đã thưởng cho nàng, không dấu vết để lại cách đó không xa, nói: "Nếu có người phát hiện ngươi, biết nói như thế nào không?"

Hồ Tuy hỏi lại: "Hả?"

Dạ Đàm nói: "Ngươi bưng Dao Trì tịnh thủy ở đây mai phục ta, bị ta làm bị thương. Ngoài ra không biết gì cả, không cần nhiều lời."

Dứt lời, nàng xoay người rời đi.

Trong điện, Bộ Vi Nguyệt hiển nhiên nhìn thấy hết sự lén lút của Hồ Tuy. Nàng và Đan Hà thượng thần đều không đi theo Đông Khâu Xu. Đông Khâu Xu vì để giữ lại tai mắt ở Thiên giới, ngược lại cũng không ép buộc hai người đi theo.


Bộ Vi Nguyệt dìu Huyền Thương quân, làm như vô tình nói: "Đông Khâu Xu trời sinh tính giả dối, nói không chừng sẽ để lại tai mắt ở Thiên giới."

—— nếu tạm thời không giết được yêu nữ này, thế thì trừ khử một con chó săn của nàng ta cũng tốt.

Cách đó không xa, Đan Hà thượng thần là hạng người xảo quyệt ra sao? Bà lập tức ngầm hiểu, nói: "Vừa rồi, ta nhìn thấy một tiên nga tên là Hồ Tuy lén đi ra ngoài. Nha đầu đó hình như trước đây đã hầu hạ cho yêu nữ Li Quang Dạ Đàm kia."

Thanh Hành quân khẽ giật mình, nhìn trái ngó phải, lúc này mới phát hiện, Hồ Tuy vẫn luôn đi theo bên cạnh mình thực sự không thấy đâu nữa.

Thiếu Điển Tiêu Y hiển nhiên là lập tức phái người đi tìm. Chư thần không tốn bao nhiêu công sức đã tìm thấy Hồ Tuy bị đánh đến trọng thương. Thanh Hành quân bước nhanh tiến lên, nâng nàng dậy: "Xảy ra chuyện gì?"

Hồ Tuy đang hộc máu, nhưng thực ra cũng không quá đau. Nàng ngây ngẩn nói: "Ta, ta bưng Dao Trì Tịnh Thủy ở đây mai phục công, công chúa. Bị người đánh bị thương. Ngoài ra không biết gì cả, không cần nhiều lời."

......

Bộ Vi Nguyệt nhíu mày, Đan Hà thượng thần tức giận nói: "Cô ta mang theo bên mình sức mạnh tà ảnh của Đông Khâu Xu! Ngươi tưởng rằng ngươi là ai mà có thể chịu được một chưởng của cô ta?! Còn không thừa nhận mình thông đồng với địch à?"

Bên cạnh, Viêm Phương nhìn không nổi nữa, hừ lạnh nói: "Đám người ô hợp, cũng dám xưng thần. Thực sự quá buồn cười."

Thanh Hành quân lại bất chấp những thứ khác, quay đầu lại bẩm với Thiếu Điển Tiêu Y: "Phụ thần, Dao Trì Tịnh Thủy chính là thanh khí thanh thuần. Đương nhiên có thể tạo thành thương tổn cho Đông Khâu Xu. Cô gái này châu chấu đá xe, tuy rằng buồn cười, nhưng suy cho cùng vẫn có lòng can đảm đáng khen. Vẫn xin phụ thần khen thưởng!"

Hắn một mực chắc chắn Hồ Tuy là vì đánh lén Dạ Đàm, Thiếu Điển Tiêu Y chỉ cảm thấy nha đầu kia thành thật, thật cũng không muốn tính toán với nàng, nói: "Đối đầu với kẻ địch mạnh, không một tiếng quạ. Sau khi rút lui khỏi kẻ địch, lại nảy sinh lòng dũng cảm giết địch."

Lời này tuy là giáo huấn Đan Hà thượng thần và Bộ Vi Nguyệt, nhưng khóe mắt ông lại liếc nhìn Viêm Phương một cái.

Chỉ gà mắng chó à, Viêm Phương tức giận, nhưng lại không có lời nào để biện bạch.

Tàng Thức hải.

Đông Khâu Xu ngồi xếp bằng, tụ khí trị thương cho chính mình. Thân thể ông ta tổn thương rất nghiêm trọng, hai mảnh vỡ rìu Bàn Cổ tuy rằng làm cho tu vi của ông ta tăng nhiều, nhưng đồng thời cũng làm thương thế của ông ta nặng thêm.

Ông ta nhắm mắt ngưng khí, chẳng những phải bảo vệ mình, mà còn phải cực lực khống chế Nam Minh Ly Hỏa trong cơ thể Thanh Quỳ.

—— nếu Thanh Quỳ thực sự thân chết hồn tiêu, Địa Mạch Tử Chi thật đúng là sẽ bị phá hủy ở đây.


Ông ta toàn tâm toàn ý, trên người đã không còn mồ hôi, chỉ có máu mủ nhầy nhụa.

Ma hậu bịt mũi lui ra phía sau, hai người chờ không bao lâu, liền thấy dưới chân núi, Dạ Đàm dọc theo con đường hẹp quanh co đi thẳng lên.

"Ngươi rốt cuộc lại đi tay không trở về!" Ma hậu Anh Chiêu chỉ liếc mắt nhìn một cái, ngay lập tức thay đổi sắc mặt. Đông Khâu Xu cũng mở choàng mắt vào đúng lúc này. Dạ Đàm không kịp nhiều lời với Ma hậu, nàng nhanh chân chạy vội tới trước mặt Thanh Quỳ, đổ thẳng cả chậu Dao Trì Tịnh Thủy vào phía trong miệng nàng.

Dưới Nam Minh Ly Hỏa, toàn thân Thanh Quỳ bị đốt trụi, thương tích đầy mình.

Nỗi đau kiểu này, chỉ có Dạ Đàm có thể thực sự hiểu được do đã từng trải qua. Bàn tay bị đốt trụi của Thanh Quỳ giơ lên, nắm chặt lấy cổ tay Dạ Đàm.

"Tỷ tỷ......" Nàng nhẹ giọng gọi, Thanh Quỳ mở choàng mắt. Nam Minh Ly Hỏa đã thiêu hủy khuôn mặt xinh đẹp của nàng, sự đoan trang của nàng, chỉ có một đôi con ngươi này, thông thấu trong suốt, tựa như báu vật ôn nhuận nhất thế gian.

Nàng vươn tay khe khẽ vuốt ve cổ tay phải của Dạ Đàm.

Trên cổ tay phải của Dạ Đàm có một vết sẹo.

Lúc năm tuổi bởi vì ghen tị tỷ tỷ được Nam Minh Ly Hỏa, nàng cố ý phá đám, lật đổ lò đan của Thanh Quỳ.

"Đồ ngốc, có phải muội lại chui vào trong bếp lò không? Đã bảo muội đừng đùa với lửa nữa mà...... muội xem muội này, tay đều cháy hỏng rồi......" Giọng nói của nàng lại trầm thấp khàn khàn, cứ như vậy vuốt ve vết sẹo kia rất nhiều lần.

Thời gian như mũi tên nhọn, chẳng mấy chốc mười năm đã trôi qua.

Thần trí nàng không rõ ràng, nhưng vẫn nhớ rõ vị trí của vết thương kia.

Dạ Đàm vùi cả người vào trong vòng tay ôm ấp đã chẳng còn hình dạng của nàng, hai vai run rẩy, hồi lâu mới khóc thành tiếng.