Tinh Lạc Ngưng Thành Đường

Chương 277






Tàng Thức hải.

Li Quang Dương thở hổn hển, Dạ Đàm vẫn còn ôm ông khóc lóc: "Phụ vương ơi, đều là con gái bất hiếu, vậy mà lại để cho người bị kẻ gian hại thành như vậy...... con gái thực sự là...... lòng đau như cắt!"

Nàng khóc đến tình chân ý thiết, ngay cả Nghê Hồng thượng thần cũng nhịn không được mà đến khuyên: "Đứa bé ngoan, đừng khóc, chuyện này không thể trách con được. Là ác tặc quá mức độc ác."

Li Quang Dương sao còn không biết tính cách của con bé này?

—— không chừng hiện tại trong lòng nó đã vui mừng thành cái dạng gì rồi!

Ông rốt cuộc nhịn không được, đạp một cước tới. Không ngờ chân vừa cử động, lập tức đau đến toát mồ hôi. Ông hừ lạnh một tiếng, Lông mày cũng cau đến muốn dính vào nhau. Dạ Đàm thấy thế, vội nói: "Phụ vương muốn đánh mắng con, nhất định là con không đúng rồi. Để con giúp phụ vương!" Dứt lời, nàng cầm chân Li Quang Dương lên, tự đá hai cú vào người mình.

Nàng thì không sao, nhưng chân của Li Quang Dương gãy rồi!

Trong một lúc, Li Quang Dương lại bất chấp dáng vẻ của quân chủ, kêu thảm thiết ra tiếng.

Dạ Đàm vội buông chân ông ra, nói: "Phụ vương, có phải con gái làm đau người không? Đều là lỗi của con gái, phụ vương người muốn đánh muốn mắng, con gái tuyệt đối không đánh trả đâu. Nhưng người đừng buồn bực trong lòng, chọc tức thân thể......"

...... Li Quang Dương quả thực muốn đánh nàng, thực sự vẫn nên đánh chết cái thứ này.


Ông giơ tay lên, Nghê Hồng thượng thần vội bảo vệ Dạ Đàm, trong lòng khó tránh có chút bất bình. Bà nhíu mày, nói: "Thôn đế bệ hạ, theo lý ngài dạy bảo con gái, bản cung không nên can thiệp vào. Nhưng đứa nhỏ này một lòng hiếu thảo, ngài thực sự không nên trách phạt nó."

"Nó...... nó......" Li Quang Dương chỉ vào Dạ Đàm, tức giận đến một câu cũng nói không nên lời. Mắt thấy ông lại sắp té xỉu, Dạ Đàm vẫn tiếp tục lấy lòng mẹ chồng tương lai, nói: "Thần hậu nương nương, hiếu thuận cha mẹ chính là bổn phận của con gái. Cha muốn con chết, con không thể không chết. Huống hồ phụ vương của con chỉ là muốn trách phạt con thôi. Là đánh là mắng, con quả thực đều nên chịu. Ông ấy bị thương có nặng, tâm tình dễ cáu kỉnh cũng là chuyện thường. Người không cần so đo với ông ấy."

Nghê Hồng thượng thần trong lòng rung động, lại càng yêu thích nàng hơn, nói: "Đứa nhỏ nhà ngươi, hiểu chuyện như vậy, thực sự là hiếm có."

Bên cạnh, Tuyết Khuynh Tâm chứng kiến mà trợn mắt há hốc mồm —— nha đầu này, đúng là cao thủ nha.

Dạ Đàm vì tỏ ra hiếu thảo, chủ động cõng Li Quang Dương lên. Li Quang Dương ở trên lưng nàng, xem như là đã tìm được cơ hội. Ông hung tợn gõ vào đầu nàng, Dạ Đàm có thể bỏ qua cho ông sao? Nàng tức khắc nhéo mạnh cái chân bị gãy của Li Quang Dương.

Li Quang Dương thân là quân chủ, luôn phải cố kỵ hình tượng, nhưng lúc này cũng đau đến phát run. Dạ Đàm một mặt quan tâm, cõng ông chạy vội về phía trước, vừa chạy vừa nói: "Phụ vương đau lắm đúng không? Chờ một chút nữa, sẽ trở về nhà ngay thôi."

Li Quang Dương vừa tức vừa đau, bị nàng chọc điên đến chỉ hận mình không thể bất tỉnh luôn cho xong —— nghiệt súc, chờ cô vương khỏe lại, nhất định phải đánh chết ngươi cho hả giận!

Đoàn người mới từ phía sau núi đi ra, còn chưa tới thư xá, đã thấy Thiếu Điển Tiêu Y và Viêm Phương dẫn người vội vàng đuổi tới.

—— biết được hắc y nhân là Đông Khâu Xu, bọn họ đương nhiên sẽ điều tra Tàng Thức hải trước tiên.

Nhìn thấy hai người này, Nghê Hồng thượng thần và Tuyết Khuynh Tâm đều nhịn không được bước chậm lại. Thiếu Điển Tiêu Y vừa liếc mắt đã thấy Tuyết Khuynh Tâm, bà là tuyết rạng rỡ bao phủ lấy tuổi trẻ của ông, chói mắt thánh khiết.

Nhưng chỉ vì một cái liếc mắt chăm chú này, Nghê Hồng thượng thần tâm tàn ý lạnh.

Thiếu Điển Tiêu Y bước nhanh tiến lên, thoáng lướt qua Tuyết Khuynh Tâm. Lúc này ở đây, không nên có bất cứ lời nào. Ông đi về phía Nghê Hồng thượng thần. Nhưng tay ông vươn ra lại chạm vào khoảng không, Nghê Hồng thượng thần không hề nhìn ông, chỉ cùng ông kề vai rời khỏi Tàng Thức hải.

Thiếu Điển Tiêu Y hỏi: "Có bị thương gì không?"

Nghê Hồng thượng thần nói: "Bệ hạ đang hỏi ta ư? Hay là lo lắng cho cựu tuyết thần bị giam giữ cùng ta, mượn cớ thăm hỏi?"

Thiếu Điển Tiêu Y sững người, lửa giận trong lòng lập tức nổi lên: "Nàng nói chuyện nhất định phải đâm chọt vậy sao? Chua ngoa như thế, nào còn có dáng vẻ mẫu nghi Thần tộc?"

Hai mắt Nghê Hồng thượng thần nhìn thẳng phía trước, mặt không chút biểu cảm nói: "Nếu không phải cố kỵ bộ dáng của Thần hậu, ta đã biết điều tự mình rời khỏi rồi. Để tránh cho bệ hạ ở trước mặt mọi người, không tiện ôn lại kỷ niệm với người cũ."

Vừa nói chuyện, hai người bọn họ đã ra khỏi Tàng Thức hải.

Bọn tiểu bối phía sau cách khá xa, Nghê Hồng thượng thần quả đúng như lời bà đã nói, đi trước dẫn đầu, nhanh chóng biến mất ở bên trong làn hơi nước dày đặc của thác nước.

Thiếu Điển Tiêu Y đứng một mình trên con đường mòn ruột dê, nổi trận lôi đình.


Dạ Đàm vốn định đưa Li Quang Dương về cung, nhưng nàng mới vừa cõng Li Quang Dương xuống núi, đã gặp được Huyền Thương quân, Huyền Thương quân đứng ở trước mặt nàng, không nói lời nào, tiếp nhận Li Quang Dương, cõng trên lưng mình.

Li Quang Dương sửng sốt, thực ra không chỉ có ông, mà tất cả mọi người xung quanh đều sửng sốt.

—— Huyền Thương quân của Thần tộc, là người lãnh ngạo thanh cao cỡ nào. Ai có thể ngờ được hắn có thể đích thân cõng Li Quang Dương máu chảy đầm đìa xuống núi chứ?

Chính bản thân Li Quang Dương cũng sợ ngây người, sau một lúc mới phản ứng lại được, vội nói: "Quân thượng, không được không được."

Giữa mười ngón tay của Huyền Thương quân, vẫn còn máu thịt lẫn lộn. Hắn không kịp trị thương, đã vội vàng chạy đến. Lúc này nghe vậy, hắn chỉ thản nhiên nói: "Không sao."

Dứt lời, hắn cõng Li Quang Dương lên, trở về hoàng cung Li Quang thị. Li Quang Dương ở trên lưng hắn so với ở trên lưng Dạ Đàm dễ chịu hơn rất nhiều —— không ai cố ý cầm nắm cái chân bị gãy của ông nữa! Ông ngượng ngùng nói: "Trẫm một thân máu bẩn, sợ làm bẩn y phục của quân thượng." Huyền Thương quân ưa sạch sẽ, đây là chuyện mà ai cũng biết.

Nhưng Huyền Thương quân không hề dừng bước, vẫn chỉ đáp lại một câu: "Không sao."

Hắn vốn không phải là người nhiệt tình gì, đương nhiên giọng nói cũng liền lãnh đạm như mọi khi. Li Quang Dương khó tránh khỏi bất an.

Dạ Đàm ngược lại yên tâm thoải mái, nàng đi theo phía sau Huyền Thương quân, có chút thấp thỏm không yên, giải thích: "Là Tử Vu và Đế Lam Tuyệt tra được Tàng Thức hải, ta mới đến được."

Huyền Thương quân ừ một tiếng, Dạ Đàm bây giờ mới hỏi: "Đã bắt được Đông Khâu Xu rồi à? Giết chưa?"

"Hả?" Huyền Thương quân hơi khựng lại, nói, "Ông ta chạy rồi."

"Chạy rồi?!" Dạ Đàm một mặt khiếp sợ, "Hai tộc Thần Ma chặn giết mà cũng để cho ông ta thoát á?! Thiếu Điển Tiêu Y và Viêm Phương làm ăn kiểu gì không biết?!"

Trên lưng Huyền Thương quân, Li Quang Dương quả thực là sắp bị nàng làm tức chết, không khỏi giận dữ mắng: "Tên húy của hai vị ấy là thứ ngươi có thể gọi thẳng ra sao hả?! Ngươi câm miệng lại cho ta!"

"Phải." Huyền Thương quân đầu tiên là nêu ra lời tán đồng với "nhạc phụ đại nhân" tương lai của mình, sau đó mới nói, "Hai tộc còn đang truy tìm, nhưng quả thực là không thấy ông ta đâu nữa. Đợi đến lúc đưa Thôn đế bệ hạ về, ta sẽ tiếp tục điều tra."

Dạ Đàm cũng không thể nói gì nữa, chỉ là trong lòng lo sợ bất an —— lão già đó chạy rồi, thật đúng là hậu họa vô cùng.

Nàng thở dài, Huyền Thương quân đã chạy lên phía trước nàng. Nàng lúc này mới liếc mắt thấy mười ngón tay của Huyền Thương quân, một trận ác chiến vừa rồi, thời gian không hề dài mấy. Nhưng mà mười ngón tay của hắn đã máu thịt lẫn lộn thế này.

"Chàng bị thương rồi sao?" Ngón tay thon dài sạch sẽ như thế lại bị thương đến nông nỗi này, Dạ Đàm đau lòng. Nàng nói: "Để ta cõng đi."

Huyền Thương quân nhẹ giọng nói: "Không cần."

Dạ Đàm nói: "Vậy trở về ta sẽ bôi thuốc cho chàng."


Huyền Thương quân ấm áp trong lòng, cúi đầu xuống đáp: "Ừ."

Chỉ một chữ ngắn ngủi, mà trầm lắng trong đó sự dịu dàng hàm xúc không thể nói ra.

Li Quang Dương nghe xong hồi lâu, phát hiện có điểm không đúng.

—— không phải vậy chứ, ông trời ơi, đây rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?!

Tàng Thức hải.

Ma tôn Viêm Phương kỳ thực đang rất không hài lòng.

Ánh nhìn của Thiếu Điển Tiêu Y hướng về phía Tuyết Khuynh Tâm đó, cũng không phải chỉ có Nghê Hồng thượng thần thấy. Ông nhíu chặt mày, giận trừng mắt nhìn Thiếu Điển Tiêu Y một cái. Tuyết Khuynh Tâm lại dường như chưa phát giác, chầm chậm đi tới.

"Tôn thượng." Bà khẽ áp trán lên đầu vai của Viêm Phương, hồi lâu mới nói: "Ta tưởng rằng cả đời này sẽ không còn được gặp lại chàng nữa."

Sự không vui khi nhìn thấy tình địch của Viêm Phương, lập tức đều hóa thành lòng thương tiếc. Ông vỗ nhẹ vai Tuyết Khuynh Tâm, nói: "Là bản tôn không tốt, không toàn tâm bảo vệ hai mẫu tử nàng."

Hai tay Tuyết Khuynh Tâm khẽ ôm lấy eo ông, nói: "Ma tôn không bảo vệ tốt phi tần của mình, đương nhiên là chỗ sai của Ma tôn. Ma tôn làm bất cứ chuyện gì, đều là phần trách nhiệm bên trong của hắn. Nhưng Viêm Phương nhất định đã vì cứu ta mà nghĩ hết tất cả biện pháp. Ta bị nhốt trong động phủ, cầm tù bên trong cột băng, ngày ngày đêm đêm đều vô cùng hối hận. Chỉ sợ ta khinh suất một lúc, đã liên lụy đến phu quân của ta."

Sự cảm động của Viêm Phương vào lúc đó, không thể diễn tả bằng lời.

Nhiều năm như vậy, ở trong mắt nữ tử này, Viêm Phương là phu quân của bà. Mà Ma tôn không phải. Ông nhẹ nhàng quay lại ôm Tuyết Khuynh Tâm, sự khó chịu ban nãy như một trận mây khói, tiêu tán đi hết. Ông nhẹ giọng nói: "Khuynh Tâm, cả đời này bất cứ chuyện gì ta làm cho nàng, đều là cam tâm tình nguyện. Ta chỉ hận không thể cho nàng mọi thứ tốt nhất."

Tuyết Khuynh Tâm im lặng rơi lệ ở đầu vai ông, mà trong ánh nhìn nơi khóe mắt, Thiếu Điển Tiêu Y và Thần hậu Nghê Hồng càng lúc càng xa.

Sự rung động khi mới gặp, nỗi oán hận và nhớ nhung khắc cốt ghi tâm này, sau bao nhiêu năm chỉ còn lại đường nét mơ hồ điềm nhiên như không kia.

Chỉ có thể còn lại một cái liếc mắt lặng im nơi khóe mi.