Tinh Lạc Ngưng Thành Đường

Chương 264






Đối mặt với những lời chất vấn, Dạ Đàm chỉ nhún người nhảy vào trong suối.

Mặt nước trơn nhẵn như gương, những giọt bạc tứ tán trong nháy mắt. Nàng tóc dài như mực, tay áo lay động, tựa như đang bơi lội bên trong ánh trăng. Huyền Thương quân cũng đành phải bước vào trong nước. Nước hồ Chước Xuân tuyền ấm áp, chính là cái độ ấm thích hợp để tắm mình nhất.

Huyền Thương quân mới vừa vào trong nước, Dạ Đàm đã thét lên một tiếng chói tai, sau đó cả người giống như bị ai đó nắm lấy chân, mạnh chìm xuống phía dưới. Huyền Thương quân cả kinh, nhanh như chớp đuổi theo, bắt lấy vạt áo tung bay của Dạ Đàm. Dạ Đàm xoay người lại, bất ngờ ôm lấy eo hắn, đôi môi đỏ mọng kẹp một cái thật mạnh vào giữa môi hắn.

Huyền Thương quân chỉ cảm thấy môi nhói lên, lại thấy nàng cười với vẻ mặt gian xảo, đương nhiên biết mình bị nàng trêu chọc.

Chỉ là người trong lòng mềm mại đến dường như muốn hòa tan trong nước, cũng tựa như...... muốn hòa tan ở trong lòng hắn. Hắn chậm rãi cúi đầu xuống, nhẹ nhàng ngậm lấy đôi môi đỏ mọng kia. Cánh môi kia đầy đặn mà mềm mịn, giống như chỉ khe khẽ mút một cái sẽ chảy ra thứ nhựa ngọt ngào.


Huyền Thương quân bị con tim dụ hoặc, môi răng Dạ Đàm khẽ mở, đầu lưỡi nhẹ nhàng chạm vào đầu lưỡi của hắn. Huyền Thương quân không hề khước từ, đầu lưỡi của nàng dò xét tiến vào. Cả người Huyền Thương quân cứng đờ ra, rồi lại vụng về mà đáp lại nàng.

—— không dễ gì lừa được nàng từ chỗ Đế Lam Tuyệt ra đây, dù sao cũng phải hy sinh tấm thân này một chút mới được. Hắn đã chuẩn bị sẵn tâm lý.

Thiếu quân phủ.

Triều Phong ôm Thanh Quỳ, đương nhiên không có đi vào trong phòng. Thanh Quỳ hỏi: "Chàng muốn đi đâu?"

"Ngày tốt cảnh đẹp, làm sao có thể phụ lòng được?" Triều Phong nói, "Gần đây có một con suối tiên tên là Chước Xuân tuyền. Ta mang nương tử đi tới giữa suối, tẩy rửa phong trần."

Thanh Quỳ nói: "Nhưng đã trễ thế này rồi......"

Triều Phong không thèm để ý: "Tối nay rất tốt, bốn bề vắng lặng, càng thích hợp cho người có tình tâm sự với nhau."

"Ai tâm sự với chàng chứ." Thanh Quỳ đấm một cú vào vai hắn.

Triều Phong ôm Thanh Quỳ, tự nhiên không đi nhanh được. Nhưng một đường ngập tràn hương thơm ấm áp, đạp trăng mà đi, gió mát từ từ thổi đến, cũng là một loại hưởng thụ. Hắn không hề sốt ruột. Thẳng một mạch đến bờ suối, Triều Phong nói: "Nào, để vi phu cởi áo tháo đai lưng cho nương tử, sau đó chúng ta uyên ương hí thủy, cùng tắm bể tình."

Dứt lời, hắn đưa tay định cởi bỏ đai lưng của Thanh Quỳ.


Thanh Quỳ còn chưa kịp né tránh, đã nghe thấy một giọng điệu xa xăm nói: "Hai người có thể để hôm khác không? Hôm nay trong bể tình đã có người rồi."

Thanh Quỳ và Triều Phong một mặt hoảng sợ nhìn về phía giữa suối, chỉ thấy trong bóng của trăm hoa, Huyền Thương quân y phục không chỉnh tề, hắn bắt lấy ngoại bào bồng bềnh trên mặt nước, đang chật vật chỉnh đốn phục trang. Trong tay Dạ Đàm còn cầm đai lưng của hắn, vẻ mặt u oán tựa như lệ quỷ ngàn năm.

"Ối!" Thanh Quỳ lấy hai tay che mặt, xấu hổ đến không còn mặt mũi nhìn người khác. Triều Phong dù sao cũng có da mặt dày hơn nhiều, hắn ngồi xổm xuống bờ suối, thở dài: "Thiếu Điển Hữu Cầm, con người ngươi, thực sự là khiến người ta chán ghét mà."

Sắc mặt Huyền Thương quân đương nhiên cũng không dễ nhìn, lạnh lùng mà nói: "Như nhau cả thôi."

Dạ Đàm nhìn thấy Thanh Quỳ, ngược lại vui vẻ: "Tỷ tỷ xuống đây đi, nước suối ở đây thích hợp để tắm rửa nhất luôn đấy!"

Thanh Quỳ nhìn nhìn Triều Phong, nhịn cười xuống nước. Dạ Đàm lập tức bơi tới, nói: "Nào nào, ta dạy cho tỷ bơi nha." Bên cạnh, Triều Phong cũng biến thành oan hồn ngàn năm: "Ta nói này, ngươi không cảm thấy chuyện này nên do ta làm hay sao?"

Dạ Đàm trừng mắt lạnh lùng đáp lại: "Giao cho ngươi á? Lỡ như ngươi làm tỷ tỷ ta bị sặc thì sao?!"

Dứt lời, nàng kéo tay Thanh Quỳ, nói: "Tỷ tỷ, tỷ cố giữ thẳng thân người, ta kèm tỷ bơi tới bên kia!"

Thanh Quỳ đương nhiên sẽ không từ chối sự nhiệt tình của Dạ Đàm, nói: "Được."

Dạ Đàm thực sự kéo đầu ngón tay Thanh Quỳ, bơi thẳng tới hướng đối diện. Nàng trông nom Thanh Quỳ đặc biệt cẩn thận, thỉnh thoảng còn nâng nâng cằm nàng lên, chỉ sợ nàng bị sặc nước. Đầu bên này, Huyền Thương quân và Triều Phong mắt lớn trừng mắt nhỏ —— không phải chứ, vậy để lại hai ta biết tính làm sao đây hả?


Triều Phong sinh vô khả luyến (*) mà cởi ngoại bào ra, ném lên trên bờ, rồi lại sinh vô khả luyến mà tiếp tục ngâm nước.

(*) sinh vô khả luyến: Đây là một câu ngôn ngữ mạng, ý chỉ "cuộc sống này thật là nhàm chán không có gì đáng để lưu luyến cả", dùng để miêu tả một loại tâm trạng chán nản sa sút tinh thần.

Huyền Thương quân lại mặc ngoại bào vào, buộc thật chặt đai lưng. Bầu không khí quỷ dị mà trầm tĩnh, sau một lúc lâu, Triều Phong nói: "Ta rất muốn nói chút gì đó, nhưng mà ở nơi hoa tiền nguyệt hạ, trong suối nước nóng này, ta và ngươi...... thực sự không có lời nào để nói hết."

Nói thừa, chẳng lẽ bản quân còn có lời nào để nói à? Huyền Thương quân tức giận hừ một cái, lại nói: "Như nhau cả thôi."

Hai người thay đổi ánh nhìn, đồng thời nhìn về phía giữa hồ, hai bóng hình xinh đẹp một nhạt một đậm kia trôi nổi theo dòng nước, càng lúc càng xa.

Triều Phong lẩm bẩm nói: "Nếu bây giờ mà bị Yêu tộc khác nhìn thấy cảnh này, bổn tọa thực sự không dám tưởng tượng, mấy kẻ nhiều chuyện sẽ truyền ra hạng tin đồn động trời gì đây."

Huyền Thương quân khẽ giật mình, ngoảnh đầu sang cùng hắn liếc mắt nhìn nhau một cái, hai người như bị hấp nóng, bơi cách nhau ra với vận tốc ánh sáng.