Tinh Lạc Ngưng Thành Đường

Chương 237






Dạ Đàm đem sự vô dụng của Triều Phong và sự dũng mãnh phi thường của mình ra trắng trợn khoa trương sửa chữa một phen, đột nhiên nhớ ra gì đó, nói: "Đúng rồi, mọi người xem ta mang về cái gì nè!"

Nàng vén tấm vải thô đậy trên giỏ trúc lên, mọi người đều hạ tầm mắt xuống, chỉ thấy trong giỏ đựng...... cỏ?!

Triều Phong nhíu mày: "Ngươi mang một rổ cỏ về đây làm gì?"

Dạ Đàm trợn trắng mắt: "Ngươi thì biết cái gì chứ, đây chính là linh thảo! Bên trong có linh khí!" Nàng nhặt một cọng cỏ lên, xoay người đưa cho Huyền Thương quân, "Nào, nhai đi."

Huyền Thương quân nhận lấy, chăm chú nhìn một lúc lâu, rốt cuộc xé một mảnh cỏ nhỏ, bỏ vào trong miệng. Nhựa cỏ thanh đắng, nhưng bên trong quả thực có chứa một chút linh khí. Hắn nếm thử hồi lâu, cuối cùng vẫn nhíu mày vì mùi vị cổ quái này. Suy cho cùng cũng là trưởng tử của Thần đế, hắn có khi nào từng nếm qua thứ đồ khó nuốt như thế đâu?


Huống hồ linh lực bên trong thực sự là ít ỏi đến đáng thương. Nếu Dạ Đàm không nói, hắn cũng sẽ không nhận ra được trong cỏ này lại còn có thanh linh khí.

Bên cạnh, Thanh Quỳ nói: "Đây là Vọng Nguyệt thảo. Nhân gian không có hai khí thanh, trọc, chỉ có loại cỏ này, có thể hấp thụ và nhả ra linh khí. Hái xuống trong lúc nó đang hấp thụ linh khí, chúng nó quả thực sẽ ẩn chứa một ít thanh khí."

Triều Phong nhặt cỏ kia lên lật qua lật lại nhìn một lần, nói: "Có một chút như vậy cũng gọi là linh khí á?"

Nói thì nói như vậy, nhưng hắn vẫn đưa cỏ cho Thanh Quỳ. Thanh Quỳ nói: "Cỏ này có vị đắng, chắc là quân thượng ăn không quen. Nơi này có nhà bếp không? Ta đem làm thành bánh bao xanh, chắc hẳn có thể dễ ăn hơn."

Dạ Đàm nghe vậy, lập tức xung phong nhận việc: "Ta đi cùng tỷ tỷ!"

Triều Phong ca thán một tiếng, hỏi: "Ngươi không cảm thấy nên để cho ta cùng tỷ tỷ ngươi xuống bếp, còn ngươi thì ở lại đây bầu bạn cùng Thiểu Điển Hữu Cầm yêu dấu của ngươi sao?"

Dạ Đàm đỡ Thanh Quỳ xuống giường, vừa ân cần mang giày vào cho nàng, vừa quay lại nhìn Triều Phong bằng nửa con mắt: "Ngươi thì biết cái gì?!" Nàng hứng khởi chọn câu lấy chữ, "Tình cảm của hai người nếu đã lâu dài, cần gì...... cần gì......"

Nàng vừa lắp bắp hai chữ này, Thanh Quỳ đã dịu dàng nhắc nhở: "Sớm chiều bên nhau."

"Đúng!" Dạ Đàm vênh váo tự đắc, đỡ nàng đi mất.


Triều Phong quay đầu lại liếc mắt nhìn Huyền Thương quân một cái, Huyền Thương quân vẫn cầm Vọng Nguyệt thảo trong tay, không nhanh không chậm mà nhai tiếp.

"Người đã đi rồi, đừng giả vờ nữa được không? Ngươi thực sự có thể nuốt trôi thứ này á?" Triều Phong kinh hãi, "Thiên giới từ lâu đã không dùng nó làm thức ăn cho ngựa nữa đúng không?"

Huyền Thương quân nhìn nhìn cỏ trong tay, ừ một tiếng, nói: "Sớm đã bỏ không dùng nữa, ngay cả ta cũng chỉ từng nhìn thấy ghi chép trong sách y. Nghe nói các loài vật ở nhân gian, phải nhai nó nhiều năm, mới có thể mở mang linh trí."

Triều Phong nhịn cười: "Chúc mừng ngươi cũng được một lần làm trâu ngựa nhân gian, mùi vị thế nào?"

Huyền Thương quân lại ngắt một miếng cỏ xanh nhét vào miệng, nhai nhuyễn hồi lâu, đột nhiên hỏi: "Cỏ này ở nhân gian có tính là quý giá không?"

Triều Phong suy nghĩ một lúc, nói: "Tính chứ. Nhân gian thiếu thốn linh khí, linh đan thì đắt đỏ. Còn có không ít người chuyên dựa vào việc hái Vọng Nguyệt thảo kiếm sống, ngươi đừng thấy linh khí của nó ít, nếu bán cho tu sĩ, cũng không rẻ đâu. Cỏ này lại dễ tàn, chỉ sinh trưởng trong khe núi lớn, còn phải được ánh trăng chiếu vào thường xuyên. Căn bản không trồng được. Hiện tại càng hái càng ít đi."

Huyền Thương quân cẩn thận nhai hết cỏ trong tay, nói: "Ta từ lúc vừa sinh ra đã được các vì sao phụng dưỡng. Linh khí muốn bao nhiêu có bấy nhiêu. Nhưng một gốc cỏ này, là có người trăm cay nghìn đắng, đặc biệt hái cho riêng ta."

"Thực sự là...... khiến người khác cảm động." Triều Phong vỗ vỗ vai hắn, Huyền Thương quân chán ghét tránh đi. Triều Phong hiển nhiên cũng không để ý —— Thần tộc có bao nhiêu gà mồm, không ai rõ hơn Ma tộc hết.

Phòng bếp, Thanh Quỳ ép Vọng Nguyệt thảo thành nước, rồi trộn vào bột gạo nếp. Thanh Quỳ khéo tay, rất nhanh đã nhào bột gạo nếp thành màu xanh tươi mới. Dạ Đàm xem đến ngứa ngáy hai tay, nói: "Ta cũng gói mấy cái."

Khóe miệng Thanh Quỳ lộ ra ý cười, biết rõ còn hỏi: "Vọng Nguyệt thảo này có chứa thanh khí, muội lại không ăn, gói nó làm gì?"


Dạ Đàm hừ hừ hai tiếng trong mũi: "Ta...... ta làm chơi không được sao?"

"Chỉ sợ không phải chỉ vì làm chơi thôi." Thanh Quỳ trêu ghẹo nàng, "Là vì trong phòng có người đang chờ ăn bánh bao xanh đúng chứ?"

Dạ Đàm nhào nặn bột gạo nếp thành hình tròn, nói: "Ai thèm quan tâm đến chàng. Ta chỉ là học làm thôi." Vừa quay đầu lại, thấy Thanh Quỳ đang chuẩn bị nhét thịt vào trong nhân bánh, nàng vội nói, "Ai nha đừng bỏ thịt vào, chàng ăn chay."

Thanh Quỳ dài giọng hỏi lại: "Chàng ấy —— là ai vậy ta?"

Dạ Đàm không để ý tới nàng, nàng nói: "Muội không chịu nói, vậy tỷ tỷ có thể bỏ thịt vào rồi ha."

"Ai nha tỷ đáng ghét chết đi được, để tự ta gói vậy!" Dạ Đàm cúi đầu, thực sự tự mình gói mấy cái.