Tinh Lạc Ngưng Thành Đường

Chương 220






Bật Chính điện, tuyết vực do pháp thuật kết thành, quanh năm gió tuyết.

Huyền Thương quân ngồi ngay ngắn ở dưới cây băng, Cứu Khổ Thiên Tôn và Phổ Hóa Thiên Tôn ngồi đối diện với hắn, trên mặt tuyết vẽ rất nhiều pháp trận. Pháp trận nhìn sơ qua thì lộn xộn, nhưng ngẫm lại lần nữa sẽ thấy càn khôn ẩn giấu bên trong.

Bởi vì không thể sử dụng pháp thuật chống lạnh, sau khi luận bàn pháp trận mội hồi, hai vị Thiên Tôn đã lạnh cóng đến phát run cầm cập.

Huyền Thương quân nhìn lướt qua, hiếm khi lại có tâm tình không tồi, nói: "Hai vị Thiên Tôn tuổi già sức yếu, chi bằng rời khỏi đây trước đi, ngày khác bản quân sẽ lại xin chỉ giáo."

—— hắn vậy mà dám trêu chọc hai người tuổi già! Phổ Hóa Thiên Tôn hừ lạnh một tiếng, ngay cả Cứu Khổ Thiên Tôn cũng có chút hờn dỗi. Ông hỏi: "Quân thượng không lạnh à?"


Nói ra thì cũng thật kỳ quái, xung quanh cây băng này là cả một vùng tuyết vực rét lạnh nhất, Huyền Thương quân thật là đã ngồi ở đây rất lâu rồi.

Hắn tu bổ Quy Khư thì trọng thương, sau khi tỉnh dậy cũng không dưỡng bệnh cho tốt. Hiện giờ tu vi bị cấm, vì sao lại chẳng hề sợ lạnh như vậy?

Huyền Thương quân chậm rãi mở cái bao bên cạnh ra —— chính là cái mà trước đó Dạ Đàm ôm tới. Bên trong chỉ có vài bộ y phục sạch sẽ, hắn nhìn rồi lại nhìn, cuối cùng lấy ra một kiện ngoại bào khoác lên người. Trên ngoại bào dường như vẫn còn nhiễm hơi thở của người nào đó, khiến lòng người sinh ra cảm giác ấm áp.

Mà bên cạnh, Phổ Hóa Thiên Tôn và Cứu Khổ Thiên Tôn nhìn nửa ngày, còn đưa tay sờ thử. Mãi cho đến sau cùng, hai vị Thiên Tôn cũng không thể hiểu được —— ở một nơi lạnh vô cùng cấm dùng pháp thuật như này, một kiện ngoại bào mỏng manh như thế rốt cuộc có thể có tác dụng gì.

Chẳng lẽ hắn luyện hóa ra pháp bảo không cần linh lực và pháp thuật cũng có thể chống lạnh luôn á?

Ba người đang định tiếp tục dụng binh trên giấy, luận bàn pháp trận. Đột nhiên, có thiên binh báo lại: "Quân thượng, hai vị Thiên Tôn, Bồng Lai cung giáng truyền tin tức đến, nghe nói thân phận của Thanh Quỳ công chúa là giả."

Ngón trỏ đang vẽ pháp trận của Huyền Thương quân chợt dừng lại, Phổ Hóa Thiên Tôn và Cứu Khổ Thiên Tôn đồng thanh hỏi: "Cái gì?"

Thiên binh tiếp tục nói: "Đan Hà thượng thần đã tự mình làm chứng, nữ tử chúng ta đón về đây, căn bản không phải Thiên phi mà Thần tộc định ra."

Huyền Thương quân chậm rãi đứng dậy, dùng y bào trên người lau sạch hai tay.

Phổ Hóa Thiên Tôn trầm giọng nói: "Biết rồi, ngươi tạm lui ra đi."


Thiên binh đáp ứng một tiếng, khom người cáo lui. Cứu Khổ Thiên Tôn nhíu mày: "Đây là có chuyện gì? Không phải công chúa do quân thượng đích thân đón về đây sao?"

Phổ Hóa Thiên Tôn cũng nói: "Chẳng lẽ là Ma tộc đang làm trò quỷ?"

Hai người đồng thời nhìn về phía Huyền Thương quân, Huyền Thương quân cũng đang rũ mắt nhìn bọn họ, sau đó hắn nói: "Hai vị Thiên Tôn, đắc tội rồi."

"Cái......" Hai vị Thiên Tôn còn chưa kịp phản ứng lại, Huyền Thương quân đã mạnh nhào tới, đè hai người xuống, rồi lấy đai lưng của hai người bọn họ, trói bọn họ vào thân cây băng. Ở khu cấm địa này, pháp thuật và tu vi bị hạn chế dùng, hai người họ chỉ là hai người già.

Huyền Thương quân thì lại sức dài vai rộng. Vậy có thể có biện pháp gì?

Phổ Hóa Thiên Tôn giận xanh mặt, cũng chẳng thèm xưng hắn là quân thượng nữa: "Tiểu tử thối, ngươi muốn làm gì?!"

Huyền Thương quân cuối cùng cũng áy náy, đem tất cả y phục khoác lên trên người bọn họ, nói: "Giả mạo Thiên phi chính là tội chết, ta phải đi cứu nàng."

Phổ Hóa Thiên Tôn lại bất chấp thân phận, rống giận: "Cứu nàng?! Ngươi có biết ngươi đang làm cái gì hay không? Ngươi đang bị phạt, tự ý chạy trốn, năm đạo lôi kiếp của Bật Chính điện, ngươi chịu nổi một đạo không?"

Huyền Thương quân chậm rãi quấn ngoại bào bó sát người, giương mắt nhìn về phía gió tuyết vô tận. Hồi lâu, hắn nhẹ giọng nói: "Mỗi một đạo."


Dứt lời, người hắn như mũi tên nhọn, xông về phía gió tuyết vô ngần. Người chịu hình tự ý bỏ trốn, lập tức khởi động kết giới. Bên trong gió tuyết, một đạo sấm sét ầm ầm đánh xuống. Huyền Thương quân không có tu vi, gần như là ngay tức khắc bị chôn vùi bên trong thiên lôi địa hỏa.

Cứu Khổ Thiên Tôn và Phổ Hóa Thiên Tôn kinh hãi ngay tại chỗ, đến khi đạo lôi kiếp thứ hai đánh xuống, giọng nói của Cứu Khổ Thiên Tôn đã mang theo tiếng nấc nghẹn: "Nó chết rồi sao? Có phải nó đã chết rồi không?"

Phổ Hóa Thiên Tôn cũng khó nén nỗi khiếp sợ, lẩm bẩm nói: "Sẽ không đâu. Ngươi quên rồi à, pháp trận này lúc trước chính do tiểu tử đó sửa chữa. Nó đối với nơi này rõ như lòng bàn tay."

Tuy là nói như vậy, nhưng ông cũng khó có thể tin, chỉ có thể tự an ủi chính mình thôi.

Pháp trận bị phá hư, gió tuyết khi thì kịch liệt, khi thì yên lặng. Sắc trời bỗng nhiên tối đen, rồi lại bỗng nhiên sáng tỏ. Hai vị Thiên Tôn bị trói rất chặt, rất khó thấy rõ hướng đi phía trước của hắn.

Mãi đến khi đạo thiên lôi thứ hai kết thúc, một cái bóng đen hiện lên trên tuyết. Cứu Khổ Thiên Tôn gần như là khóc thành tiếng: "Thiếu Điển Hữu Cầm, tiểu tử thối nhà ngươi, từ khi nào lại đi học phạm lỗi hồ đồ như vậy?!"

Phổ Hóa Thiên Tôn dùng sức giãy dụa, nhưng dây thừng thắt đặc biệt vững chắc, ông không khỏi tức giận mắng: "Tiểu tử này, đã từng học trói heo sao?!"