Tinh Lạc Ngưng Thành Đường

Chương 186




Thiếu Điển Viễn Tụ nghe nàng ríu ra ríu rít tám chuyện, một cuộc sống như vậy, ngay cả hắn cũng là lần đầu tiên nghe kể. Hắn đặt ly rượu xuống, hai tay gối đầu, nói: "Thời điểm ta mới sinh ra, câu đầu tiên phụ thần nói khi nhìn thấy ta, chính là —— tư chất của đứa trẻ này, kém cỏi hơn Hữu Cầm nhiều rồi. Bắt đầu từ một câu này, huynh trưởng liền trở thành một thân cây của ta, trở thành thước ngắm đo đạc của ta. Mà ta không có một chỗ nào so được với huynh ấy."

Hồ Tuy nói: "Người như quân thượng, vốn chính là không ai có thể so bì được. Gặp qua trời đất rộng lớn, vẫn thương xót cỏ xanh. Ta thèm muốn mặt trời to lớn mới mọc ở phương đông, nhưng cỏ nhỏ từ trong bùn đất chui lên, từng chút từng chút mọc lá nở hoa, cũng rất đẹp cơ mà. Ta vẫn cảm thấy, quân thượng và Nhị điện hạ mỗi người đều có ưu khuyết điểm riêng biệt."

Thiếu Điển Viễn Tụ vung tay phải lên, biến ra thêm một ly rượu, nói: "Ừ. Kể vài chuyện của Ngũ Tân tộc nghe xem nào."

Ta cư nhiên nhận được rượu Nhị điện hạ thưởng cho! Hồ Tuy vô cùng hạnh phúc, vội vàng châm rượu: "Chuyện của Ngũ Tân tộc á, vậy có thời gian thật dài cũng kể không hết. Tuổi thọ của tộc nhân chúng ta ngắn ngủi, đại đa số chỉ có mấy tháng. Bởi vì còn chưa kịp lớn lên, đã có thể bị người khác ăn mất rồi. Cho nên, ta không có phụ mẫu huynh đệ gì cả, chỉ có tộc trưởng chăm sóc chúng ta."

Thiếu Điển Viễn Tụ nói: "Bị ăn mất...... có oán hận không?"

"Sao lại có chứ?" Hồ Tuy vẻ mặt khó tin, "Có thể bị người làm thành thức ăn, bị sâu hoặc chim chóc ăn tươi, là sống rất thọ mới mất đó! Tộc nhân của chúng ta, từ nhỏ đã cắm rễ bền chắc, chỉ để mọc lên vừa mềm vừa khỏe. Ai bị hái đi đầu tiên, đều sẽ được tộc nhân khác hâm mộ. Đó là vận mệnh của chúng ta!"

Thiếu Điển Viễn Tụ nâng bầu rượu lên, rót cho nàng một ly rượu, nói: "Thật ấn tượng."

Hồ Tuy được khen tới có chút ngượng ngùng, nói: "Cũng không có gì. So với những Thần tộc khác, không đáng nhắc tới. Ta cũng là sau khi đi tới Thiên giới, mới biết được thì ra Thiên giới lớn như vậy. Các vị thượng tiên, thượng thần đều lợi hại như vậy. Trước kia ta còn tưởng rằng tộc trưởng Hồ Toán của chúng ta đã là lợi hại nhất rồi chứ."

Thiếu Điển Viễn Tụ đưa tay, nhẹ nhàng chạm ly cùng nàng một cái: "Sau này nhân duyên tơ hồng của ngươi, quấn ở trên người bản quân rồi."

Hồ Tuy hai mắt sáng rỡ: "Thật sao? Vậy thì ta phải ở chỗ này tạ ơn Nhị điện hạ rồi!" Nàng cuống quýt uống rượu, quỳ xuống bền chắc dập đầu mấy cái với Thiếu Điển Viễn Tụ.

Hai người đang tán gẫu, ngoài đảo hoa, Man Man lớn tiếng gọi: "Nhị điện hạ! Công chúa nhà ta mời ngài đi ăn lẩu."

Đừng xem nó chỉ là một con chim, lời này còn nói đến rất uyển chuyển, Thiếu Điển Viễn Tụ đặt ly xuống, xé một đám mây bay ngang qua lau lau tay, nói: "Đừng nói là, công chúa nhà ngươi lại thèm thịt đấy nhé?"

Man Man không chút xấu hổ: "Làm gì có đâu, công chúa nhà ta nói, cả Thiên giới, chỉ có Nhị điện hạ mới xứng có loại lộc ăn này, cùng thưởng thức món ăn quý lạ với nàng."

Thiếu Điển Viễn Tụ cười nhạt một tiếng, cũng không để ý tới lời nịnh hót của nó, phủi y phục đứng dậy.

Tìm thịt đi vậy.

Bên ngoài Thủy Tiên điện là một vườn hoa.

Mấy tiểu hoa tiên đang học đàn, trong đó có một người cười nói: "Đàn của ngươi, hẳn là cũng đánh được rất vang nhỉ?"

Vườn hoa Thủy Tiên rộn rã tiếng cười.

Trước điện, Bộ Vi Nguyệt cũng cong khóe miệng lên theo. Bộ Thanh Từ đứng ở phía sau nàng, nói: "Truyện cười của Thùy Hồng điện, thực sự là truyền khắp Thiên giới rồi. Nếu con là nàng ta, sẽ tự xin hạ phàm, nào còn có mặt mũi ở lại Thiên Ba viện nữa chứ?"

Bộ Vi Nguyệt nói: "Nếu ta là nàng ta, lại sẽ bình yên ở lại Thiên Ba viện." Bộ Thanh Từ sửng sốt, Bộ Vi Nguyệt chậm rãi nói, "Dù sao bị người ta chê cười vài câu, cũng không chết được."

Nàng đối với kết quả như vậy, cũng không hài lòng. Bộ Thanh Từ hiểu được ý của nàng, nói: "Nhưng...... hiện tại, nàng ta vừa mới cứu quân thượng trở về, xem như là lập công lớn cho Thiên giới. Bệ hạ và Thần hậu nhất định sẽ thiên vị bảo vệ, Thủy Tiên tộc cũng không tiện gây chuyện."

Bộ Vi Nguyệt nói: "Thần tộc từ trước đến nay cho phép đấu pháp. Nàng ta không phải đang học ở Thượng Thư Nang sao? Ở cùng một lớp, học hỏi lẫn nhau, sẽ không bị xem là bắt nạt đâu nhỉ?"

"Sư tôn," Bộ Thanh Từ mặt có chút khó xử, nói: "Nàng ta dù sao cũng là Thiên phi tương lai, cũng mới đi học được bấy nhiêu ngày, tu vi yếu kém. Lúc này ngang nhiên thách đấu với nàng ta, chỉ sợ sẽ chọc người khác chê trách."

Bộ Vi Nguyệt nhìn vườn hoa, tiểu hoa tiên trong đó đang cãi nhau ầm ĩ, một vẻ thanh xuân hoạt bát. Nàng nói: "Đúng vậy. Nhưng hiện giờ nàng ta đang hết sức nổi bật, nếu chúng ta lại ẩn nhẫn lùi bước, chỉ sợ nàng ta ở Thiên giới sắp đứng vững gốc chân rồi."

Bộ Thanh Từ khẽ cắn môi: "Đệ tử cẩn tuân sư mệnh!"