Tinh Lạc Ngưng Thành Đường

Chương 184




Dạ Đàm càng đàn càng cao hứng, mọi người càng nghe sắc mặt càng ngưng trọng, như là đang cố gắng chống đỡ không té xỉu.

—— trời xanh đất dày ơi, ai đó hãy tới kéo cái âm thanh lưỡi cưa này đi đi!

Dạ Đàm cứ vô cùng cao hứng như vậy mà đàn xong một khúc, ngay cả Bộ Vi Nguyệt cũng hoảng sợ ra mặt —— nàng ta...... cố ý quấy rối hay gì đây?

"Một khúc" kết thúc, Dạ Đàm phủi phủi tay: "Là giai điệu này, khẳng định nhớ không lầm. Bản công chúa đàn thế nào hả?!" Không ai trả lời nàng, Man Man cũng đã ngã quỵ trên đất. Nàng chơi một khúc kinh thế, không khỏi đắc ý, hỏi: "Nói đi, cầm nghệ của bản công chúa thế nào?"

Nhạc sư của Quảng Hàn cung không ngừng dằn tim mình xuống, Bộ Vi Nguyệt tức giận tới hơn nửa ngày mới bình tĩnh lại được, nói: "Cầm...... cầm...... cầm nghệ của công chúa, quân thượng thấy thế nào?"

Ánh mắt mọi người đều nhìn về phía Huyền Thương quân, Huyền Thương quân cúi đầu, trầm tư một lúc lâu, nói: "Tiếng đàn của công chúa......" Không thể dạy bảo nàng được, quan hệ của hai người đã đủ căng thẳng rồi. Vì thế Thần Quân lần đầu tiên trong đời vắt hết óc, cuối cùng cũng nghĩ ra được một cái ưu điểm, hắn nói: "Tiếng đàn của công chúa...... rất vang."

Phi Trì vỗ đầu, vẻ mặt tuyệt vọng.

"......" Đến người có da mặt dày như Dạ Đàm, cũng đông cứng biểu cảm trên mặt, sau một lúc lâu, cả Thùy Hồng điện bùng lên một trận cười kinh thiên.

"Thiếu Điển Hữu Cầm!" Dạ Đàm hận không thể lật tung hết mấy cái bàn lên, "Ngươi muốn mắng ta thì cứ mắng đi, quanh co lòng vòng mà làm tổn thương người khác vui lắm sao?! Cũng không phải ta muốn hiến nghệ!" Nàng tức giận đến hai mắt đỏ bừng, bốp một tiếng, ném đàn xuống đất, phẩy tay áo bỏ đi.

Chuyện Thanh Quỳ công chúa ở trước điện hiến nghệ, bị quân thượng làm cho nhục nhã, buổi chiều cùng ngày, đã truyền khắp cả Thiên giới. Bốn chữ "tiếng đàn rất vang" này, trở thành ngạn ngữ thịnh hành chế giễu đối thủ của Thiên giới.

Trong Thiên Ba viện, Dạ Đàm ôm lấy gối, xé từng cái từng cái thành mảnh nhỏ. Vừa xé vừa nghiến răng nghiến lợi mà mắng: "Thiếu Điển Hữu Cầm chết tiệt! Ta ăn no rảnh quá mới cứu ngươi, ta nên để ngươi thối rữa mà chết ở Thiên giới, triệt để khép cái miệng thối tha đó của ngươi lại!"

Hồng Quang Bảo Tình cũng không thể ngăn cản lửa giận của nàng.

Man Man lui sang một bên, miệng chim ngậm chặt lại.

Dạ Đàm xé gối, vẫn còn chưa hết giận, lại cầm hết tất cả ly chén quăng xuống: "Nếu Lạt Mục ở đây, hắn chắc chắn sẽ nói ta đàn rất hay!" Nói xong, nàng đột nhiên sững người. Thế nhưng Lạt Mục không còn nữa.

Là mình lừa gạt giấu diếm, làm cho hắn thân chết hồn diệt, vĩnh viễn không còn trên đời này nữa.

Nàng ngồi xuống giường, ôm chăn ngây ngốc, không nói lời nào.

Thiếu Điển Lạt Mục, đáng tiếc, ta vẫn chưa thể cùng ngươi đi Vong Xuyên bắt cá. Mùa đông ở Vong Xuyên thực sự có rất nhiều cá, chỉ cần đục mở một cái lỗ, chúng nó sẽ bơi hết lại đó.

Nếu ngươi nhìn thấy, nhất định...... nhất định sẽ rất thích.

Nàng vùi đầu vào trong chăn, đau đớn từ từ kéo tới, như kim bạc xe chỉ trên người, từng tia từng sợi đâm vào đáy lòng.

Thiếu Điển Lạt Mục, ta nhớ ngươi. Nhưng...... chính mình đã lựa chọn như thế, lúc này mới giả mù sa mưa mà chảy vài giọt nước mắt, khó tránh quá giả tạo. Dạ Đàm gạt nước mắt đi, nói: "Man Man, ta muốn ăn lẩu."

Man Man phấn chấn tinh thần, vỗ cái cánh nhỏ chạy ra ngoài: "Được, ta kêu Thiếu Điển Viễn Tụ lấy chút thịt tới!"

Lưu Ly châu (đảo), hoa sen tầng tầng lớp lớp, nhiễu loạn thế giới thanh tịnh.

Thiếu Điển Viễn Tụ đang uống rượu, không người đối ẩm.

Đối diện hắn, đặt một chậu rau thơm.

Rau thơm này đương nhiên là Hồ Tuy, nàng đi theo bên người Thanh Hành quân, ngày ngày được hắn tẩm bổ thanh khí, nguyên thân đúng là ngày càng to khỏe. Hiện giờ một cái chậu hoa nho nhỏ, đã không thể thực sự chứa được.

Ngũ Tân tộc từ trước đến nay bần hàn, đường tu hành của nàng dày đặc bụi gai, đã trải qua khổ cực, chịu đựng ánh mắt xem thường vô số kể. Đã bao giờ có được thời điểm đãi ngộ thoải mái thế này đâu?! Nàng xòe phiến lá ra, tắm mình trong hương hoa Phật liên thơm mát, tham lam mà nuốt vào nhả ra thanh linh khí.