Tình Kiếp

Chương 2: Linh tê động




Kể từ hôm đó,ta sống tại thành Lam Dương.Hắn nói rằng hắn sẽ giúp ta tu luyện,còn dạy pháp thuật của hắn cho ta nữa.Ta vui lắm...ta hỏi hắn tại sao không nhận ta làm đệ tử.Hắn nói"Trước giờ ta không có thói quen nhận đồ đệ."Nghe thấy hắn trả lời như thế ta cũng không hỏi gì thêm nữa.Vì hắn cũng đối xử với ta rất tốt,có cảm giác ấm áp như mẫu thân của ta vậy.

Ngày ngày,ta cùng hắn học pháp thuật,buổi tối có tiểu Cúc làm bạn.Đôi khi ta hỏi nha đầu này một số chuyện về hắn thì tiểu Cúc chỉ im lặng không đáp.Ta cũng chẵng hỏi gì thêm...vì ta nghĩ đó chắc là điều cấm kị gì đó.Trong thành Lam Dương này,rất nhiều điều cấm kị rất lạ.Ví như không được gọi tên của hắn,không được đến khu ngự hoa viên phía Đông,...Nhưng ta cũng không hỏi nhiều làm chi...

------------------------------------

Thoắt cái mà đã hai năm trôi qua,nhờ hắn dạy dỗ mà pháp lực của ta đã tiến bộ không ít.Ta vui lắm,hắn đối với ta cũng không còn lúc nào cũng trưng ra mặt lạnh như trước nữa.Hắn thường cười nhiều hơn...nhưng ta không biết mình có bị làm sao không nữa.Khi nhìn hắn cười tim ta đập rất mạnh,ta muốn thời khắc này kéo dài mãi mãi.Ta càng ngày càng thích ở bên cạnh hắn,hay đi theo hắn giải quyết việc trong thành,hắn cũng không phản đối.Ta nghĩ có lẽ ta thích hắn chăng?Nhưng ta sợ nói ra rồi hắn sẽ không đối xử với ta như lúc này nữa...

Người ta tâm sự chỉ có Tiểu Cúc, ta hỏi nếu như thích một người thì phải làm thế nào?Nàng bảo rằng phải nói cho người đó biết, đau dài chi bằng đau ngắn.Ta thấy rất có lý nên quyết định ngày mai sẽ đi nói cho hắn biết là ta thích hắn...Đêm đó,sau khi quyết định xong ta ngủ rẩt ngon.Còn nằm mơ thấy ta và hắn thành thân nữa...

Sáng hôm sau,ta cố tình dậy thật sớm để đợi hắn.Nhưng khi đến thì thấy một thân ảnh màu đen đang rời đi rất vội.Sớm như thế hắn đi đâu chứ?Sao phải lén lén lén lút lút?Nghĩ vậy nên ta đã bám theo hắn.Với đạo hạnh của hắn,nếu như thường ngày thì hắn đã nhận ra ta ở phía sau từ lâu.Hôm nay,hắn lại như vậy chứng tỏ rất vội...

Hắn đi nhanh đển nỗi gần nửa nén hương ta mới đuổi kịp.Ta dừng trước một sơn động hàn băng rắt đẹp, phía trên có khắc hai chữ"Linh Tê".Lúc nãy thấy hắn vội vàng chạy vào đây...không biết bên trong có thứ gì.Nghĩ vậy,ta liền rón rén bước vào trong.Đi sâu vào bên trong ta bỗng nghe được giọng nói quen thuộc kia,nhưng có phần nhu mì,dịu dàng.

"Linh nhi,ta tuyệt đối sẽ không để nàng xảy ra bất cứ chuyện gì đâu."

"Linh nhi của ta...nàng yên tâm,chỉ cần chờ đến lúc nguyệt thực đến thì nàng sẽ tỉnh lại thôi."

"Khi nàng tỉnh lại chúng ta sẽ thành thân có được hay không?"

"Linh nhi...ta yêu nàng."

---------------------------------------------

"Linh nhi ta yêu nàng."

"Linh nhi ta yêu nàng."

Từng câu,từng chữ hắn nói như từng nhát dao đâm thẳng vào tim ta.Nhìn hắn hôn người con gái đang hôn mê trên giường tại sao ta lại có cảm giác ghen tỵ,bị phản bội.Đúng hắn chưa bao giờ nói thích ta...ngay từ đầu chỉ có mình ta tự mình đa tình,tự mình chuốt lấy khổ đau.

Ta bước ra khỏi nơi đó...ta không muốn nhìn thẩy cảnh đó nữa.Tim ta đau...đau lắm.