Không còn thấy hắn có hành động ngăn cản nàng, nhẹ mở mắt ra, tim nàng như một ngừng đập một nhịp. Nàng đang lơ lửng trên không, cách mặt đất mấy ngàn mét, gió thổi đến bùng đôi tai, da mạt bỏng rát. Như một vận động viên nhảy dù, nàng và hắn rơi tự do xuống mặt đất.
- Aaaaaaaaa ta sợ độ cao aaaaaaa
- Không phải người đang buồn sao, như vậy đi cho xả stress. Mà công nhận ngươi thích la lối nhỉ, lần nào gặp cũng công phu mạnh mẽ thế này.
- Kệ ta, ngươi quản cái gì.
Khuôn mặt tái mét vì sợ hãi như được thêm phấn hồng, vì tức giận mà hai má phồng lên, đôi mắt nhìn hắn hình viện đạn, như thể nếu khong phải đang trên không thì nàng đã ăn tươi nuốt sống hắn rồi. Không ngờ cái loa phát thanh với tần số lớn này cũng có lúc đáng yêu đến như vậy.
Cuối cùng cũng đặt chân xuống mặt đất, hai chân nàng run rẫy kịch liệt, lần đầu tiên ở độ cao cao như vậy, tốc độ nhanh như vậy, thật sự muốn lấy mạng nàng mà.
- Ngươi đừng có mà lợi dụng chiếm tiện nghi của ta, đây là thời hiện đại rồi, ta có thể dùng tỏi nhét chết ngươi đấy.
- Ahahahaha ... tỏi thời xưa diệt ma, thời nay gϊếŧ người, chớ không ai lấy đi khử tiên như cô đâu. Đồ óc...
Hừ ...ta hận, ta hận thật mà, sao tên mặt lạnh này hóa ra lại độc mồm đến thế này. Thôi bỏ đi, về thời hiện đại rồi, cô phải tận dụng thăm thú, cô thật sự nhớ không khí thành phố rồi.
- Cô nên nhớ, thời gian của cô không có nhiều, hãy tận dụng đi. Ta đi trước, nếu cần hãy gọi ta, lãnh huyền. Còn không, đến hạn, ta sẽ tự khắc đưa cô về.
Mà khoan hắn vứt mình đến xó xỉn gì thế này, nơi đây xung quanh đồng ruộng bao la thẳng tắp, cái nắng gắt da như được dịu đi từ những cơn gió thổi lay hàng lúa trổ bông. Không hiểu sao nơi đây lại quen thuộc với cô đến thế, dù khung cảnh đổi thay theo thời gian nhưng tim nàng lại nặng trĩu, như thể chợt tìm về được phần kí ức đã lãng quên.
Đi dọc theo bờ ruộng, cô vô thức đi theo tiếng gọi của con tim, từng bước đi về hướng căn nhỏ tranh nhỏ, đơn sơ, cũ nát. Trước nhà có một khoảng sân, vườn rau xanh mượt cùng giếng nước trong veo, nơi mà khi xưa, nàng từng nô đùa với em nhỏ, phụ mẹ hái rau mang ra chợ bán. Nơi đây, nơi đây chính là mảnh kí ức mà nàng bị mất, suốt hai mươi năm qua nàng mong muốn tìm về.
Nhà của cô dù hai mươi năm qua cũng không hề thay đổi, như để làm đặc điểm nhận diện, để khi cô trở về sẽ dễ dàng nhận ra, sẽ không cảm thấy bị lãng quên nữa. Dù chỉ là linh hồn, dù chỉ là một thân ảnh vô hình trôi lơ lửng trong không gian, nhưng nàng thật sự muốn chạm vào mọi thứ tròn căn nhà này, muốn được lần nữa tận hưởng cảm giác sống trong tuổi thơ mình từng bỏ lỡ.
- Thằng ba, mày đi đâu ròi, sao giờ này còn chưa thấy về.
Một âm thanh quen thuộc vang lên, một âm thanh trăm lần ngàn lần vang vọng trong tâm trí, hình bóng cô ngày đêm mong nhớ, ôm hình khóc trọn đêm thâu. Từ nhỏ đến lớn mà hình thành nên thói quen nhìn ra cửa, chờ đợi hình bóng ấy. Mẹ ơi, người đã già đi nhiều ròi, nhìn người khắc khổ biết bao, người còn nhớ con không, người còn nhớ mình còn có một người con gái không, người còn nhớ người từng đem đứa con gái này cho bà mợ bảy, bỏ bê nó suốt mười lăm năm trời mà không hề có một lời thăm hỏi không?
---------- hết chương 59 ----------
Ai cũng có trong mình nỗi đau, và mị tỷ của chúng ta cũng vậy 😢😢😢