Hoa Nhược Hư nhẹ nhàng ôm lấy Hoa Thiên Tinh. Thân thể của nàng nhẹ bẫng giống như sợi bông tựa hồ không có trọng lượng gì cả, nhưng lại có thể cảm giác được vẻ mềm mại dị thường cùng với sự đàn hồi thật đáng kinh ngạc.
“Tỷ tỷ, người bây giờ cảm thấy thế nào?” Hoa Nhược Hư vô cùng cẩn thận đặt Hoa Thiên Tinh xuống giường, ân cần hỏi, trong giọng nói có vài phần lo lắng.
“Đệ đệ, ta không có việc gì đâu?” Hoa Thiên Tinh sắc mặt đã có vẻ tốt lên một chút, cất giọng mềm mại đáp, khuôn mặt vui cười vốn tái nhợt thoáng đã có vài tia huyết sắc, chính là sắc ửng hồng thẹn thùng.
“Đệ đệ, lại đây ôm lấy tỷ tỷ.” Hoa Thiên Tinh nhẹ nhàng nói, giọng nói thật từ từ, chậm rãi, cũng không hiểu là vì thẹn thùng hay là do thân thể hư nhược.
Hoa Nhược Hư thoáng do dự một chút rồi vâng lời làm theo. Hắn khẽ khàng nghiêng mình nằm xuống bên người Hoa Thiên Tinh, cánh tay dài nhẹ nhàng vòng qua ôm lấy thân hình xinh đẹp mềm mại của nàng.
Trong lòng hắn không hề có một tia dục niệm nào, chỉ có một niềm yêu thương thắm thiết cùng với sự quan tâm lo lắng sâu sắc.
“Đệ đệ à, tỷ tỷ muốn ngủ, ngươi không được lén đi ra ngoài đấy nhé.” Hoa Thiên Tinh hi hi cười, ngọc thủ mềm mại dịu dàng vuốt ve khuôn mặt tuấn tú của Hoa Nhược Hư, ánh mắt phóng ra từng chùm quang mang như muốn thu hắn vào trong, tựa hồ còn ẩn chứa vài phần yêu chiều.
Hoa Nhược Hư chỉ cảm thấy bàn tay ve vuốt trên mặt mình tựa hồ có chút băng lãnh, nhưng dường như lại từ từ có cảm giác ấm dần lên, mà đầu óc hắn cũng dần trở nên mê muội, mí mắt ngày càng nặng trĩu, rốt cục đã chìm vào giấc ngủ
Trên nét mặt Hoa Thiên Tinh lại lộ ra vẻ đau đớn, thân hình đột nhiên nhẹ nhàng ngồi dậy, chui ra khỏi vòng tay của Hoa Nhược Hư, thuận tay sục sạo trên người hắn để tìm Tình Kiếm, rồi bóng trắng chợt lóe lên, nháy mắt đã biến mất khỏi phòng.
Ước chừng khoảng thời gian uống một chén trà nhỏ trôi qua, Hoa Thiên Tinh lại xuất hiện trong phòng, sắc mặt đã trở nên hồng nhuận, nhìn thấy Hoa Nhược Hư vẫn còn đang say ngủ mà vẻ mặt thì lộ ra nụ cười ngọt ngào, nàng lại chui vào trong lòng hắn, hết thảy đều tỏ ra giống như lúc trước.
“Sắc lang đệ đệ, ngươi thật là xấu a, nằm mơ toàn chuyện bậy bạ như vậy.” Hoa Thiên Tinh đột nhiên thì thào nói, đôi môi anh đào nhỏ xinh bỗng đưa tới gần khẽ hôn lên miệng Hoa Nhược Hư.
“ Vẫn không có cảm giác gì cả, ài.” Một lát sau, Hoa Thiên Tinh cũng buông lỏng nụ hôn, miệng lầu bầu nói, trong mắt có chút mê hoặc khó hiểu, “Nhưng mà đệ đệ vì sao lại có vẻ vui sướng như vậy? Nằm mơ thấy đã chiếm tiện nghi của ta sao, hừ!” Hoa Thiên Tinh cái mũi đáng yêu cau lại, nhẹ nhàng hừ lên một tiếng.
Hoa Nhược Hư có một giấc mộng thật ngọt ngào. Trong mơ, hắn đang có hành động khinh nhờn đối với vị tỷ tỷ giống như thiên tiên mà trong lòng hắn vốn luôn là bất khả xâm phạm. Hắn nhẹ nhàng ôm lấy thân thể mềm mại của nàng, trao một nụ hôn cuồng nhiệt, cảm giác đó vô cùng chân thực.
Không biết trải qua bao lâu, cuối cùng Hoa Nhược Hư cũng tỉnh lại. Nhìn Hoa Thiên Tinh nằm trong lòng mình, ánh mắt sáng ngời lấp lóe, lấp lóe, bộ dáng tràn đầy sự tò mò đang nhìn hắn, sắc mặt của nàng xem ra đã khôi phục vẻ bình thường, đôi môi đỏ mọng thật mê người đang ở gần trong gang tấc, hắn không khỏi nhớ tới nụ hôn thật là chân thực trong giấc mộng, khuôn mặt anh tuấn chợt ửng đỏ không khỏi âm thầm tự mắng bản thân mình một câu rồi khẽ đưa ánh mắt rời đi, có chút không dám nhìn trực tiếp vào đôi mắt trong veo của Hoa Thiên tinh.
“Tỷ tỷ, người đã khỏe hơn chưa?” Hoa Nhược Hư quan tâm nhất đương nhiên chính là tình trạng thân thể của nàng.
“Tỷ tỷ cũng tốt hơn nhiều rồi, đệ đệ à, tối hôm qua ngươi có phải đã làm chuyện gì xấu hay không, ngủ lâu như vậy, ngươi xem, mặt trời cũng sắp xuống núi rồi đó!” Hoa Thiên Tinh cười hì hì nói. Khuôn mặt tuấn tú của Hoa Nhược Hư hơi ửng hồng khẽ cười vẻ xấu hổ, lặng thinh không đáp.
“Tỷ tỷ, chúng ta dậy đi nào.” Hoa Nhược Hư kỳ thực vẫn còn muốn hưởng thụ, ôm ấp thân thể mềm mại của Hoa Thiên Tinh, cảm giác thật là thoải mái. Nhưng mà dù sao như vậy cũng có điểm không được hợp lý với lời đã nói ra.
“Được rồi, sắc lang đệ đệ, ngươi hình như là chưa ăn gì, có phải là đói rồi không? Tỷ tỷ cùng với ngươi đi ăn cơm thôi.” Hoa Thiên Tinh gật gật đầu, suy nghĩ rồi đáp.
Bất quá, việc rời khỏi giường cũng lại tốn không ít thời gian, Hoa Thiên Tinh nói rằng: Hoa Nhược Hư đã ôm nàng ngủ cho nên cũng phải ôm nàng rời khỏi giường. Hoa Nhược Hư đương nhiên cũng chỉ còn biết làm theo. Nhưng mà lúc này Hoa Thiên Tinh tựa hồ càng tăng thêm sức hấp dẫn làm cho Hoa Nhược Hư phải vất vả một phen lòng hươu dạ vượn, miễn cưỡng mới kìm nén được, bất quá trong lòng còn có chút ý nghĩ kỳ quái. Hắn chỉ là trong lòng tự nhủ với mình, tỷ tỷ vốn là có chút không am tường về thế sự. Hắn không khỏi miên man suy nghĩ.
Nhưng mà, Hoa Thiên Tinh có thật là không rành thế sự hay không? Có lẽ Hoa Nhược Hư chỉ có thể tự lừa gạt bản thân mình, mà thậm chí ngay cả bản thân mình cũng không lừa được.
“Tỷ tỷ, người chẳng phải là không cần ăn gì hay sao?” Hoa Nhược Hư chợt nhớ ra Hoa Thiên tinh dường như đã nói qua với hắn: nàng vốn không cần ăn gì cả, thực sự chính là không ăn những thứ đồ lửa khói của nhân gian.
“Tỷ tỷ đúng là không cần ăn, nhưng mà cũng có thể ăn được, nói thực ra tỷ tỷ chính là muốn bồi tiếp đệ đệ ngươi ăn uống thôi mà.” Hoa Thiên Tinh nũng nịu nói.
***
Hoa Nhược Hư lại đi tới Phiêu Hương tửu lầu, chỉ có điều lần này lại mang đến sự ồn ào không nhỏ. Nguyên nhân đương nhiên là bởi vì Hoa Thiên Tinh.
Hoa Thiên Tinh mặc dù đã từng xuất hiện tại buổi tế điện ngày trước, nhưng mà trên thực tế thì khi đó gặp cũng không nhiều người lắm, vả lại cũng chỉ là thoáng nhìn qua, mà hơn nữa lúc ấy ở tại đó quả thực có rất nhiều mỹ nữ bởi vậy cũng không phát sinh ra quá nhiều ầm ĩ.
Nhưng mà lần này lại bất đồng, Hoa Thiên Tinh lúc này cùng với Hoa Nhược Hư tới ăn cơm tại tửu lầu, lại còn ngồi bên cửa sổ. Phiêu Hương tửu lầu vốn đã có tiếng là náo nhiệt. Trong tửu lầu, người ra, người vào không ít, mà trên con đường cái bên cạnh tửu lầu, người qua kẻ lại càng liên miên không dứt. Hoa Thiên Tinh vừa nhìn Hoa Nhược Hư ăn uống vừa nở nụ cười yêu kiều duyên dáng, không biết là đã hấp dẫn bao nhiêu người, trong lúc nhất thời, cánh cửa tửu lâu như có dấu hiệu sắp bị phá bung ra đến nơi.
Cũng lại nói, bất luận là tướng mạo hay phong độ của Hoa Nhược Hư đều tuyệt đối là thượng đẳng, cho dù đứng cùng một chỗ với những nữ nhân như Tô Đại Nhi cũng không có ai dám nói là không cân xứng, nhưng mà hiện tại ngồi cùng với Hoa Thiên Tinh, bản thân hắn cũng phải sinh ra một loại cảm giác tự ti mặc cảm, mà những hành động chỉ chỉ trỏ trỏ của những người kia rõ ràng đã biểu đạt ý tứ này.
Hoa Nhược Hư cả người từ trên xuống dưới đều có chút cảm giác không được tự nhiên, nhưng mà Hoa Thiên Tinh cũng không hề để ý đến một hồi sự tình như vậy, vẫn không ngừng gắp đồ ăn đưa lên miệng Hoa Nhược Hư, thoạt nhìn thật giống như một hiền thê đang hầu hạ tướng công của mình rất là bình thường, thế nhưng đã làm không ít kẻ ghen ghét đến chết đi được. Bất quá, ghen ghét thì ghen ghét mà hâm mộ thì hâm mộ, nhưng cũng không có ai dám tiến lên rước lấy phiền toái, bởi vì những tửu khách tại Phiêu Hương tửu lầu cơ bản đều là người trong võ lâm, bọn họ không biết Hoa Thiên Tinh nhưng đều nhận ra Hoa Nhược Hư, lấy phân lượng của bọn họ thì cũng không dám trêu chọc hắn.
“Hoa huynh, ta thật là vô cùng bội phục ngươi a!” Rồi cũng có người đến gần, bất quá cũng lại là Hoa Phi Hoa và Phương Hiệp cùng với Diệp Vũ Ảnh đã ở cách không xa phía sau hắn. Hoa Phi Hoa không mời mà tự đến, đặt mông ngồi xuống ghế đối diện với Hoa Thiên Tinh, vẻ mặt mê mẩn nhìn Hoa Thiên Tinh mà miệng thì tiếp tục nói chuyện cùng với Hoa Nhược Hư, “Thật là lợi hại, ngươi từ đâu lừa gạt đến đây một tiên tử xinh đẹp như vậy?”
Bỗng nhiên hàn quang chợt lóe lên, trên cổ Hoa Phi Hoa đã xuất hiện một lưỡi kiếm, chính là Tình Kiếm của Hoa Nhược Hư, chỉ có điều Tình Kiếm lại nằm trong tay Hoa Thiên Tinh.
“Tỷ tỷ, vị này Hoa Phi Hoa, Hoa huynh là một bằng hữu của ta.” Hoa Nhược Hư bị dọa đến giật nảy người, vội vàng nói.
“Hì hì, đệ đệ à, nếu hắn không phải là bằng hữu của ngươi, tỷ tỷ cũng sẽ không bỏ lưỡi kiếm khỏi cổ hắn đâu.” Hoa Thiên Tinh lại một bộ dáng tự nhiên tươi cười vô cùng xinh đẹp.
Mặc dù Hoa Thiên Tinh đã thu thanh kiếm lại nhưng Hoa Phi Hoa cũng bị dọa một phen đổ mồ hôi lạnh. Mà ở bên cạnh, Phương Hiệp cùng với Diệp Vũ Ảnh càng thêm một trận rét lạnh trong lòng.Thật là đáng sợ. Bọn họ căn bản không thấy được thế kiếm phát ra như thế nào, khi bọn họ có phản ứng thì kiếm đã kề trên cổ Hoa Phi Hoa rồi.
“Đệ đệ à, bọn họ không phải đều là bằng hữu của ngươi hay sao? Cùng đến đây ngồi đi!” Hoa Thiên Tinh liếc nhìn Phương Hiệp cùng với Diệp Vũ Ảnh rồi quay qua Hoa Nhược Hư nói.
“Phương huynh, Diệp cô nương, đã bất ngờ gặp mặt như vậy, không bằng hai vị cùng đến đây ngồi đi.” Hoa Nhược Hư trong lòng khẽ thở phào một hơi. Dù sao có mấy người cùng bị mọi người chăm chăm soi mói chung quy lại còn tốt hơn là một mình bị nhiều người như vậy giương mắt nhìn.
Ánh mắt Diệp Vũ Ảnh nhìn Hoa Nhược Hư có chút kỳ quái, nàng cũng không biết rõ trong lòng mình có cảm giác gì nữa. Lúc trước, khi biết được tin tức Hoa Nhược Hư đã chết, trong lòng nàng tựa hồ thoảng có chút mất mát, mà khi biết được hắn vẫn còn sống thì tâm tình của nàng lại có chút vui mừng. Khi lần đầu tiên gặp Hoa Nhược Hư nàng cảm thấy hắn giống như một tên quái nhân giết người máu lạnh, nhưng mà sau khi tiếp xúc nhiều hơn lại phát hiện ra hắn không phải như nàng tưởng tượng.
“Hoa huynh, biết được người không có việc gì, tại hạ thực sự cảm thấy rất vui mừng.” Phương Hiệp ngồi xuống, ánh mắt nhìn Hoa Nhược Hư tràn đầy vẻ chân thành.
“Chẳng lẽ Phương huynh không thấy tại hạ cùng với Ma cung chính là ngưu tầm ngưu mã tầm mã, có chết cũng là xứng đáng hay sao?” Hoa Nhược Hư mỉm cười nói.
“Hoa huynh chỉ là vì Tô Đại Nhi, cũng không phải là cùng với Ma cung hùa nhau làm bậy. Hoa huynh có thể vì nữ tử trong lòng mình mà không ngại đối địch với cả võ lâm thiên hạ, đối với dũng khí đó của Hoa huynh, tại hạ bội phục không thôi.” Phương Hiệp trong lòng thoảng dâng lên một cảm giác chua xót. Hắn trót yêu một người mà lẽ ra không nên yêu. Cho tới bây giờ hắn vẫn như cũ, không có đủ dũng khí để thổ lộ. Hắn chỉ có thể dùng việc không ngừng theo đuổi võ công để kìm nén lòng mình.
“Chỉ có dũng khí không thôi thì cũng có tác dụng gì chứ?” Hoa Nhược Hư trong ánh mắt có chút mông lung, “Trong chốn giang hồ này, chỉ có dũng khí thôi thì không đủ.”
“Hoa công tử, ngươi sao không nói với Tô Đại Nhi để cô ấy trút bỏ địch ý đối với bạch đạo đi? Nếu như vậy mà nói, ngươi sẽ có thể cùng cô ấy mãi mãi gần gũi bên nhau rồi! Diệp Vũ Ảnh đột nhiên tiếp lời nói.
“Diệp cô nương cảm thấy điều đó có thể hay không?” Hoa Nhược Hư hiện tại đã không còn là một thiếu niên khờ dại ngày trước nữa, “Trước tiên không nói đến Đại Nhi có nguyện ý hay không, mà cho dù cô ấy có nguyện ý, thì Thần cung, còn cả thất phái tứ gia cùng với những người trong bạch đạo có bỏ qua cho cô ấy hay không? Bọn họ sẽ tin tưởng rằng Đại Nhi không đối địch với bạch đạo hay sao?
“Diệp tiên tử, có lẽ ngươi thực sự suy nghĩ quá giản đơn rồi.” Hoa Phi Hoa đã dần dần khôi phục vẻ bình thường, có điều lại cũng không dám nhìn Hoa Thiên Tinh nữa, hắn nhẹ nhàng thở dài một hơi, “Tô Đại Nhi kia một thân năng lực vô cùng đáng sợ chỉ cần còn tồn tại, vĩnh viễn đều làm cho kẻ khác phải bất an, trừ phi...”
Hoa Phi Hoa ngừng lại không nói tiếp nữa, nhưng mà mọi người cũng đã rõ ràng ý tứ của hắn rồi, trừ phi Tô Đại Nhi chết đi, nếu không những người trong bạch đạo sẽ vẫn phòng bị với nàng, sẽ lại tìm trăm phương ngàn kế mong giết chết nàng. Đặc biệt là lần trước, sau khi Tô Đại Nhi thiếu chút nữa đã dùng Ma cầm hủy hết tất cả tinh anh của liên minh thất phái tứ gia, những người trong bạch đạo đối với nàng lại càng thêm kiêng kị, cũng sẽ càng muốn đưa nàng vào chỗ chết.
“Hoa huynh tai qua nạn khỏi trở về, chúng ta sẽ không nhắc tới những đề tài làm cho mọi người phải phiền não nữa, hay là bảo tiểu nhị đưa lên mấy vò rượu, coi như là vì Hoa huynh chúc mừng một chút đi.” Phương Hiệp tiếp lời, mọi người đều gật đầu. Vốn tất cả mọi người tuổi đều còn trẻ nên cảm thấy trong lòng vui vẻ vẫn tốt hơn.
Hoa Thiên Tinh từ đầu đến cuối kỳ thực không có nếm qua thứ gì cả, cũng không hề uống một giọt rượu nào. Qua ba tuần rượu, Hoa Thiên Tinh đã muốn trở về, nàng tựa hồ có vẻ không thích ở cùng một chỗ với người lạ.
Đưa Hoa Thiên Tinh trở lại phòng thì cũng đã không còn sớm, Hoa Nhược Hư không thể không cáo từ rời đi. Hắn trong lòng còn vướng mắc về Hoa Ngọc Loan, chỉ là vốn muốn hỏi Hoa Thiên Tinh một chút sự tình nhưng cuối cùng lại không hỏi, bởi vì trong thâm tâm hắn đã có quyết định. Mặc dù hắn không muốn tranh bá võ lâm nhưng vì tương lai, hắn phải cố gắng làm một số chuyện.
***
Trở lại Diệp gia, đi vào phòng ngủ của Hoa Ngọc Loan, không khỏi thấy nao nao, Tây Môn Lâm đang ở trong phòng, chính là đang đợi hắn trở về.
“Lâm tỷ, người tìm ta sao?” Hoa Nhược Hư trầm ngâm một chút rồi hỏi.
“Nhược Hư, ta,... ta có một số việc muốn nói với ngươi.” Tây Môn Lâm nhẹ nhàng gật gật đầu.
“Lâm tỷ, có chuyện gì người cứ nói ra đi.” Hoa Nhược Hư vừa nói vừa đi đến bên người Hoa Ngọc Loan, nhẹ nhàng ôm lấy nàng. Hoa Ngọc Loan vốn đang rất mất hứng thú, trên nét mặt đã nhanh chóng xuất hiện nụ cười ngọt ngào.
“Ngươi có biết Tô Mi Nhi đã chết như thế nào không?” Tây Môn Lâm cúi đầu nghĩ ngợi rồi ngẩng lên nhìn Hoa Nhược Hư hỏi.
“Tô Mi Nhi?” Hoa Nhược Hư có chút nao nao trong dạ, “Chẳng lẽ chính là mẫu thân của Tô Đại Nhi?
“Đúng là mẫu thân của Tô Đại Nhi.” Quả nhiên bị hắn đoán ra rồi, Tây Môn Lâm lập tức nhân tiện nói bổ xung cho sáng tỏ thêm một chút.
“Lâm tỷ, ta cũng không được rõ ràng lắm, nghe Đại Nhi nói hình như là bị người của Thần cung hại chết, nhưng mà lúc bà ấy chết, Đại Nhi lại cũng không ở bên cạnh mẹ mình, nàng cũng chỉ là nghe người khác nói cho biết thôi.” Hoa Nhược Hư hồi tưởng lại một chút những điều Tô Đại Nhi nói cho hắn ngày trước rồi một lát sau cất lời.
“Người của Thần cung hại chết ư? Không có khả năng như vậy!” Tây Môn Lâm thì thào nói, rồi im lặng không nói gì hồi lâu, “Ngươi có biết ngày bà ấy chết mười năm trước hay không?” Tây Môn Lâm đột nhiên lại hỏi.
“Lâm tỷ, ta cũng không rõ lắm, bất quá ta có thể đi hỏi Đại Nhi một chút.” Hoa Nhược Hư đáp lời, lại có chút mơ hồ nhìn Tây Môn Lâm, “Lâm tỷ có biết mẫu thân của Tô Đại Nhi hay sao?”
“Ngươi có biết ta vì sao bị rớt xuống vách núi kia hay không?” Tây Môn Lâm chậm rãi cất giọng u uẩn nói, “Kỳ thực ta và ngươi cũng giống nhau, ta cũng là bị Nam Cung Hiên Viên đánh rơi xuống đó, mà nói ra có lẽ ngươi sẽ không tin, Nam Cung Hiên Viên chính là vì Tô Mi Nhi mới đánh ta rơi xuống vách núi.” Tây Môn Lâm trong giọng nói tựa hồ có vài phần bất đắc dĩ, còn pha chút hàm ý tự giễu cợt. Nhớ tới sự tình năm đó, nàng thoáng có chút cảm giác khó tin.
“Nam Cung Hiên Viên cùng với Tô Mi Nhi có quan hệ gì không?” Hoa Nhược Hư trong lòng giật nảy.
“Ngươi không biết sao?” Tây Môn Lâm có chút kinh ngạc nhìn Hoa Nhược Hư, “Chẳng lẽ Tô Đại Nhi không nói cho ngươi biết cô ta chính là nhi tử của Nam Cung Hiên Viên?”
“Thì ra là như thế.” Hoa Nhược Hư cười khổ một tiếng. Trách không được hắn thường xuyên cảm thấy Nam Cung Hiên Viên đối xử với Tô Đại Nhi cũng không hoàn toàn chỉ giống như một người trưởng lão của Ma cung, lão đối với Tô Đại Nhi không phải là thực sự cung kính, hơn nữa càng không phải là thực sự phục tùng mệnh lệnh của nàng.
---------- o0o ----------