Diệp Vũ Ảnh từ phía sau một cây đại thụ đi ra, lẳng lặng đứng đối diện cách bọn họ mười trượng, nét mặt cười cười có chút đỏ hồng.
“ Diệp cô nương thật là kiên nhẫn.” Hoa Nhược Hư bất đắc dĩ nói, vốn nghĩ nàng sẽ không đuổi theo giờ lại bị nàng bắt kịp.
Diệp Vũ Ảnh trong mắt lộ ra vài phần lúng túng, kỳ thật nàng đã đến được một lúc, Hoa Nhược Hư và Hoa Phi Mộng quấn quýt với nhau nàng cũng đã thấy, cho tới bây giờ nàng cũng chưa gặp phải tình huống như vậy bao giờ, trong lòng không khỏi nhè nhẹ rung động. Chỉ là nàng như thế nào cũng không nghĩ ra, Hoa Phi Mộng vì sao cứ khăng khăng một mực đi cùng với Hoa Nhược Hư? Mới đầu nàng còn tưởng Hoa Phi Mộng là bị Hoa Nhược Hư uy hiếp, nhưng lúc Hoa Phi Mộng trợ giúp Hoa Nhược Hư, nàng đã biết sự tình không phải như vậy.
Diệp Vũ Ảnh mặc dù không còn nhỏ, bất quá thế giới tình cảm của nàng vẫn như tờ giấy trắng. Nàng từ nhỏ đến lớn, ngoại trừ luyện võ công thì cũng chỉ biết nghe lời dạy bảo của phụ thân và sư phụ, chỉ muốn tạo phúc cho võ lâm, tạo phúc cho thiên hạ, còn thứ tình cảm nam nữ nàng chưa bao giờ trải qua, và nàng cũng không thể giải thích được. Kỳ thật nàng không thiếu người theo đuổi, chỉ là tới bây giờ nàng tựa hồ không hề chú ý tới.
“ Hoa công tử quá khen, đối với cước lực của Hoa công tử, Vũ Ảnh thật là bội phục.” Diệp Vũ Ảnh tạm thời đè nén sự lúng túng trong lòng, mỉm cười nói.
“ Chẳng lẻ Diệp cô nương cho rằng chỉ dựa vào một mình cô có thể ngăn hai người chúng ta lại sao?” Hoa Nhược Hư nhẹ nhàng buông tay khỏi chiếc eo nhỏ nhắn của Hoa Phi Mộng, chậm rãi đi về phía trước vài bước, khoảng cách với Diệp Vũ Ảnh thu lại thêm một chút.
“ Chì vì Vũ Ảnh nhất thời sơ sẩy, mới để Hoa công tử đào thoát, bởi vậy, Vũ Ảnh nhất định phải tự mình mang Hoa công tử về.” Diệp Vũ Ảnh nói, ngữ khí rất kiên quyết.
“ Vậy ra bây giờ Diệp cô nương muốn dùng vũ lực đem ta về phải không?” Hoa Nhược Hư trong lòng hơi bực mình lại có cảm giác buồn cười.
“ Kỳ thật Vũ Ảnh trong lòng cũng biết, nếu Hoa công tử muốn đi ta quả thật không có năng lực cản người lại, bất quá, nếu ta không muốn rời đi, hai vị cũng không có cách nào đuổi ta đi được, bây giờ chúng ta hãy thử xem ai có đủ kiên nhẫn hơn.” Diệp Vũ Ảnh lắc đầu nói.
“ Diệp Vũ Ảnh, ngươi có tin bây giờ chúng ta có thể giết ngươi ngay không?” Hoa Phi Mộng ở bên cạnh tức giận nói.
“ Hoa đại tiểu thư, ta tin các người có khả năng đó, bất quá Vũ Ảnh cũng không phải không có khả năng hoàn thủ.” Diệp Vũ Ảnh nhàn nhạt cười, “ Huống chi, ta tin hai vị sẽ không ra tay giết ta, cũng như ta sẽ không giết Hoa công tử, ta chỉ cần Hoa công tử cùng ta trở về gặp các vị đồng đạo thôi.”
“ Diệp Vũ Ảnh, ngươi có phải là có bệnh không? Ngươi không muốn giết Nhược Hư, sao lại còn muốn hắn đi chịu chết?” Hoa Phi Mộng rốt cục cũng không kềm chế được mắng Vũ Ảnh.
“ Nếu Hoa công tử nguyện ý nghe theo bọn họ xử trí, ta nghĩ bọn họ sẽ để cho Hoa công tử một con đường sống.” Diệp Vũ Ảnh trầm mặc một lúc nói.
“ Ngươi, quên đi, ta chẳng muốn nghe theo ngươi nói, Nhược Hư, chúng ta đi thôi, ta xem ả không phải có bệnh mà đúng là một ả ngốc.” Hoa Phi Mộng bị Diệp Vũ Ảnh làm cho tức giận, liền kép Hoa Nhược Hư xoay người bước đi.
Hoa Nhược Hư cùng Hoa Phi Mộng nắm tay nhau đi, cách đó không xa phía sau bọn họ, một thân ảnh cũng lẳng lặng đi theo. Hoa Nhược Hư bây giờ đã bắt đầu bội phục Diệp Vũ Ảnh, hắn đi nhanh nàng cũng đi nhanh, hắn đi chậm nàng cũng đi chậm, luôn bảo trì khoảng cách vài chục trượng. Vốn hắn cũng muốn thoát khỏi sự truy đuổi của nàng nhưng sau khi thử qua vẫn không thể thoát khỏi. Hắn phát hiện Diệp Vũ Ảnh đối với phương diện truy tung tuyệt đối là thiên tài, Hoa Nhược Hư cho dù có thể tạm thời hóa thành vô ảnh vô tung nhưng qua một đoạn thời gian sau nàng nhất định sẽ lại xuất hiện trong tầm mắt.
Đến hôm nay đã là ngày thứ hai, có một điểm may mắn đó là, ngoại trừ Diệp Vũ Ảnh thì Hoa Nhược Hư không hề thấy xuất hiện thêm người nào, xem ra Diệp Vũ Ảnh đúng là muốn tự mình bắt hắn trở về, không có thông tri cho người khác.
“ Nhược Hư, chúng ta đến Hoa gia khách điếm đi.” Hoa Phi Mộng suốt trên đường đi vẫn nghiến răng nghiến lợi, trong lòng không biết đã mắng Vũ Ảnh bao nhiêu lần, thấy phía trước có một tiểu trấn, nhãn tình Hoa Phi Mộng sáng lên, kéo Hoa Nhược Hư chạy tới.
“ Chưởng quỹ, cho một phòng thượng hạng.” Hoa Phi Mộng dường như nghĩ tới việc gì vui vẻ lắm nên trên mặt lộ ra nụ cười ngọt ngào làm cho viên chưởng quỹ thần hồn điên đảo, ngơ ngẩn một hồi không có phản ứng gì.
“ Cô nương, người nói một gian ư?” Cặp mắt ti hí viên chưởng quầy tựa hồ đột nhiên mở to ra.
“ Đương nhiên là một gian rồi, có phòng hay không? Không có thì ta đi chỗ khác.” Hoa Phi Mộng có chút tức giận nói.
“ Ngươi cười cái gì?” vừa vào phòng, Hoa Phi Mộng phát hiện Hoa Nhược Hư cứ nhìn nàng cười mãi không ngừng.
“ Không có, không có, ta chỉ là nhớ tới ánh mắt của lão chưởng quầy lúc nhìn cô thôi.” Hoa Nhược Hư nhanh chóng phủ nhận.
“ Đáng chết, không cho cười.” Hoa Phi Mộng đột nhiên minh bạch được một chút, mặt đỏ hồng, trừng mắt liếc Hoa Nhược Hư.
“ Được, ta không cười, chỉ là Mộng nhi này, bây giờ còn sớm như vậy, chúng ta có cần phải đi nghỉ sớm không?” Hoa Nhược Hư vội vàng làm bộ dạng nghiêm trang nói.
“ Ngươi đừng có loạn tưởng, ta chỉ là vì muốn thoát khỏi ả nha đầu Diệp Vũ Ảnh thôi.” Hoa Phi Mộng sẳng giọng, khuôn mặt đỏ ửng, hung hăng liếc Hoa Nhược Hư, nhưng ngữ khí lại tỏ ra rất đắc ý, “ Ta không tin ả có thể đuổi tới tận phòng chúng ta !”
Hoa Nhược Hư chăm chú nhìn Hoa Phi Mộng một lúc, vừa nhìn vừa suy nghĩ.
“ Ngươi, không được nhìn! Sao dám nhìn ta như vậy?” Hoa Phi Mộng bị hắn nhìn cảm thấy mất tự nhiên, cuối cùng cũng nhịn không được.
“ Mộng nhi, ta rốt cục đã phát hiện được một việc.” Hoa Nhược Hư trịnh trọng nói.
“ Việc gì?” Hoa Phi Mộng hơi khó hiểu hỏi.
“ Ta vốn cho rằng nàng rất trầm lặng, nhưng mà ….. …..” Hoa Nhược Hư trên mặt lộ ra vài phần tiếu ý, không nói gì thêm.
“ Ta trước kia vốn rất điêu ngoa, lúc ta còn ở cùng hắn, hắn cũng thường xuyên bảo rằng ta rất ương ngạnh.” Hoa Phi Mộng thở dài, khôi phục lại vẻ mặt lạnh lùng, nàng chậm rãi ngồi xuống bên giường, khe khẽ nói, “ Mấy năm nay, ta quen sống một mình, tính cách đó cũng dần dần mất đi, chỉ là không ngờ sau khi đi cùng ngươi, ta lại từ từ trở về thành chính mình, ngươi không thích ta như vậy sao?”
“ Mộng nhi, những chuyện không vui hãy quên đi, ta rất thích nàng như bây giờ, thật đó.” Hoa Nhược Hư nhẹ nhàng ôm lấy nàng, trong lòng không loạn tưởng gì, Hoa Phi Mộng vốn vẫn không thể quên được Cát Vân Tường.
Hoa Phi Mộng nhẹ nhàng gật đầu, thân người hơi tựa vào lòng hắn, không nói lời nào.
Màn đêm dần buông, những tia sáng cuối cùng của ngày vô cùng xinh đẹp, những lúc đó, Nam Cung Hiên Viên luôn ở trong thư phòng của mình.
Y lẳng lặng ngắm nhìn bức họa trên tường, đôi mắt đầy tâm sự, người trên bức tranh lờ mờ có vài phần giống với Tô Đại Nhi.
Nam Cung Hiên Viên nhẹ nhàng tiêu sái bước tời, ôn nhu vuốt ve hai má người trong tranh. Có lẽ không ai có thể tưởng được, Địa bảng đệ nhất cao thủ danh chấn thiên hạ lại có những cử chỉ dịu dàng như thế.
“ Mi Nhi, nàng có biết không? Con gái của chúng ta rốt cục đã trưởng thành, nó cũng xinh đẹp như nàng, thông minh như nàng, đáng tiếc, cũng ngốc nghếch như nàng, đã yêu một người không nên yêu. Bất quá Mi Nhi nàng yên tâm, ta sẽ không để cho nó phải giống như nàng.” Nam Cung Hiên Viên nhẹ nhàng nói.
***
Giờ tý nửa đêm.
Cánh cửa một gian phòng trong khách điếm nhẹ nhàng mở, hai bóng người không một tiếng động khẽ khàng chui ra, quan sát bốn phía rồi nhanh chóng bước ra ngoài.
“ Chào buổi sáng, Hoa công tử.” một thanh âm nhàn nhạt vang lên phía sau hai người.
Hoa Nhược Hư nhìn Hoa Phi Mộng cười khổ một tiếng, còn Hoa Phi Mộng thì xoay người lại trừng mắt hung hăng nhìn Diệp Vũ Ảnh.
Trong gió đêm, một bóng trắng hiển hiện, phong tư duyên dáng động lòng người. Tóc dài khẽ bay theo làn gió, ẩn ẩn có vài phần như tiên tử hạ trần. Khuôn mặt Diệp Vũ Ảnh không có biểu hiện gì nhưng trong ánh mắt lại tựa hồ có một chút tiếu ý.
“ Diệp cô nương, xin chào.” Hoa Nhược Hư thở dài, nhẹ nhàng nắm tay Hoa Phi Mộng xoay người chậm rãi bước vào phòng.
“ Tức chết đi mà, để ta đi giết ả cho rồi.” Hoa Phi Mộng tức giận nói.
“ Mộng nhi, võ công của Diệp Vũ Ảnh rất cao, muốn giết nàng ta không phải chuyện dễ, huống chi, nàng ta kỳ thật cũng không đáng chết.” Hoa Nhược Hư lắc đầu nói.
“ Ta thấy ngươi là vì nhan sắc của ả rồi.” Hoa Phi Mộng trừng mắt liếc hắn.
“ Mộng nhi, nàng coi ta là người thế nào vậy.” Hoa Nhược Hư vừa bực mình vừa buồn cười nói, “ Hơn nữa, Diệp Vũ Ảnh cũng không xinh bằng một phần Mộng nhi của ta nữa.”
“ Ngươi cũng chẳng phải người tốt gì, ta hỏi ngươi, có phải ngươi cố ý bằng không sao lại đến đúng lúc vậy?” Hoa Phi Mộng tức giận nói.
“ Khi nào?” Hoa Nhược Hư khó hiểu hỏi.
“ Chính là lần đó, còn có lần nào nữa? Ngươi, không phải ngươi quên chứ?” Hoa Phi Mộng có chút nóng nảy, muốn nói cho rõ ràng nhưng lại không thể nói ra.
Hoa Nhược Hư tựa hồ đang suy tư, chẳng lẻ mình quên rồi sao?
“ Mộng nhi, ta thật sự không biết nàng nói đến chuyện gì nửa.” Hoa Nhược Hư suy nghĩ một lúc ngẩng đầu lên, vẫn còn thấy khó hiểu.
“ Ngươi !” Hoa Phi Mộng muống nghẹt thở, chạy đến đấm mấy cái vào ngực hắn, “ Chính là cái hôm ngươi chạy vào khuê phòng ta, người ta cái gì cũng đều để cho ngươi xem hết, ngươi có phải đỉnh phủi sạch mọi chuyện không?”
Hoa Nhược Hư rốt cục không còn chịu đựng được, bật cười ha ha. Hoa Phi Mộng mặt mày ửng đỏ, trong lòng lại tức giận không thôi, giờ này nàng mới biết thì ra Hoa Nhược Hư cố ý trêu đùa nàng.
“ Không được cười ! Không cho cười ! Ngươi xấu lắm !” Hoa Phi Mộng không ngừng đánh vào người Hoa Nhược Hư, nhưng lại càng làm hắn cười khoái trá hơn nữa, Hoa Phi Mộng xấu hổ chợt ôm lấy cổ hắn, chiếc môi anh đào chủ động đặt lên môi hắn.
Hoa Nhược Hư rốt cục cũng đã ngưng cười, hắn đang khoái trá nhấm nháp hương vị ngọt ngào được dâng trước miệng thì cảm giác miệng tê rần, thì ra Hoa Phi Mộng đã cắn hắn một cái.
“ Từ nay về sau không cho phép ngươi được cười ta !” Hoa Phi Mộng sẳng giọng nói.
Hoa Nhược Hư bắt đầu cảm thấy có chút không ổn, bản tính ma nữ của Hoa Phi Mộng đã bắt đầu dần dần lộ ra.
Hoa Phi Mộng thấy không còn cách nào với Diệp Vũ Ảnh nên chuẩn bị lên giường đi ngủ, trong phòng chỉ có một cái giường, vì vậy Hoa Nhược Hư đáng thương đành phải ngủ dưới đất, bất quá bây giờ đã sắp tới mùa đông, có mấy ai có thể chịu được việc ngủ dưới đất vào thời tiết như thế này chứ?
“ Ai bảo ngươi hư hỏng như vậy, bây giờ cho ngươi chịu phạt.” Hoa Phi Mộng cuốn mình trong chăn, len lén nhìn Hoa Nhược Hư, trong lòng căm giận thầm nghĩ.
Hoa Nhược Hư xếp bằng ngồi dưới đất bắt đầu đả tọa suốt đêm. Chân khí chậm rãi lưu chuyển, Hoa Nhược Hư dần tiến vào nhập định, đột nhiên trong đầu hắn lại xuất hiện hình ảnh một bạch y tiên tử, quay đầu mỉm cười với hắn
“ Ah, tỷ tỷ !” Hoa Nhược Hư nhịn không được khẽ kêu một tiếng, nhưng hình ảnh đó lập tức biến mất, Hoa Nhược Hư cũng thoát khỏi trạng thái nhập định mà tỉnh lại.
“ Tỷ tỷ, người vần còn trên đời này phải không?” Hoa Nhược Hư khẽ gọi trong lòng, Tình Kiếm truyền đến một cảm giác lành lạnh như trả lời với hắn, nhưng Hoa Nhược Hư vẫn không biết được đáp án. Chẳng lẻ nàng thật sự đã biến mất rồi sao?
***
Hoa Nhược Hư nhẹ nhàng đứng dậy, bên ngoài vẫn một màu tối đen, sắc trời vẫn chưa sáng rỏ. Nhìn Hoa Phi Mộng đang say sưa chìm trong giấc mộng đẹp, hắn khẽ thở dài, nhẹ nhàng mở cửa để không kinh động Hoa Phi Mộng, lặng lẽ đi ra ngoài.
“ Hoa công tử, xin chào !” giọng nói của Diệp Vũ Ảnh lại vang lên.
“ Diệp cô nương, ta thấy cô cũng phải nghỉ ngơi đi, đêm nay chúng ta sẽ không trốn đâu.” Hoa Nhược Hư lắc đầu thở dài, đối với tính chấp nhất của nàng hắn cảm thấy bất đắc dĩ cùng cảm giác vô lực.
“ Đa tạ Hoa công tử quan tâm, bất quá nếu Hoa công tử nguyện ý cùng Vũ Ảnh trở về, Vũ Ảnh tự nhiên sẽ có thể yên ổn mà ngủ.” Diệp Vũ Ảnh nhàn nhạt cười nói.
“ Vậy tại hạ sẽ không quấy rầy cô nương nữa.” Hoa Nhược Hư ngẫm nghĩ chắc là phải quay về phòng chứ nếu không thì hắn đi đâu cũng sẽ có Diệp Vũ Ảnh kè kè theo sau mất.
***
“ Mộng nhi, nàng thật sự muốn cùng ta quay về Hoa Sơn chứ?” mắt thấy đã bước vào địa phận Thiểm Tây, Hoa Nhược Hư nhịn không được lại hỏi.
“ Đúng vậy, ngươi không phải cũng muốn về sao? Ta nhận tiện đi cùng ngươi luôn.” Hoa Phi Mộng tỏ vẻ đây là chuyện đương nhiên.
“ Chỉ là, sư tỷ của ta ….. …..” Hoa Nhược Hư ngập ngừng một lúc cũng không nói thêm, hắn thật sự không biết Hoa Ngọc Loan sẽ có hành động gì nữa, lần trước nàng đã bỏ đi vì Giang Thanh Nguyệt, lần này hắn cũng không dám chắc nàng sẽ làm gì nữa.
“ Ta không sợ cô ta, ta đi xem cô ta dám nói gì, so với cô ta ta xinh đẹp hơn hẳn, cô ta phải nghe ta mới đúng.” Hoa Phi Mộng vẻ thờ ơ nói.
“ Cái gì?” Hoa Nhược Hư thiếu chút nữa tưởng mình đã nghe lầm, không ngờ lý do này mà nàng ta cũng nghĩ ra.
“ Cho dù nàng ta không nghe lời ta, thì ta cũng không sợ ả, ngươi cũng không cần phải sơ, ngươi bị người ta đuổi giết lâu như vậy, cô ta cũng không đến giúp ngươi, căn bản đã không được tính như một thê tử hợp cách rồi.” Hoa Phi Mộng cười hì hì nói, trên mặt lại lộ ra vài phần ranh mãnh, giướng mắt nhìn Hoa Nhược Hư nửa ngày.
Hoa Nhược Hư đang lúc bị nàng ta cảm thấy không được tự nhiên chuẩn bị lên tiếng thì lại bị nàng mở miệng trước, lời vừa nói ra càng làm cho hắn dở khóc dở cười.
“ Nhược Hư, ta thấy ngươi hay là đừng lấy Hoa Ngọc Loan, lấy Hoa Ngọc Phương thì tốt hơn, nàng ấy so với Hoa Ngọc Loan khá hơn nhiều, đối với ngươi cũng tốt lắm.” Hoa Phi Mộng nghiêm trang nói, giọng nói có vẻ rất nghiêm túc, không giống đang đùa giỡn chút nào.