Tình Kiếm

Chương 151: Chương 5: Chân tướng mê ly





Chỉ vì có người bất kính với trưởng lão Ma Cung khiến cho Ma Cung đại động can qua, tuyên bố công khai xử quyết người bất kính đối với Trưởng lão. Chuyện này rất nhanh truyền khắp Kim Lăng. Cũng làm mọi người có rất nhiều suy nghĩ. Có không ít người thậm chí coi như đây là những dấu hiện cho thấy Ma Cung bắt đầu tiến hành một ít động tác. Thực ra người nào cũng rõ ràng, bây giờ bạch đạo do tứ đại môn phái cầm đầu căn bản không phải đối thủ của Ma Cung. Mà Thần Cung đối thủ lớn nhất của Ma Cung cũng bị đả kích trí mạng, gần như đã biệt tích. Lúc này Ma Cung sẽ rất dễ dàng có thể công phá tứ đại môn phái, thống nhất hắc bạch lưỡng đạo cũng trở nên rất dễ dàng. Nhưng trên thực tế Ma Cung lại không động thủ. Có rất nhiều người cho rằng có thể bởi vì Hoa Nhược Hư. Quan hệ giữa Hoa Nhược Hư và Tô Đại Nhi, bây giờ trên giang hồ có thể nói không ai không biết. Mà Thiên Tinh Minh của Hoa Thác mơ hồ trở thành thế lực lãnh đạo bạch đạo. Ngũ đại môn phái trong tứ đại môn phái hiển nhiên là đồng minh kiên cố của hắn, vì vậy Tô Đại Nhi muốn động thủ đương nhiên cũng có nhiều điều cố kỵ.
Nhưng Tiên Cung mới quật khởi lại làm người ta nhìn không thấu, chính tà không rõ. Ngay cả Cung chủ là ai cũng không rõ ràng. Nhưng không thể phủ nhận, Tiên Cung đã trở thành một trong những lực lượng cực mạnh trong chốn giang hồ. Có người coi tình huống giang hồ bây giờ là thế kiềng ba chân. Ba thế lực lớn là Ma Cung, Thiên Tinh Minh và Tiên Cung cùng tồn tại. Thoạt nhìn thì thấy Ma Cung mạnh nhất, Tiên Cung thứ hai mà Thiên Tinh Minh có vẻ tương đối yếu ớt. Nhưng Thiên Tinh Minh lại có vài cao thủ siêu nhất lưu đủ để ngạo thị giang hồ. Chỉ riêng võ công của hai người Hoa Nhược Hư và Hoa Ngọc Loan, chỉ sợ cũng không có mấy người dám trực tiếp đối đầu với bọn họ. Như vậy xem ra, Thiên Tinh Minh lại có vẻ như không yếu. Hơn nữa Thiên Tinh Minh và Ma Cung lại có quan hệ mật thiết như vậy, ai có thể đảm bảo bọn họ sẽ không liên hợp lại? Vì vậy xem ra Tiên Cung là bị động nhất.
Đương nhiên đây chỉ là suy đoán của đa số người. Mà những người này đều là những môn phái nhỏ bé hoặc là kẻ có võ công thấp kém. Bọn họ biết với thực lực của bọn họ có thể đuổi hươu giang hồ, nhưng vì sinh tồn bọn họ phải quen thuộc với tình huống giang hồ. Bọn họ phải biết rằng những người nào có thể đắc tội, ai là người mà bọn họ phải tránh xa, mà ai là bọn họ nên dựa dẫm.
Trong một ngôi nhà cổ xưa trong thành Kim Lăng, canh ba buổi trưa.
Tôn Vân Nhạn lạnh lùng nhìn Hồng Nguyệt Nhi. Hôm nay đã là ngày thứ ba, cũng là ngày cuối cùng mà nàng phải công bố xử quyết Hồng Nguyệt Nhi. Nhưng nàng còn chưa đợi được người mà nàng muốn. Hồng Nguyệt Nhi thi thoảng lén nhìn Tôn Vân Nhạn một cái, trong lòng có chút bất an. Tôn Vân Nhạn bây giờ đã không còn vẻ dịu dàng tao nhã như lúc trước nữa. Mà là một Lãnh Huyết Ma Nữ đúng nghĩa.
“Hồng Nguyệt Nhi, nghe nói tình cảm tỷ muội ba người các ngươi rất tốt, đúng không?” Tôn Vân Nhạn đương nhiên lên tiếng làm Hồng Nguyệt Nhi giật mình. Trong nháy mắt không kịp phản ứng bởi vì nàng đã mấy canh giờ không nghe thấy âm thanh. Áp lực nặng nề đó làm cho nàng cảm thấy rất khó chịu.
“Việc này không có quan hệ gì với cô” Hồng Nguyệt Nhi vẫn giữ tác phong của nàng, cái gì cũng không nói, cái gì cũng không biết, hình như sợ rằng không cẩn thận sẽ lỡ lời nói ra.
“Sao lại không quan hệ với ta? Nghe nói tỷ muội các ngươi đã rất nhiều ngày không gặp nhau. Hôm nay ta sẽ làm một chuyện tốt cho các ngươi. Cho tỷ muội các ngươi cơ hội ôn chuyện. Ngươi có phải nên cảm tạ ta không?” Tôn Vân Nhạn khẽ cười một tiếng. Hồng Nguyệt Nhi hơi giật mình, mơ hồ có cảm giác bất an.
“Cô, cô có ý gì?” Hồng Nguyệt Nhi lập tức trở nên khẩn trương, nói có chút lắp bắp.
“Nếu đã đến thì ra đi. Ta chờ các ngươi đã lâu rồi” Tôn Vân Nhạn từ từ đứng lên, xoay người ngẩng đầu nhìn lên trần nhà.
“Ầm” Một tiếng vang lên, nóc nhà đột nhiên vỡ ra một mảng lớn, một người từ trên đó nhảy xuống.
“Đại tỷ” Hồng Nguyệt Nhi kêu lên một tiếng kinh hãi, chạy tới. Mà Tôn Vân Nhạn cũng không ngăn Hồng Nguyệt Nhi lại, hình như đúng là làm cho tỷ muội các nàng ôn chuyện.

“Đại tỷ, tỷ, tỷ vẫn tốt chứ?” Trong mắt Hồng Nguyệt Nhi lấp lánh nước mắt, nhỏ giọng nói.
“Nhị muội, tỷ vẫn tốt, còn muội? Bọn họ không làm gì muội chứ?” Bạch Tâm Tĩnh ôm chặt lấy Hồng Nguyệt Nhi, cố gắng khống chế nước mắt của mình, cố gắng mỉm cười, nhưng trong giọng lại tràn ngập vẻ quan tâm và lo lắng.
“Đại tỷ, muội không sao, chỉ là tiểu muội…..” Hồng Nguyệt Nhi nói đến đây vội vàng dừng lại, lén nhìn Tôn Vân Nhạn thấy nàng hình như không có chú ý đến bên này mới cảm thấy an tâm.
“Trời không tuyệt đường người. Tiểu muội người hiền sẽ được trời chiếu cố, không có việc gì đâu” Bạch Tâm Tĩnh nhỏ giọng nói, an ủi Hồng Nguyệt Nhi đồng thời cũng là an ủi mình.
“Trong chốn Võ lâm này không có cách nói đó” Tôn Vân Nhạn đột nhiên lạnh lùng nói xen vào một câu: “Muốn tìm về muội muội tốt của các ngươi, tốt nhất hợp tác với ta” Hai tỷ muội các nàng nói chuyện mặc dù rất nhỏ nhưng Tôn Vân Nhạn vẫn nghe được không sót một câu nào.
“Hợp tác? Chúng ta có gì mà phải hợp tác. Tỷ muội chúng ta rơi vào trong tay cô, chúng ta tự nhận xui xẻo. Về phần hợp tác, chúng ta không dám với cao” Bạch Tâm Tĩnh thản nhiên nói.
“Ta không muốn nói nhiều với các ngươi. Rất đơn giản, các ngươi giao con Hoa công tử ra đây, ta sẽ cứu Lam Tuyết Nhu ra cho các ngươi” Tôn Vân Nhạn từ từ đi đến bên cạnh hai người: “Các ngươi phải đáp ứng, các ngươi đã không còn cơ hội lựa chọn”.
“Đây cũng gọi là hợp tác sao?” Bạch Tâm Tĩnh hiện ra vẻ trào phúng: “Đây là cô đang bắt buộc chúng ta”.
“Chuyện mà cả hai bên đều có lợi, đương nhiên là hợp tác” Tôn Vân Nhạn mỉm cười: “Nếu như các ngươi không đáp ứng, ta dám cam đoan ba tỷ muội các ngươi không một ai có thể còn sống. Cho dù Lam Tuyết Nhu bây giờ bình yên vô sự, nhưng tương lai chúng ta cũng sẽ không bỏ qua. Ma Cung ta luôn luôn nói được làm được”.
“Ta cho ngươi thời gian nửa chén trà để suy nghĩ. Nếu đến lúc đó kết quả không làm ta hài lòng vậy đừng trách ta độc ác” Tôn Vân Nhạn hừ lạnh một tiếng, xoay người rời đi để hai người lại chỗ này, dường như không hề lo lắng hai người sẽ chạy trốn.
“Đại tỷ, Bảo Bảo kia đúng là tỷ trộm đi?” Tôn Vân Nhạn vừa rời đi, Hồng Nguyệt Nhi vội vàng hỏi, thì ra nàng thực sự không biết chuyện này.
Bạch Tâm Tĩnh trầm ngâm một chút, khẽ gật đầu, trên mặt lộ ra vẻ áy náy.

“Đại tỷ, điều này, điều này, tại sao có thể như vậy?” Hồng Nguyệt Nhi có chút không tin: “Tỷ cũng rất thích nó, chúng ta còn thường xuyên chơi với nó. Tỷ sao có thể như vậy” Hồng Nguyệt Nhi nói như nghẹn lại, không nói thêm được nữa.
“Tỷ cũng không nghĩ như vậy, chỉ là bọn họ nói tỷ giao đứa nhỏ cho bọn họ, bọn họ sẽ thả tiểu muội ra. Nhưng đám hỗn đản đó nói không giữ lời, tỷ giao đứa nhỏ cho bọn họ mà tiểu muội vẫn không có chút tin tức” Trong giọng nói của Bạch Tâm Tĩnh đầy vẻ oán giận còn mang theo chút ảo não.
“Vậy bây giờ chúng ta nên làm gì? Hay là chúng ta đáp ứng cô ta?” Cô ta trong miệng Hồng Nguyệt Nhi hiển nhiên chính là Tôn Vân Nhạn.
“Bây giờ đã muộn!” Giọng nói lạnh lùng của Tôn Vân Nhạn truyền vào, vẻ mặt của nàng rất khó coi, ánh mắt nhìn Bạch Tâm Tĩnh đã có sát khí: “Bây giờ các ngươi ngoài cái chết sợ rằng không còn sự lựa chọn nào khác”
“Này, cô sao nói không giữ lời? Bây giờ còn chưa hết thời gian mà” Hồng Nguyệt Nhi nói với Tôn Vân Nhạn.
“Ta vừa mới nhận được tin tức từ thủ hạ truyền đến. Đứa nhỏ đã chết. Các ngươi nói, ta cần gì phải hợp tác với các ngươi nữa? Mà ta có lý do gì để không giết các ngươi?” Mặt Tôn Vân Nhạn lạnh như băng, sát khí trong mắt càng tăng lên. Nàng vốn chỉ là vì hoàn thành nhiệm vụ mà Tô Đại Nhi giao cho. Nhưng trên thực tế, nàng không chỉ có như vậy, đối với chuyện của Hoa Nhược Hư, nàng vẫn luôn luôn chú ý đến.
“Chết? Không thể, không có khả năng, không có khả năng” Người Bạch Tâm Tĩnh mềm nhũn ra, thiết chút nữa gục xuống. Hồng Nguyệt Nhi cũng trở nên ngây như phỗng, dùng ánh mắt khó tin nhìn Tôn Vân Nhạn.
“Không có khả năng? Lúc đầu ngươi trộm đứa nhỏ đi đã sớm biết sẽ có một ngày như vậy, đúng không?” Tôn Vân Nhạn cười lạnh nói: “Ta thật muốn giết các ngươi ngay bây giờ. Nhưng các ngươi không cần lo lắng, tạm thời các ngươi còn có thể sống. Ta sẽ giao các ngươi cho Cung chủ. Đến lúc đó Cung chủ cũng có thể có giao phó cho Hoa công tử”.
“Có thể nói cho ta biết, đứa nhỏ chết như thế nào không?” Bạch Tâm Tĩnh đột nhiên nhớ tới cái gì đó, ngẩng đầu lên hỏi.
“Ngươi giao đứa nhỏ cho ai, chẳng lẽ ngươi không biết?” Tôn Vân Nhạn lại cười lạnh một tiếng.
“Ta biết, nhưng, nhưng đứa nhỏ ta đưa cho bọn họ là giả. Cô nói mau, đứa nhỏ chết như thế nào? Là ai giết?” Nhìn Bạch Tâm Tĩnh có vẻ rất lo lắng.
“Cái gì? Giả” Tôn Vân Nhạn cả kinh, nghĩ nghĩ rồi vội vàng hỏi: “Vậy đứa bé thật ở đâu? Ngươi có phải giao đứa nhỏ cho Phong Vân Động”.

Bạch Tâm Tĩnh nghĩ lại, đương nhiên nhảy lên chạy ra bên ngoài. Tôn Vân Nhạn đang muốn ngăn nàng lại nhưng lập tức lại cho nàng ta rời đi. Đương nhiên Tôn Vân Nhạn theo sát phía sau Bạch Tâm Tĩnh.
Bạch Tâm Tĩnh vội vàng chạy ra ngoài thành. Tôn Vân Nhạn theo sát phía sau nàng ta. Mà Hồng Nguyệt Nhi và hơn mười đệ tử Ma Cung cũng theo sát phía sau.
Ngoài thành có một thôn nhỏ, chỉ có mấy gia đình sống ở đây. Bạch Tâm Tĩnh dừng lại bên cạnh một căn nhà gỗ nhỏ, do dự một chút rồi nhẹ nhàng gõ cửa.
“Bà bà, bà bà” Bạch Tâm Tĩnh kêu lên vài tiếng. Một lát sau, cửa mở, một khuôn mặt rất già và hiền lành lộ ra.
“Khuê nữ, cháu tới, mau vào, mau vào” Lão bà bà vội vàng mời Bạch Tâm Tĩnh vào nhà.
“Bà bà, bà vẫn khỏe chứ?” Bạch Tâm Tĩnh vừa nói vừa nhìn xung quanh nhà một cái, trong lòng không khỏi trùng xuống. Nàng không tìm được người mà nàng muốn thấy.
“Khỏe, đương nhiên vẫn khỏe. Đúng, sao cháu không mang Bảo Bảo tới? Bà bà thật nhớ nó” Lão bà bà liên tục gật đầu, kết thúc lại hỏi một câu.
“Bảo Bảo? Bà bà, cháu không phải bảo bà chăm sóc Bảo Bảo sao?” trong lòng Bạch Tâm Tĩnh càng cảm thấy bất an.
“Nhưng mấy hôm trước muội muội của cháu đã ôm Bảo Bảo đi? Cô ấy không nói với cháu sao? Khuê nữ đó cũng thật là, sao còn không nói cho cháu? Làm cháu lo lắng. Cháu cũng đúng là, con của mình không muốn mang còn nhờ muội muội của mình hỗ trợ” Lão bà bà còn đang lẩm bẩm, đầu Bạch Tâm Tĩnh đã trở nên trống rỗng.
“Bà bà, cháu có hai muội muội. Bà bà có thể nói cho cháu biết muội muội ôm Bảo Bảo đi có bộ dạng gì không?” Bạch Tâm Tĩnh cố gắng làm cho mình bình tĩnh một chút, nhỏ giọng hỏi.
“Người đó cũng đến đây cùng cháu hôm cháu mang Bảo Bảo cho bà bà” Lão bà bà nói: “Muội muội của cháu cũng đẹp như cháu. Khuê nữ, cha mẹ cháu thật may mắn, có khuê nữ xinh đẹp như vậy”.
“Cùng đi với cháu? Không ai đi cùng cháu mà?” Bạch Tâm Tĩnh càng lo lắng không thôi.
“Các cháu không phải cùng đi. Cháu vừa đi ra thì cô ta đã vào. Ta còn tưởng rằng các cháu cùng đi. Ai, người già, hồ đồ” Lão bà bà lắc đầu: “Nhưng khuê nữ, cháu không cần lo lắng. Cháu đi hỏi muội muội của mình là được mà”.
“Cháu biết bà bà. Cháu đi, lần sau cháu trở lại nhìn bà” Bạch Tâm Tĩnh đờ đẫn ra khỏi nhà.

“Đứa nhỏ đâu?” Tôn Vân Nhạn lạnh lùng nhìn Bạch Tâm Tĩnh.
“Ta không biết” Bạch Tâm Tĩnh vẫn đờ đẫn như vậy, máy móc đi về phía trước.
“Ngươi trước hết cùng ta trở về, sau đó nói rõ mọi chuyện, nếu không…..” Tôn Vân Nhạn hừ lạnh một tiếng, không nói gì nữa.
“Cung chủ” Trong tẩm cung Tô Đại Nhi, Tôn Vân Nhạn đang đứng phía sau Tô Đại Nhi.
“Vân Nhạn tỷ tỷ, Nhược Hư ca ca lúc này nhất định đang rất đau lòng. Tỷ nói có đúng không?” Tô Đại Nhi nhẹ nhàng hỏi. Nàng đột nhiên thay đổi cách xưng hô với Tôn Vân Nhạn.
“Cung chủ. Bạch Tâm Tĩnh nói, nàng ta sau khi trộm đứa nhỏ đi vẫn do dự có nên giao đứa nhỏ cho Phong Vân Động không. Sau lại phát hiện một đứa trẻ bị bỏ rơi ở thôn quê. Nàng ta lập tức nghĩ ra, ôm đứa nhỏ kia lên. Đứa nhỏ giao cho Phong Vân Động trên thực tế là đứa trẻ bị bỏ rơi kia. Mà con của Hoa công tử được nàng gửi đến cho một bà bà nuôi dưỡng” Tôn Vân Nhạn có chút kinh ngạc nói: “Nhưng Bảo Bảo bây giờ lại bị một cô gái không biết tên mang đi. Cho nên thuộc hạ nghĩ, có lẽ đứa nhỏ đã chết không phải con của Hoa công tử”.
“Nếu như vậy thì tốt nhất. Vân Nhạn tỷ tỷ, tỷ nhất định phải điều tra rõ ràng chuyện này” Tô Đại Nhi thở dài một hơi.
“Thuộc hạ rõ” Tôn Vân Nhạn nhỏ giọng nói.
“Vân Nhạn tỷ tỷ, thực ra giữa chúng ta không nên khách khí như vậy. Tỷ cũng không cần phải gọi ta là Cung chủ, trực tiếp gọi Đại Nhi là được” Tô Đại Nhi xoay người, mỉm cười với Tôn Vân Nhạn.
“Cung chủ, như vậy, như vậy có vẻ không đúng?” Tôn Vân Nhạn ngẩn người, nàng có chút không rõ Tô Đại Nhi đang nghĩ gì.
“Vân Nhạn tỷ tỷ. Tỷ biết tại sao ta để tỷ gia nhập Ma Cung, hơn nữa còn cho tỷ đảm nhiệm chức vị quan trọng như vậy không?” Tô Đại Nhi vẫn mỉm cười, nàng và Tôn Vân Nhạn đều là nữ nhân, đều có chút cảm giác tâm thần không yên.
“Thuộc hạ vẫn rất cảm kích ân đức của Cung chủ” Tôn Vân Nhạn cúi đầu, nhẹ giọng nói.