“Diệp đại tiên sinh, trên người bọn họ không có tín vật Chưởng môn, nơi ở cũng không tìm thấy” Hai người đứng sau Diệp Bất Nhị, một người trong số đó là Cát Vân Tường, mà người bên kia rõ ràng là Chưởng môn phái Tuyết Sơn Âu Dương Kiếm Bình, mà người nói chuyện đúng là hắn.
“Kế hoạch không thay đổi, cứ tiến hành theo lẽ thường” Diệp Bất Nhị trầm ngâm một chút, trầm giọng nói.
Bên tai truyền đến tiếng cười làm người ta buồn nôn của Bách Lý Hồ, mặt Tôn Vân Nhạn cũng càng lúc càng thống khổ, Hoa Nhược Hư rốt cuộc không nhịn được cơn lửa giận đang thiêu đốt trong lòng, hét dài một tiếng phi thân bay lên, Tình Kiếm phát ra kiếm khí sắc bén cường đại, Thiên tinh kiếm pháp Chi thiên tinh nộ, kiếm khí phá tan nóc nhà, Hoa Nhược Hư mang theo Tôn Vân Nhạn phá phòng mà ra.
Mặt Bách Lý Hồ hơi đổi, thân hình bay ngược về phía sau mấy trượng, rơi xuống mảnh đất trống bên ngoài nhà.
“Bách Lý Hồ, hôm nay ta sẽ thay Đại Nhi giáo huấn ngươi” Hai mắt Hoa Nhược Hư phun lửa giận, hắn vốn nghĩ rằng có lệnh của Tô Đại Nhi, Bách Lý Hồ sẽ có điều cố kỵ nhưng không ngờ rằng hắn ta lại hèn hạ đến vậy.
Tình Kiếm Chi Đại Kiều! Kiếm khí cuồn cuộn phát ra từng cơn gió nhẹ êm ái, rất nhẹ nhưng lại mang theo lực lượng vô cùng cường đại thổi về phía Bách Lý Hồ. Mặt Bách Lý Hồ biến đổi kịch liệt, hai tay không ngừng múa may trong không trung, hai dải lụa tung bay trong không trung, nhưng vừa tiếp xúc với kiếm khí mà Tình Kiếm phát ra đã bị cắt thành từng mảnh vụn.
Trong mắt Hoa Nhược Hư lộ ra một tia sát ý, đột nhiên vận chuyển chân khí, kiếm khí trong nháy mắt tăng thêm một thước. Bách Lý Hồ hét thảm một tiếng, ôm ngực nhanh chóng lui về phía sau, trong không trung lóe ra một đóa huyết hoa tuyệt đẹp.
“Hoa Nhược Hư, Tôn Vân Nhạn, chờ Cát Vân Tường đến xem trò kịch của các ngươi đi” Bách Lý Hồ đạp xuống đất một cái, biến mất trên mặt đất, đồng thời truyền đến giọng nói oán độc của mụ ta.
“Lần này coi như ngươi may mắn” Hoa Nhược Hư căm hận kêu lên một tiếng, có chút bất đắc dĩ dù sao đây cũng là đất của Bách Lý Hồ, mà Bách Lý Hồ dường như đúng là có nghiên cứu về cơ quan, nên hắn cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn Bách Lý Hồ đào tẩu.
“Hoa công tử, cứu ta” Bên tai lại truyền đến giọng nói yếu ớt.
“Cát phu nhân, phu nhân nói gì?” Hoa Nhược Hư nghĩ đến mình đã nghe lầm.
“Cứu ta. Cầu công tử cứu ta” Tôn Vân Nhạn dường như đã dùng đến tia khí lực cuối cùng, nói xong liền rơi vào trạng thái nửa hôn mê, trên mặt lộ ra vẻ đỏ hồng không bình thường, từng giọt mồ hôi không ngừng rơi xuống, dường như còn có cả nước mắt ở trong đó. Nhưng lần này Hoa Nhược Hư lại nghe được rất rõ ràng, Tôn Vân Nhạn quả thật là cầu xin hắn cứu nàng. Nhưng hắn có thể cứu nàng ta sao chứ? Hắn có thể dùng biện pháp gì để cứu nàng đây?
Diệp gia, đại sảnh liên minh Thất phái Tứ gia.
Đệ tử Thiếu Lâm, Võ Đang, Nga Mi, Thanh Thành đều đang bi phẫn, bởi vì thi thể của Chưởng môn bọn họ đang ở bên trong đại sảnh mà Diệp Bất Nhị lại giải thích là do Chưởng môn phái Thiếu Lâm Viên Quang đại sư ra tay đánh lén ba vị Chưởng môn, mà ba vị Chưởng môn vì vội vàng tự vệ nên bốn người đồng quy vu tận. Cách giải thích này ít nhiều làm cho người ta có cảm giác miễn cưỡng, nhưng mà từ thương thế trên người bọn họ mà nói thì quả thật đúng là như vậy, hơn nữa các Chưởng môn môn phái khá cũng có mặt ở hiện trường đều thề thốt nói cho mọi người, những điều này là bọn họ tận mắt chứng kiến.
Vì thế, đệ tử bốn phái suýt nữa có xung đột, tuy nhiên cao thủ bốn phái vẫn đứng phía sau Diệp Bất Nhị đã ra mặt, thân phận của bọn họ đều là cùng bậc với Chưởng môn đã chết nên lời nói của bọn họ tự nhiên đều có phân lượng.
Dưới sự xúc tiến tích cực của Diệp Bất Nhị, lần lượt Viên Năng Thiếu Lâm, Võ Đang Thanh Phong, Nga Mi Tuệ Tâm, Thanh Thành Trịnh Hành Anh trở thành Chưởng môn tạm thời của các phái. Các đệ tử mặc dù đều bàn tán nhưng chỉ có thể nhỏ giọng, và đành phải nghe theo sắp xếp, nhưng trong lòng có không ít người oán hận.
“Hi hi hi…..” Tiếng cười yêu mị đương nhiên từ bên ngoài sảnh truyền vào, mọi người rất ngạc nhiên nhưng có mấy người biến sắc, bởi vì bọn họ đã nghe ra thân phận của người đến.
“Cát chưởng môn, có muốn biết Cát phu nhân đáng yêu của ngươi ở đâu không?” Chỉ thấy giọng nói của Bách Lý Hồ truyền tới nhưng người lại không xuất hiện.
“Bách Lý Hồ, là nam nhân thì đừng nên dấu đầu hở đuôi, ra đây đi” Trong lòng Cát Vân Tường trầm xuống, mặc dù hắn không có cảm tình gì với Tôn Vân Nhạn nhưng dù nói như thế nào thì nàng ta vẫn là thê tử của hắn, có quan hệ đến thanh danh của hắn.
“Cát chưởng môn, ta là nữ nhân mà, đương nhiên không cần phải ra mặt, nhưng trước mặt Cát phu nhân đáng yêu thì ta cũng có thể là nam nhân đó” Bách Lý Hồ cười hắc hắc: “Cát chưởng môn, có muốn cùng ta đi xem Cát phu nhân không?”
“Bách Lý Hồ, lời ngươi nói là có ý gì? Chẳng lẽ nàng đang ở trong tay ngươi?” Cát Vân Tường chấn động trong lòng, một nữ nhân đặc biệt là một mỹ nữ rơi vào trong tay Bách Lý Hồ, hậu quả thế nào không cần nói cũng hiểu.
“Cát chưởng môn, ngươi không cần lo lắng. Ta cảm thấy cô đơn buồn chán nên mới tìm nàng tán ngẫu mà thôi, nhưng lúc này lại có người khác đang cùng nàng, à, Cát chưởng môn có muốn đi xem không?” Bách Lý Hồ vẫn không hiện thân.
Mặt Cát Vân Tường biến đổi rất nhanh, hắn dường như cảm nhận được mọi người đang nhìn mình giễu cợt. Hắn đường đường là Chưởng môn Côn Lôn, Thanh Y thần kiếm đỉnh đỉnh đại danh mà thê tử lại bị người của Ma Cung vũ nhục, đây là một nỗi nhục hắn không thể chịu được. Mặt hắn lúc xanh lúc đỏ, đương nhiên thở dài một hơi, dường như đã yên lòng.
“Bách Lý Hồ, chỉ sợ hắn phải thất vọng, bắt đầu từ ngày hôm qua Tôn Vân Nhạn đã không còn là thê tử của Cát Vân Tường ta, bởi vì ngày hôm qua ta đã bỏ nàng ta” Mặt Cát Vân Tường đã khôi phục bình tĩnh, giọng nói cũng bình tĩnh: “Vì vậy nàng ta có gặp chuyện gì cũng không quan hệ với Cát Vân Tường ta”.
“Hi hi hi…..” Bách Lý Hồ có vẻ rất kinh ngạc, nhưng lập tức cười rộ lên: “Vậy ta sẽ tự mình đi xem Hoa Nhược Hư sẽ chiêu đãi Cát phu nhân xinh đẹp như thế nào” Âm thanh dần dần đi xa, Bách Lý Hồ đang mang thương thế trong người nên không dám lưu lại quá lâu.
“Hoa Nhược Hư?” Cát Vân Tường oán hận cắn chặt răng.
Hoa phủ. Phương Hiệp đang rất nóng lòng, đứng ngồi không yên. Hoa Nhược Hư đã đi đến Ma Cung được một canh giờ mà vẫn chưa trở lại, nên Phương Hiệp càng lúc càng lo lắng cho Tôn Vân Nhạn.
“Hoa tiên tử, Hoa huynh có thể xảy ra chuyện gì không?” Phương Hiệp rốt cuộc nhịn không được mà hỏi.
“Theo ta thì tám chín phần huynh ấy đã bị Tô Đại Nhi cuốn lấy không thể về được” Hoa Phi Mộng căm giận nói, đối với việc cả đêm qua Hoa Nhược Hư không về, nàng vẫn canh cánh trong lòng.
“Tỷ tỷ, hình như tỷ ăn dấm chua không ít đó?” Hoa Phi Hoa ở bên cạnh cười hì hì trêu.
“Đi, không có chuyện của đệ” Hoa Phi Mộng trừng mắt nhìn Hoa Phi Hoa, tỷ đệ gặp lại, tâm trạng của hai người đều đang rất tốt.
“Sư đệ chắc sẽ không có chuyện gì, có thể gặp chuyện gì đó nên chậm trễ mà thôi” Hoa Ngọc Phượng miệng tuy nói như vậy, nhưng trong lòng cũng đang rất lo lắng, hơn nữa lại có chút cảm giác bất an.
Hoa Ngọc Phượng vừa dứt lời thì Hoa Nhược Hư đã đi vào, dáng vẻ thất hồn lạc phách.
“Hoa huynh, sư tỷ đâu?” Phương Hiệp nhìn thấy Hoa Nhược Hư đã vội vàng lao tới hỏi.
“Phương huynh, lệnh sư tỷ không có việc gì, lúc này chắc đã trở về Diệp gia” Giọng điệu của Hoa Nhược Hư rất miễn cưỡng.
“Các vị, tại hạ đi trước một bước” Phương Hiệp vừa nghe thấy thế lập tức chạy ra ngoài, xem ra trong lòng hắn quả thực đang rất lo lắng.
Nhìn theo bóng lưng vội vàng lao đi của Phương Hiệp, trong lòng Hoa Nhược Hư dâng lên một cảm giác khó tả.
“Sư đệ, có phải xảy ra chuyện gì?” Hoa Ngọc Phượng thấy vẻ mặt không đúng của Hoa Nhược Hư, trong lòng không khỏi căng thẳng, chẳng lẽ Tôn Vân Nhạn đã bị Bách Lý Hồ vũ nhục?
“Nhị sư tỷ, đệ về phòng trước” Hoa Nhược Hư lắc đầu, nhỏ giọng nói, cũng không nói gì với những người khác đã trực tiếp vội vã đi vào phòng hắn.
Thấy bộ dạng của Hoa Nhược Hư, Hoa Ngọc Phượng càng thêm nghi ngờ, tuy nhiên lúc này không tiện đi hỏi hắn.
“Hoa công tử, chúng ta quay về một chút” Hoa Ngọc Phượng ngẫm lại nói.
Đại sảnh liên minh Thất phái Tứ gia.
Sau khi Bách Lý Hồ rời khỏi, nghị sự tiếp tục được tiến hành, chỉ có điều có rất nhiều người thi thoảng lại nhìn Cát Vân Tường.
“Ngoại trừ Hoa nhị tiểu thư Hoa Sơn thì chưởng môn các phái hôm nay đều có mặt ở đây, lão phu có một đề nghị mời mọi người thương lượng một chút” Diệp Bất Nhị liếc nhìn mọi người, từ từ nói.
“Mời Diệp đại tiên sinh nói” Người nói chính là chưởng môn Tuyết Sơn kiếm phái Âu Dương Kiếm Bình, những người khác không ít người đều ngạc nhiên. Bởi vì từ khi liên minh thành lập đến nay, mỗi lần nghị sự đều không thấy hắn nói mấy, chứ đừng nói đến chuyện chủ động như hôm nay.
“Ta nghĩ mấy ngày nay mọi người cũng đều đã thấy, Hoa nhị tiểu thư mặc dù là Minh chủ nhưng bị tâm tình nhi nữ ảnh hưởng nên không thể an tâm xử lý sự vụ trong minh. Hơn nữa Hoa Nhược Hư lại có quan hệ ám muội với thần cung Ma Cung, mà Hoa nhị tiểu thư và Hoa Nhược Hư lại có quan hệ quá mật thiết. Vì vậy lão phu cho rằng Hoa nhị tiểu thư đã không thích hợp đảm nhiệm làm minh chủ của liên minh thất phái tứ giá. Không biết mọi người ở đây có ý kiến như thế nào?” Diệp Bất Nhị nghiêm nghị nhìn mọi người.
Vừa dứt lời, Chưởng môn các phái đã bắt đầu phụ họa, nửa canh giờ sau Diệp Bất Nhị cũng thuận lợi trở thành Minh chủ của liên minh Thất phái Tứ gia. Chuyện đầu tiên Diệp Bất Nhị làm trên cương vị Minh chủ chính là đổi tên liên minh Thất phái Tứ gia thành Chính Nghĩa Liên Minh.
Diệp Vũ Ảnh ở bên cạnh ngơ ngác nhìn tất cả mọi việc, nàng đương nhiên có cảm giác thật nực cười. Chính Nghĩa Liên Minh, nàng từng rất rõ ràng cái gì là chính nghĩa, bởi vì trong mắt nàng, phụ thân của mình vô cùng chính nghĩa. Mà phụ thân vẫn luôn dạy nàng làm thế nào để trở thành một người duy trì chính nghĩa võ lâm. Nhưng mà lúc này nàng lại phát hiện được tất cả những điều này chỉ là giả. Phụ thân của nàng vẫn nói chính nghĩa kia, đã giết Chưởng môn mấy phái khác ngay trước mặt nàng, sau đó lại càng diễn một trò kịch hay trước mặt nàng.
Đại sảnh đang ồn ào đột nhiên trở nên im lặng, tất cả mọi người đều nhìn ra cửa.
Tôn Vân Nhạn lẳng lặng đứng ở cửa, ánh mắt ngây ngốc, vẻ mặt tái nhợt, nàng nhìn Cát Vân Tường với ánh mắt phức tạp nhưng không nói gì.
“Chưởng môn phu nhân” Hai đệ tử Côn Lôn khom người gọi một tiếng.
“Câm miệng” Cát Vân Tường quả quyết quát: “Ta đã nói rất rõ ràng, nàng ta đã không còn là thê tử của Cát Vân Tường ta, cũng không còn là chưởng môn phu nhân của các ngươi”.
“Chàng, chàng nói gì?” Tôn Vân Nhạn rất kinh ngạc, giọng nàng như đang khóc, rất kỳ quái.
“Sư muội, mặc dù chúng ta đã không còn là phu thê, nhưng muội yên tâm, muội vẫn là sư muội của huynh, huynh nhất định sẽ giúp muội giết Bách Lý Hồ” Cát Vân Tường có lẽ cảm thấy trước mặt nhiều người mà làm vậy là quá tuyệt tình nên giả vờ quan tâm nói thế.
“Thì ra, thì ra huynh cũng biết muội đã bị Bách Lý Hồ bắt” Trong lòng Tôn Vân Nhạn lạnh lõe, thì thào nói với Cát Vân Tường, đột nhiên cười khanh khách, giọng nói có chút đau thương: “Cát Vân Tường, bao nhiêu năm qua, đây là lần đầu tiên muội thấy rõ bộ mặt của huynh, nực cười, thật nực cười, muội còn hy vọng huynh sẽ đến cứu mình. Nực cười, nực cười!”
Tôn Vân Nhạn từ từ xoay người tập tễnh bước ra ngoài, lòng nàng đã nguội lạnh. Khi nàng rơi vào trong tay Bách Lý Hồ, nàng đã nghĩ đến cái chết. Khi Hoa Nhược Hư xuất hiện, trong lòng nàng lại có một tia hy vọng, nhưng sau đó lại phát hiện ra Hoa Nhược Hư cũng bị nhốt, nàng lại nghĩ đến cái chết, cho nên nàng mấy lần cầu xin Hoa Nhược Hư giết mình, nhưng hắn đã không làm theo ý nàng. Nhưng khi nàng nghe được Bách Lý Hồ nói đến tên Cát Vân Tường, trong lòng nàng lại đột nhiên dâng lên một khát vọng sống, nàng phát hiện mình còn rất muốn gặp hắn, ít nhất cũng muốn gặp hắn một lần. Nàng muốn hỏi hắn những điều hắn nói lúc trước có phải sự thật hay không, cho dù nàng có chết cũng an lòng. Mà trong lòng nàng vẫn còn một tia hy vọng xa vời, hy vọng Cát Vân Tường vẫn còn yêu nàng. Hắn cũng sẽ tha thứ cho nàng, sẽ không suy nghĩ chuyện nàng bị Bách Lý Hồ vũ nhục.
Chẳng qua, lúc này nàng đã hiểu ra tất cả, nàng còn chưa nói nàng có bị Bách Lý Hồ vũ nhục hay không, Cát Vân Tường cũng đã không cần đến nàng, bỏ nàng. Hơn nữa nàng cũng có thể nghe ra ý của hắn, Cát Vân Tường đã cho rằng nàng không thể may mắn thoát khỏi. Có lẽ không riêng gì Cát Vân Tường mà tất cả mọi người đều nghĩ như vậy. Ai lại cho rằng một mỹ nữ rơi vào trong tay Bách Lý Hồ cả một buổi tối là có thể bình yên không việc gì chứ? Nếu trước kia ngay cả bản thân nàng cũng không tin.
“Sư tỷ, sư tỷ” Phương Hiệp vội vã kêu lên đánh thức Tôn Vân Nhạn đang thất thần. nàng ngẩng đầu nhìn xung quanh thì phát hiện ra rằng mình còn đang đứng ở cửa, tất cả mọi người trong sảnh dường như đều dùng một ánh mắt xót xa nhìn nàng.
“Tiểu sư đệ, đệ cũng ở đây?” Tôn Vân Nhạn nhẹ nhàng nói, nàng nói chuyện cũng rất miễn cưỡng, căn bản không muốn mở miệng.
“Sư tỷ, tỷ không sao chứ?” Phương Hiệp giật mình, bộ dạng của Tôn Vân Nhạn lúc này chỉ sợ ai cũng có thể thấy nàng không ổn.
Tôn Vân Nhạn khẽ lắc đầu không nói.
“Sư huynh, sư tỷ như thế này, sao sư huynh lại không hỏi thăm gì hết vậy?” Phương Hiệp rốt cuộc không nhịn được mà hỏi Cát Vân Tường.
“Phương công tử, Phương huynh” Hoa Ngọc Phượng và Hoa Phi Hoa lúc này cũng đã tới đại sảnh.
“Hoa nhị tiểu thư đến thật đúng lúc, Diệp đại tiên sinh, ồ không phải là Diệp minh chủ đang có chuyện gì muốn nói cho tiểu thư” Cát Vân Tường không không có chút phản ứng gì với câu trách cứ của Phương Hiệp, nhìn Hoa Ngọc Phượng đang đi vào lập tức mở miệng nói.